Phần 288
Tôi luôn hy vọng Tiểu Tuyền và Diệp Vệ Quốc chỉ mâu thuẫn trên quan trường, đáng tiếc sự thật lại luôn không được như mong muốn, sau khi tôi nhắm mắt vài phút thì Tiểu Tuyền nhẹ giọng gọi tôi, tôi tự nhiên là không hé răng đáp lời. Sau đó hắn mở cửa xe đi ra ngoài, nói với Diệp Vệ Quốc muốn đi WC. Sau khi hắn xuống xe, tôi lập tức mở bừng hai mắt. Diệp Vệ Quốc bị cảnh này làm hoảng sợ, nói:
“Ngươi không phải đã ngủ rồi sao?”
Nhưng hắn cũng là kẻ đã thành tinh, rất nhanh đã chú ý thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Tuyền.
Diệp Vệ Quốc ho khan một tiếng nói:
“Trương lão bản, thói quen này của ngươi không tốt a, đồng chí Tiểu Tuyền một lòng muốn giải quyết vụ án này, sao lại có vấn đề được?”
Tôi nghe xong thì sửng sốt, thầm nghĩ kẻ có thể ngồi vào vị trí này quả nhiên đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, Diệp Vệ Quốc chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư của tôi, chỉ là hắn chắc là không thể tưởng được Tiểu Tuyền lại xuống tay với mình?
Tôi đang lo phải nói với hắn thế nào thì Tiểu Tuyền đã trở về, lên xe rồi hơi mỉm cười với tôi, nói:
“Ngươi tỉnh rồi.”
Trong mắt người khác thì Tiểu Tuyền chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu, nhưng tôi hiểu rằng Tiểu Tuyền đang nghi ngờ tôi! Hắn khẳng định là không biết chắc tôi có biết được chi tiết hay không, nên mới cố ý xuống xe vào thời khắc mấu chốt, ngẫm lại thì nếu hắn thật sự nắm chắc thì sao lại đi ra ngoài vào lúc nguy hiểm này?
Tôi đã quá vội vàng, trong lúc nhất thời có chút không biết trả lời thế nào, Diệp Vệ Quốc lại đột nhiên nói:
“Ta cho rằng ngươi lâm trận bỏ chạy nên đánh thức Trương lão bản để nói chuyện.”
Không ngờ năng lực xem mặt đoán ý của Diệp Vệ Quốc lại mạnh như vậy, đã thay tôi đỡ chiêu. Tiểu Tuyền nghe hắn nói thì hơi sửng sốt, sau đó trong ánh mắt nhìn tôi có thêm vào tia nghi hoặc, xem ra hắn vẫn chưa chắc chắn được phán đoán của mình. Tôi nhẹ nhàng thở ra, làm bộ như không có việc gì châm một điếu thuốc ra, sau đó nhìn về nhà của Diệp Vệ Quốc.
“Con mẹ nó đúng là mệt nhọc, ta cũng hút một điếu!”
Cơn nghiện thuốc lá của Diệp Vệ Quốc cũng dâng lên, đưa tay lục tìm trong túi.
“Đừng tìm nữa, hút của ta đi.”
Tiểu Tuyền cười hì hì đưa cho Diệp Vệ Quốc một điếu, sau đó chúng tôi chưa không nói gì, trong xe khói thuốc lượn lờ. Vì có làn khói mà tôi không thấy rõ mặt Tiểu Tuyền, nhưng luôn cảm thấy hắn có chút không thích hợp. Hút xong tôi định xuống xe hít thở không khí, Diệp Vệ Quốc lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Sao lại thế này?”
Tôi đỡ lấy hắn, nôn nóng hỏi. Tiểu Tuyền cũng vẻ mặt mờ mịt, sau đó bảo tôi bảo vệ cho Diệp Vệ Quốc, hắn đi gọi bác sĩ.
“Giống như, giống như là thân thể bị chém thành hai nửa vậy.”
Diệp Vệ Quốc từ đầu đến cuối chỉ được một câu, sau đó hôn mê bất tỉnh. Tôi nghe xong thì sửng sốt, sau đó thò tay vào túi hắn, lại khiếp sợ phát hiện Già Dương Phù tôi đưa cho hắn đã biến mất. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa xuống xe mà!
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến Tiểu Tuyền vừa rồi xuống xe sau đó rất nhanh đã trở về, hắn khẳng định là trộm đi Già Dương Phù rồi sau đó đem đi xử lý. Phải biết rằng tôi có tốc độ phản ứng và sức quan sát rất mạnh, rất ít người có thể ở dưới mắt tôi mà giở trò, vậy mà Tiểu Tuyền lại thần không biết quỷ không hay trộm đi Già Dương Phù, thực sự là lợi hại!
Sau đó bệnh viện cho người tới, Tiểu Tuyền lại không thấy đâu, suy nghĩ của tôi đã thêm phần chắc chắn. Hắn khẳng định là đang đợi tin tức, nếu Diệp Vệ Quốc chết thì hắn sẽ có quyền lên tiếng. Nếu Diệp Vệ Quốc không chết, vậy tình cảnh của Tiểu Tuyền sẽ lâm vào thế khó, hành vi trộm phù của hắn đã tự khiến mình bại lộ… Tôi thậm chí còn sợ rằng Tiểu Tuyền sẽ tới bệnh viện bồi thêm một đao, cũng may đi theo xe cứu thương còn có một đám huynh đệ thân thiết với Diệp Vệ Quốc, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì.
Chờ bọn họ rời đi, tôi cầm Thiên Lang Tiên chạy như điên lên lầu, vừa rồi Diệp Vệ Quốc phản ứng mãnh liệt như vậy thì linh hồn cũng đã chịu đả kích không thể nghi ngờ. Bát tự và linh hồn tương thông, hiển nhiên là người giấy đã bị âm linh chém, cho nên âm linh nhất định ở trên lầu! Khi lên lầu sau tôi trực tiếp bật đèn, liếc mắt một cái đã thấy người giấy vốn sinh động như thật đã bị chặt đứt ngang thân, chỉ là tôi mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, nhất thời không nói ra được vấn đề ở đâu?
Vừa định đi lên phía trước, trên đỉnh đầu lại đột nhiên có một trận âm phong đánh úp, tôi theo bản năng vung Thiên Lang Tiên ra, đồng thời thân mình rướn người về phía trước. Sau khi lăn trên mặt đất một vòng tôi đứng dậy nhìn lại, thình lình phát hiện nơi mình vừa đứng đã xuất hiện một đạo thân ảnh hư ảo. Bóng hình này có màu xanh lá, chòm râu thật dài, trong tay cầm một thanh vũ khí rất lớn, hiển nhiên những người đó đều bị âm linh này giết, chỉ là âm linh chắp tay sau lưng, tôi không thấy rõ là binh khí gì.
Tôi nhìn âm linh thì âm linh cũng nhìn tôi, phảng phất như muốn nhìn thấu tôi vậy, đó là một đôi mắt vô cùng sắc bén! Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt thì đó chính là đôi mắt ngày hôm qua đã xuất hiện trong phòng tôi. Bởi vì không biết rõ về đối phương nên tôi không dám tùy tiện xuất thủ, chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến, ai ngờ âm linh nhìn tôi chằm chằm một hồi thì trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó lắc đầu, thân mình chợt lóe lên biến mất vô tung vô ảnh.
“Đây là chiêu số gì?”
Tôi khó hiểu nói thầm một câu, chắc chắn âm linh đã rời đi rồi mới đi đến chỗ người giấy nhìn, quả nhiên phát hiện ra vấn đề! Người giấy này tuy rằng dán sinh thần bát tự của Diệp Vệ Quốc nhưng lại không phải là người giấy mà tôi mua. Tôi nhớ rất rõ, vì để cho âm linh tin tưởng tôi còn cố ý bảo thợ dựa theo ảnh chụp của Diệp Vệ Quốc mà vẽ người giấy, đến Diệp Vệ Quốc tự mình nhìn cũng cảm thấy giống.
Nhưng người giấy bị chặt đứt này lại rất giống Tiểu Tuyền! Kẻ biết về kế hoạch người giấy này chỉ có 3 người chúng tôi, Tiểu Tuyền không thể lén đổi thành người giấy giống mình, vậy kẻ lén đánh tráo người giấy chỉ có thể là Diệp Vệ Quốc. Nhưng vì sao hắn phải làm như vậy? Nhớ đến tính cách của Diệp Vệ Quốc, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: Diệp Vệ Quốc căn bản là không bị âm linh tấn công, chuyện ngày hôm qua hắn bị âm linh đuổi giết rất có thể là giả. Mà người cấp dưới thoạt nhìn là kẻ chết thay cho hắn tối qua chính là người mà âm linh muốn giết!
Tôi nghĩ như vậy là vì trước khi Diệp Vệ Quốc xuất hiện thì âm linh đã tìm được tôi, còn cố tình để lại cho tôi 2 chữ. Lúc ấy tôi không rõ một chữ “tử” và một chữ “trung” bị nhòe có ý nghĩa gì, nhưng hôm nay khi vô tình biết được bí mật của Diệp Vệ Quốc và Tiểu Tuyền, tôi mới dần dần nghĩ thông suốt. Âm linh muốn nói với tôi, những kẻ bất trung bất nghĩa đều đáng chết! Nói cách khác, âm linh đang cảnh cáo tôi đừng ngăn cản nó giết những kẻ bất trung bất nghĩa đó. Nói vậy những nạn nhân lúc trước đều là cùng một giuộc với Tiểu Tuyền.
Điều này cho thấy Diệp Vệ Quốc biết rõ tất cả, hơn nữa vẫn luôn tìm cơ hội lợi dụng âm linh đối phó với Tiểu Tuyền và vây cánh, hắn chẳng qua chỉ giả ngu mà thôi. Nếu âm linh đã khẳng định những kẻ bị giết đều là đồ bất trung bất nghĩa, vậy Diệp Vệ Quốc hẳn không phải là người xấu, huống chi tôi cũng cảm thấy hắn là người tốt. Xưa nay tôi nhìn người vẫn luôn rất chuẩn, Diệp Vệ Quốc cho tôi cảm giác chất phác, mặc dù vì quốc gia mà trở nên vô tình cũng có thể chấp nhận được.
Ngay đến âm linh là ai, trong lòng tôi cũng đã có đáp án. Há mồm ngậm miệng đều nói trung nghĩa, áo xanh mặt đỏ, chòm râu dài từ xưa đến nay e là cũng chỉ có mình Quan Vũ! Quan Vũ ở trong lịch sử về thời Tam quốc quả thực có thể nói là một nhân vật truyền kỳ, hắn và Lưu Bị, Trương Phi kết nghĩa đào viên, cầm trong tay một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cưỡi ngựa Xích Thố, trảm Nhan Lương, chém Văn Xú, thiên hạ vô song.
Cho dù Tào Tháo ban thưởng vô số tiền tài mỹ nữ, 3 ngày một tiệc nhỏ, 5 ngày một tiệc lớn vẫn không thể làm Quan Vũ đầu hàng. Quan Vũ cuối cùng vì cái danh trung nghĩa, một người một ngựa xông pha ngàn dặm, bỏ Tào Tháo về với đại ca Lưu Bị. Sau đó Quan Vũ trở thành người đứng đầu của Ngũ Hổ Tướng Thục Hán, trong trận chiến Kinh Châu đã không may tử trận, lòng trung nghĩa được đời sau truyền tụng. Để khen ngợi tinh thần trung nghĩa của Quan Vũ, hoàng đế đời sau đã phong Quan Vũ làm Võ Thánh, Quan Đế Gia, khắp nơi trong nước đều có miếu Quan Đế.
Thực tế nếu không phải âm linh cầm trong tay Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chỉ sợ không thể chém người ta thành hai nửa được. Vừa rồi hắn chắp tay sau lưng nhìn như tùy tiện, thực ra là cố ý không để tôi nhìn ra thân phận của hắn. Đáng tiếc, hình tượng Quan Nhị Gia quá đặc thù, muốn không đoán ra thì thật là khó! Quan Vũ vừa rồi khi đối phó với tôi có vẻ hoang mang rối rắm, hẳn là do không hiểu tôi rốt cuộc là ai.
Mới đầu tôi được Tiểu Tuyền mời đến, cho nên hắn đối tôi có địch ý rất lớn. Nhưng hôm nay tôi lại quen biết Diệp Vệ Quốc làm hắn cảm thấy nghi hoặc, huống chi tôi còn cầm Thiên Lang Tiên tượng trưng cho chính đạo trong thiên hạ, Quan Vũ hoang mang cũng là bình thường. Mà Tiểu Tuyền nếu đã nằm trong sổ đen của Quan Vũ mà vẫn có thể sống đến bây giờ, tôi nghĩ hẳn là hắn có thứ gì đó để tự bảo vệ mình, hoặc là nói hắn đồng hành với tôi chỉ là giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
Một chiêu này của Diệp Vệ Quốc quả thực là lưỡng bại câu thương! Không chỉ đả thương Tiểu Tuyền mà cũng đả thương chính mình. Khi Diệp Vệ Quốc vừa mới bị thương tôi đã thấy sắc mặt Tiểu Tuyền rất đau đớn, lúc ấy còn tưởng rằng lương tâm hắn cắn rứt, không ngờ là đau thật. Nghĩ vậy tôi không khỏi vui vẻ, nhưng rất nhanh đã lại lo lắng, tôi có thể nghĩ ra Diệp Vệ Quốc đã đổi người giấy, vậy Tiểu Tuyền lại có thể nào không nghĩ ra?
Hai bên đã hoàn toàn xé rách da mặt, khẳng định là không chết không thôi. Khi Diệp Vệ Quốc mới vừa bị thương, người của hắn đã đi theo nhân viên y tế cùng xuất hiện, không khó để thấy đây đó đều là do hắn sắp xếp! Hiện giờ đã rất rõ ràng, sau khi Diệp Vệ Quốc xuất viện sẽ toàn lực đối phó Tiểu Tuyền, mà Tiểu Tuyền để tự bảo vệ mình thì biện pháp duy nhất chính là khiến cho Diệp Vệ Quốc vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Cứ như vậy thì Diệp Vệ Quốc đang gặp nguy hiểm, người của hắn lại cũng chỉ là người bình thường, nếu Tiểu Tuyền có sự trợ giúp của tôi, vậy sự tình sẽ rất không ổn. Điều làm tôi lo lắng nhất là tôi đã bị bắt coi là cùng phe với Diệp Vệ Quốc, đã không thể rút khỏi vũng nước đục này. Chỉ cần Diệp Vệ Quốc vừa chết, quyền lên tiếng sẽ tới tay Tiểu Tuyền, đến lúc đó không cần đến bộ hồ sơ phạm tội của tôi, chỉ cần cái chết của Diệp Vệ Quốc cũng đủ làm cho tôi khó ăn khó nói.
Bởi vì trước khi Diệp Vệ Quốc được đưa lên xe cứu thương, tôi còn ngu ngốc đi ôm lấy hắn… Nghĩ vậy tôi chạy xuống lầu nhanh chóng tới bệnh viện, nhưng từ xa đã thấy một đám cảnh sát giới nghiêm quanh bệnh viện, dường như đã vây kín toàn bộ bệnh viện.