Phần 29
“A di đà phật.” Bạch Mi thiền sư nói “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Từ xưa tà bất thắng chính, nghịch thiên sẽ chỉ hại mình, ngươi sao lại vì thuật trường sinh mà tước đoạt nhiều tính mạng vô tội như vậy?” – “Ngươi thì hiểu gì.” Đại thúc giận dữ hét “Lão tử đã sớm muốn giết bọn hắn. Nếu như không phải vì bọn hắn, lão tử cũng sẽ không lưu lạc làm cô nhi, bị lão thái bà bẩn thỉu kia nuôi lớn, vì một ngày này, lão tử đã chờ lâu rồi.”
“Các ngươi thật cho rằng, ta ấp ủ kế hoạch lâu như vậy là muốn trường sinh bất lão? Không, các ngươi sai rồi, mười phần sai, ta chỉ muốn dẫn thiên kiếp tới, sau đó chuyển dời lên những thôn dân ngu muội vô tri này, muốn bọn hắn nếm thử mùi vị thiên khiển. Bọn hắn đều phải chết, phải chết.” Lúc đại thúc nói lời này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đủ để thấy hắn hận những người này như thế nào.
“Ngươi vì sao lại hận bọn hắn?” Tôi hỏi “Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng dù gì cũng là lão thái thái một tay nuôi nấng ngươi, ngươi vậy mà không nhớ ơn dưỡng dục.” – “Ơn dưỡng dục?” Đại thúc trào phúng cười “Cái gì mà ơn dưỡng dục cứt chó, bà ta dưỡng dục ta, thuần túy là vì bù đắp áy náy trong lòng. Lúc trước cha mẹ ta chết liên quan lớn nhất đến bà ta.” Đại thúc càng nói càng kích động, cuối cùng phẫn nộ gầm thét lên.
Có thể thấy, đại thúc có một câu chuyện cũ. Tôi hít sâu một hơi, nói “Thế gian tự có công đạo, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa báo. Ngươi làm thế, rất có thể sẽ đưa mình vào đó mà không cách nào báo thù.” Đại thúc lạnh lùng cười nói “Ít nói nhảm, đã nhiều năm như vậy, các thôn dân vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, cái gì mà công đạo chó má, trên thế giới này căn bản không có công đạo.”
“A di đà phật.” Bạch Mi thiền sư nói “Thí chủ không ngại đem chuyện xưa kể lại với chúng ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải đáp nghi hoặc. Nếu chúng ta cho rằng việc thí chủ làm lần này là thỏa đáng, chúng ta sẽ không ngăn cản.” Đại thúc cười nói “Vậy được, các ngươi tốt nhất thức thời một chút, mau cút cho ta!”
Chuyện cũ phải kể đến hơn bốn mươi năm trước. Lúc ấy đại thúc vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa tới mười tuổi, phụ mẫu đều là thuật sĩ có danh tiếng, du tẩu dân gian đánh ra danh tiếng. Mà chỗ dựa của cha mẹ hắn là Long Tuyền sơn trang. Hai người lúc ấy mang theo hắn đi chấp hành nhiệm vụ, thay thôn dân diệt trừ một con cương thi hại người trong thôn.
Mặt ngoài nói với thôn dân là diệt trừ cương thi, thực tế là để bắt được cương thi mà luyện chế, chiết lấy cương thi dầu, giữ bảo vật cho Long Tuyền sơn trang. Hai người thay thôn dân trừ họa, các thôn dân tự nhiên là vô cùng hoan nghênh. Nhưng khi hai người bắt được cương thi, vây cương thi trong trận pháp xong, hai người lại kinh ngạc phát hiện, trên người cương thi này có Kim Lũ Ngọc Y. Xem hình dáng bát trảo kim long trên người, biết được cương thi hẳn là người trong hoàng thất, nói không chừng là Hoàng đế, ít nhất cũng là chư hầu.
Mà ngoài ý muốn là, cương thi sắp hình thành thi đan, nếu hút máu thôn dân, nói không chừng sẽ phá được tầng chướng ngại này, trở thành Bất Hóa Cốt! Bất Hóa Cốt là cương thi thượng đẳng nhất, nếu có thể vì Long Tuyền sơn trang mà thu phục, tất nhiên là một lực lượng cường hãn. Hai người báo cáo cho Long Tuyền sơn trang, sơn trang rất nhanh đã trả lời không tiếc giá nào phải để cương thi trở thành Bất Hóa Cốt, đồng thời phải thu phục được nó.
Hai người liền nói thôn dân rời đi, chỉ để lại vài thanh niên tráng hán, nói dối là phải dùng dương khí của bọn hắn để chấn nhiếp cương thi. Trên thực tế, hai người định dùng máu của bọn hắn để giúp cương thi thăng cấp thành Bất Hóa Cốt. Nhưng khi hai người sắp thành công, lừa gạt các tráng hán tiến vào trong trận pháp, làm đồ ăn cho cương thi, bỗng nửa đường xuất hiện một tên “Trình Giảo Kim” giết ra, phá hủy trận pháp, lệnh cho cương thi trốn thoát, đồng thời đem chân tướng nói cho thôn dân. Các thôn dân giận dữ liền bắt giữ hai người họ!
(Trình Giảo Kim: Danh tướng dưới trướng Đường Thái Tông Lý Thế Dân, buổi đầu lập quốc công lao hãn mã thường xuyên xung sát trận tiền. Thường được dùng để chỉ người lỗ mãng không tính toán hoặc chỉ người phá hoại kế hoạch của người khác – Dịch giả)
Cha mẹ của hắn tuy là thuật sĩ nổi danh, nhưng cũng chỉ là có năng lực đối phó quỷ thần mà thôi, đối mặt với mấy trăm thôn dân vây công lại vô lực hoàn thủ. Cho nên hai thuật sĩ bất thế bị một đám thôn dân ngu muội dùng cuốc thuổng đánh chết… Về phần cương thi, bởi vì bị thương nặng đã bị người kia tiêu diệt.
Đại thúc thấy phụ mẫu chết thảm, giận dữ thề với trời nhất định phải báo thù rửa hận. Nhưng khi đó hắn cũng không tập được thuật rèn luyện gân cốt, muốn giết chết thôn dân đâu dễ dàng như vậy? Nhưng hắn từ nhỏ theo phụ mẫu vào Nam ra Bắc, cuối cùng xây dựng kế hoạch này, quyết định dốc lòng tu tập dưỡng hồn chi thuật mà phụ mẫu lưu lại, đợi tương lai thời cơ chín muồi sẽ dẫn động thiên kiếp giá họa lên thôn dân.
Năm đó những thôn dân giết chết phụ mẫu hắn, có rất nhiều người đã không còn, nhưng điều này cũng không thể làm giảm lửa giận trong lòng đại thúc, cho nên hắn biến thi thể dưỡng mẫu thành quỷ thi, triệu hồi các vong hồn thôn dân đã chết đến tiếp nhận thiên kiếp! Thiên kiếp vừa đến, không chỉ thôn dân còn sống phải chết, mà các vong hồn thôn dân đã chết cũng bị hồn phi phách tán.
Về phần vì sao muốn đưa vong hồn gia gia tôi tới, là vì hắn muốn thôn phệ để đạt thành song hồn, trong đó có hai nguyên nhân. Đầu tiên, gia gia thân là âm gian thương nhân đỉnh cao, linh hồn cường đại, hồn phách loại này là chất liệu tốt nhất tạo ra song hồn. Thứ hai, năm đó kẻ phá hư kế hoạch, gián tiếp hại chết phụ mẫu hắn chính là gia gia!
Tôi run sợ, không ngờ gia gia đã sớm kết cừu oán với Long Tuyền sơn trang, khó trách trước đó tôi bị Long Tuyền sơn trang theo dõi… Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Long Tuyền sơn trang có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng bọn hắn cũng không làm như thế. Xem ra, bọn hắn đã sớm nghĩ tới hôm nay tôi có thể phát huy tác dụng.
“Lúc ấy Long Tuyền sơn trang tổn thất hai cao thủ, vô cùng phẫn nộ muốn phái người đến báo thù, nhưng bị ta cản lại, ta thề nhất định phải dùng năng lực của mình, chính tay giết địch nhân! Cho nên cái thôn này năm đó mới không bị đồ thôn (đồ sát toàn thôn). Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu, ha ha, ngày này rốt cục đã đến…”
Hắn băng lãnh nhìn tôi “Về phần ngươi, mặc dù là cháu của lão già kia, lẽ ra phải tru sát, nhưng nể tình có người cầu tình, vậy tha ngươi một cái mạng.” Tôi đã sớm run sợ, đây là một kẻ đã bị chấp niệm và cừu hận hoàn toàn khống chế lý trí, có thể ẩn nhẫn mấy chục năm mà không phát, đoán chừng chỉ có võ sĩ Nhật Bản thờ phụng tinh thần võ sĩ đạo mới có thể làm được.
Tôi sâu hít sâu một hơi, trong lòng vẫn rất sợ hãi, chúng tôi có thể đánh bại hắn sao? Tôi cảm thấy quá sức. Phải biết tu đạo là dựa vào chấp niệm, chấp niệm càng mạnh, đạo thuật càng cao minh… Trên mặt Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư cũng có chút cổ quái, xem ra hai người đều giống tôi lo lắng về điểm này. Ngược lại Lý mặt rỗ không hề quan tâm, có lẽ hắn thấy ba người chúng tôi hợp lại có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ a?
“Ngươi tốt nhất nên thúc thủ chịu trói.” Mặc dù biết rõ không có khả năng, nhưng Bạch Mi thiền sư vẫn khuyên can “Thiên Niên Hàn Kiếm có thể phá được Kim Lũ Ngọc Y, ngươi không đánh lại chúng ta.” Đại thúc lại cười như điên “Thật sao? Vậy thử một chút xem sao. Ta cũng muốn mở rộng kiến thức một chút uy lực của Thiên Niên Hàn Kiếm. Năm đó lão già kia từ trong cương thi lấy ra Thiên Niên Hàn Kiếm, lại có thể tùy tiện đâm thủng Kim Lũ Ngọc Y. Giờ Kim Lũ Ngọc Y đã được song hồn của ta cường hóa, bằng vào Thiên Niên Hàn Kiếm còn có thể phá được ư? Ta thấy chưa chắc.”
Vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo thiểm điện, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, thiên địa trong nháy mắt ảm đạm, mây đen càng lớn hơn, che khuất bầu trời như muốn rớt xuống đến nơi. “Thiên kiếp a thiên kiếp, tới đi, ha ha.” Đại thúc điên cuồng cười to, hai tay đột nhiên chắp trước ngực, năm ngón tay chống đỡ, ngón áp út duỗi ra, trong miệng niệm chú.
Ầm ầm, ầm ầm. Sấm chớp cuồn cuộn, lôi quang đại thịnh. Theo một tiếng sấm đinh tai nhức óc, một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, như thần long bổ về phía thôn trang. Tôi quá sợ hãi, vội quay đầu nhìn về phía thôn trang. Thiểm điện lại như bom nổ, rơi vào thôn trang lập tức làm một ngôi nhà bị nổ vỡ nát, tiếng kêu thảm thiết không dứt truyền đến.
Một giây sau, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, nện trên mặt khiến người ta đau nhức. “Phật pháp từ bi, nhưng cũng có lúc kim cang phẫn nộ!” Bạch Mi thiền sư quát lớn “Hôm nay lão nạp phải phá sát giới!” Thiền sư bị chọc giận, không chút do dự vung tay áo, lấy phật châu làm vũ khí, du đấu với đại thúc. Nhất Sơ cũng lập tức quơ Thiên Niên Hàn Kiếm xông tới.
“Lý mặt rỗ, nhanh đi triệu tập thôn dân đến nơi trống trải tránh lôi điện.” Tôi quát, nói xong cũng gia nhập cuộc chiến. Lý mặt rỗ lập tức đáp lời, vội vội vàng vàng chạy đi. Giờ phút này bầu trời lần nữa giáng một đạo kinh lôi xuống hồ nước. Lập tức thanh âm quỷ khóc sói gào vang lên không ngừng, làm lòng người bi thương, các loại tâm tình tiêu cực cũng đều dâng lên.
Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư cuốn lấy đại thúc. Bạch Mi thiền sư múa phật châu phát ra từng đạo kim quang hình chữ ‘Vạn’, tầng tầng bao vây đại thúc. Mà hắn lại hoàn toàn không tránh né, không ngừng phát động công kích… Kim Lũ Ngọc Y thực sự quá cường hãn, phật châu căn bản là không thể làm hắn bị thương.
Còn Nhất Sơ múa Thiên Niên Hàn Kiếm tạo ra tường băng kín kẽ từng bước tới gần đại thúc! Mặc dù đại thúc tự tin Kim Lũ Ngọc Y không bị Thiên Niên Hàn Kiếm đâm rách, nhưng vẫn không dám khinh địch. Cho dù không thể đâm rách Kim Lũ Ngọc Y nhưng cũng sẽ tạo thành tổn thương cực lớn với hắn, hắn vừa trốn tránh, vừa định đoạt lấy Thiên Niên Hàn Kiếm.
Tôi lợi dụng cơ hội, Thiên Lang Tiên hung hăng quất tới, đồng thời hô to một tiếng “Đâm!” Tôi đột nhiên gia nhập chiến cuộc, đại thúc trở tay không kịp, lúc này đã liên tiếp rút lui, mà Nhất Sơ thừa cơ hội này, Thiên Niên Hàn Kiếm hung mãnh nhắm vào tim đại thúc chuẩn xác đâm tới.