Phần 293
Nam nhân hóa trang không rườm rà như nữ nhân, hơn 10 phút đã xong rồi, trong lúc này Tiểu Triệu và các trợ lý khác đã đem nguyên liệu nấu ăn dọn lên sân khấu. Lâm Thu Sinh cùng một mỹ nữ là cộng sự đứng trước sân khấu, nhìn máy quay duy trì nét ôn hòa tươi cười. Tôi sợ khi phát sóng trực tiếp sẽ xảy ra chuyện, cho nên tìm một chỗ gần Lâm Thu Sinh lại không lọt vào ống kính máy quay mà ngồi xuống. Lâm Thu Sinh giới thiệu từng loại nguyên liệu nấu ăn, giá trị dinh dưỡng và cách nấu, thi thoảng còn trêu ghẹo cộng sự, làm cho tiết mục rất thu hút.
Nguyên liệu nấu ăn đã giới thiệu xong, phân đoạn làm tôi khẩn trương nhất đã tới bình luận về món ăn! Tổng cộng có 3 món ăn, đều đã được ekip chuẩn bị, để tiết mục thêm hiệu quả, 3 nhân viên đi lên đặt đồ ăn tới trước mặt Lâm Thu Sinh. Lâm Thu Sinh mỗi khi nói về một món ăn đều nếm thử, sau đó lại bình luận một chút, phân đoạn này cũng đã xong. Sau đó Lâm Thu Sinh còn phải nấu một món ăn ngay trên sân khấu, khi hắn chuẩn bị nguyên liệu phải dùng thì nhân viên công tác đã dọn 3 món ăn trước đó xuống để nhường chỗ cho hắn.
Thấy nhân viên bưng 3 món ăn ra khỏi sân khấu, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nào nghĩ đến khi nhân viên còn một bước là rời khỏi sân khấu, Lâm Thu Sinh vừa rồi còn bình thường đột nhiên vọt tới, giật lấy cái đĩa, nắm lấy đồ ăn nhét vào miệng! Tôi lập tức đi lên đè hắn lại, tay trái thò vào một góc mà máy quay không lia tới lấy ra đũa đỏ kẹp vào ngón giữa của hắn. Không ngờ chiêu này hoàn toàn vô dụng, Lâm Thu Sinh giãy giụa càng lúc càng mạnh, đồ ăn trong tay đã sắp bị hắn đút vào miệng. Tôi lập tức ném đũa xuống, từ móc trong túi ra bức họa Thao Thiết dán lên người hắn!
Thao Thiết là thượng cổ hung thú, tính cách tham lam, đặc biệt thích ăn, là tổ tông của loại tham ăn. Nghe nói, Thao Thiết sở dĩ chỉ có mỗi cái đầu là bởi vì thân thể của nó bị chính nó ăn luôn, bởi vậy có thể thấy mức độ thích ăn của Thao Thiết là thế nào. Bức họa Thao Thiết này là lúc trước tôi mượn của Nhất Sơ, tôi cảm thấy nếu thứ tác quái là loại ham ăn, vậy nó khẳng định sẽ sợ hãi hoặc kính sợ Thao Thiết!
Quả nhiên, chiêu này thật sự hữu dụng, bức họa vừa dán lên, thân thể Lâm Thu Sinh đã run lên như cái sàng, sau vài giây đã khôi phục bình thường. Nhìn tình huống ở hiện trường hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nên sắc mặt có chút khó coi. Tôi vừa định an ủi hắn thì thấy Tiểu Triệu ra hiệu với tôi, tôi theo ý của cô ta kéo Lâm Thu Sinh cách xa sân khấu. Chúng tôi vừa ra khỏi sân khấu lập tức có người bàn luận cười nói về những sai sót của Lâm Thu Sinh là do ekip cố ý chuẩn bị, trong món ăn vừa rồi, ekip cố ý cho vào một gia vị không nên sử dụng, chính là muốn xem thử Lâm Thu Sinh có thể nhận ra hay không.
Lúc trước thì nói đồ ăn là do khán giả làm, hiện giờ lại nói là do ekip sắp xếp, tuy rằng lỗ hổng rất rõ ràng nhưng cuối cùng cũng cho qua được sự cố của Lâm Thu Sinh, không đến mức làm hắn khó xử. Tiếp đó Lâm Thu Sinh giới thiệu những lợi ích của thực phẩm bổ sung cho mùa đông, chương trình cũng đã coi như là kết thúc êm đẹp. Bởi vì trên người hắn đã dán bức họa Thao Thiết nên phân đoạn này cũng không có vấn đề gì.
Sau khi kết thúc chương trình tôi muốn đến nhà Lâm Thu Sinh xem thử, Lâm Thu Sinh lại nói hắn hơi mệt, hỏi tôi có thể để hôm khác không? Tôi nhớ đến những lời hắn nói với Lâm Hạ ở bệnh viện, biết hắn sợ tôi đến nhà hắn sẽ nhìn ra manh mối gì đó. Tuy rằng tôi rất muốn đi xem thử, nhưng hắn đã nói như vậy, tôi cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nói với hắn nếu có việc gì phải lập tức cho tôi biết. Chờ Lâm Thu Sinh lên xe rời đi, tôi mới nghĩ đến xe của mình còn đang ở bệnh viện, đang chuẩn bị cùng Lý mặt rỗ rời đi thì Tiểu Triệu lấy tay bịt loa nói tiện đường sẽ đưa chúng tôi đi một đoạn.
Lý mặt rỗ vừa lên xe đã trêu ghẹo cô ta nói:
“Sao không đi cùng lão bản a? Cẩn thận bị trừ lương đó.”
Tiểu Triệu hơi mỉm cười nói:
“Sao có thể chứ, chính lão bản bảo ta đi tiễn các ngươi.”
Tôi cưới hắc hắc một tiếng, nghĩ thầm Lâm Thu Sinh này thực sự rất có ý tứ, mặt ngoài thì khiến cho người ta thấy hắn rất chu đáo, nhưng thật ra lại không cho ngươi biết sự thật. Tôi bảo Tiểu Triệu đưa tôi đến bệnh viện, nhìn Tiểu Triệu rời đi, tôi lập tức lên xe đuổi theo.
Lý mặt rỗ ngồi ở ghế phụ hỏi tôi vì sao lại phải đi theo Tiểu Triệu? Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để làm rõ xem Lâm Thu Sinh rốt cuộc đã chọc phải thứ gì.”
Tôi kể cho Lý mặt rỗ biết những gì tôi nghe lén được ở phòng bệnh lúc chiều, Lý mặt rỗ hai mắt trợn trừng nói khó trách tiểu tử Lâm Hạ này vẻ mặt không đúng, thì ra ngay từ đầu hắn đã biết cha hắn có vấn đề!
Đi theo hơn nửa giờ, Tiểu Triệu lái xe vào một tiểu khu xa hoa. Những khu như vậy không cho xe lạ đi vào, tôi dừng xe ở cửa tiểu khu, cầm bao thuốc Nhuyễn Trung Hoa ra lôi kéo làm quen với bảo vệ. Bảo vệ là người hơn 40 tuổi, nhìn rất hiền lành nhưng thực tế lại rất kín tiếng. Tôi tốn đến mấy bao thuốc cũng không nghe được tin tức gì, rơi vào đường cùng đành phải lái xe bỏ đi. Lý mặt rỗ một đường hùng hùng hổ hổ:
“Ta thật là nhàn rỗi đến đau cả trứng mới nghĩ đến việc nhận mối làm ăn này, có gì tốt còn chưa biết, lại còn chọc vào người nổi tiếng!”
Tôi lại cảm thấy sự tình căn bản không tồi tệ như vậy, Lâm Thu Sinh tuy rằng không chịu nói thật nhưng rõ ràng là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Tôi yên lặng suy nghĩ trên đường về, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Lâm Thu Sinh mở miệng. Bởi vì trong đầu vẫn luôn nghĩ về chuyện đó, khi xuống xe đi vào tiệm thiếu chút nữa đã va phải người khác. Tôi ngẩng đầu thì phát hiện là Lâm Hạ, mặt hắn lạnh đến trắng toát, xem ra khi kết thúc ghi hình hắn đã tới đây ngay.
Nhìn thấy tôi, hắn có chút kích động bám lấy tay tôi nói:
“Trương đại sư…”
Tôi vẫy tay, ý bảo vào tiệm đã rồi nói, trời lạnh như vậy tôi không muốn bị đóng băng thành kem. Lý mặt rỗ nổi giận với Lâm Hạ, vừa xuống xe đã không nói không rằng đi vào tiệm trước, sau đó cầm một chén trà nóng uống hết. Khi tôi dẫn Lâm Hạ vào, hắn cầm chén trà đi thẳng lên lầu, làm cho Lâm Hạ vẻ mặt xấu hổ. Tôi rót cho Lâm Hạ một chén trà, thuận tiện an ủi hắn nói Lý mặt rỗ là người thẳng tính, bảo hắn không cần để ý.
Lâm Hạ lắc lắc đầu nói không sao, sau đó bưng trà có chút chần chờ đứng đó, hơn nửa ngày mới hỏi:
“Trương đại sư, lúc chiều hẳn là ngươi đã nghe thấy hết rồi?”
Tôi mới vừa uống một ngụm trà thiếu chút nữa đã phun ra, hóa ra vở kịch buổi chiều tôi diễn đã uổng phí, tiểu tử Lâm Hạ chưa đủ lông đủ cánh này còn nhìn ra, Lâm Thu Sinh không lý nào không nhìn ra. Tôi xấu hổ gật đầu, nói tôi quả thực đã nghe thấy, nếu hắn biết manh mối gì thì tốt nhất nói cho tôi biết, như vậy tôi mới giúp được cha hắn.
Lâm Hạ thở dài, chậm rãi nói:
“Ta cũng không biết cụ thể là thế nào, chỉ biết một tuần trước cha ta thần thần bí bí nói đã mua được một thứ tốt, từ đó về sau ông ấy liền biến thành như vậy…”
Hắn vừa nói như vậy tôi ít nhiều đã nhận ra, cái mà Lâm Thu Sinh nói là thứ tốt hơn phân nửa chính là âm vật. Xem ra Lâm Thu Sinh cũng biết thứ này không sạch sẽ, phỏng chừng là muốn mượn nó để đạt được mục đích gì đó! Lâm Hạ thấy tôi hồi lâu không nói lời nào, khẩn trương hỏi tôi cha hắn có phải sẽ xảy ra chuyện gì không.
Tôi gật đầu nói còn tiếp tục như vậy khẳng định sẽ xảy ra chuyện, cái khác không nói, chỉ cần mỗi ngày ăn uống như vậy thân thể cũng không chịu nổi. Lâm Hạ vừa nghe thì hai mắt đỏ lên, hỏi tôi có cách nào có thể giúp cha hắn không. Tôi vỗ vai hắn bảo hắn đừng nóng vội, nhất định tôi sẽ giúp, nhưng tôi phải biết cụ thể chi tiết mới có thể ứng phó. Lâm Hạ kích động cầu xin tôi nhất định phải giúp cha hắn, sau đó đặt chén trà trên bàn chạy một mạch ra ngoài, để tôi lại vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn.
Lý mặt rỗ từ trên lầu đi xuống ngồi đối diện tôi, cười hề hề đê tiện nói:
“Tiểu tử này chắc chắn là vội vàng đi gặp tình nhân, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Tôi trừng mắt:
“Đừng tưởng rằng ai cũng giống ngươi, tôi thấy Lâm Hạ này rất không tồi.”
Lý mặt rỗ cười hắc hắc hỏi tôi định làm gì bây giờ? Tôi làm bộ kinh ngạc nhìn hắn một cái nói:
“Không phải ngươi muốn bỏ mối làm ăn này sao?”
Lý mặt rỗ ho khan vài tiếng:
“Sao có thể chứ, ta là giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha…”
Biểu hiện của Lâm Hạ làm tôi có chút bất an, tôi luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện. Cho nên sau khi quát mắng Lý mặt rỗ một hồi, tôi lên lầu chuẩn bị mấy thứ pháp khí cần dùng đến, xong xuôi mới đi ngủ. Vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, kết quả sáng sớm đã bị tiếng kêu lớn của Lý mặt rỗ đánh thức. Tôi cho rằng xảy ra chuyện lớn, vội mặc quần áo rồi xuống lầu, lại phát hiện Như Tuyết đang đuổi Lý mặt rỗ chạy quanh nhà.
Tôi đứng dựa vào cầu thang nhìn một hồi đã rõ tại sao, tối hôm qua Như Tuyết từ nhà mẹ đẻ trở về không thấy Lý mặt rỗ đã biết hắn nhất định là ở cùng tôi, sáng sớm hôm nay chạy tới tìm hắn, lại phát hiện Lý mặt rỗ đang ngắm nhìn mỹ nữ mặc bikini trên tạp chí mà chảy nước miếng. Lý mặt rỗ nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, tôi khoanh tay để hắn tự sinh tự diệt, tiếp đó ra ngoài ăn sáng. Tôi rất ít khi ăn sáng ở bên ngoài, nhưng nhìn Như Tuyết như vậy hẳn là một chốc một lát không thể nguôi giận, chỉ đơn giản muốn ra ngoài trốn tới nơi thanh tịnh.
Chậm rãi ra khỏi phố đồ cổ, tìm một quán ngồi xuống, mới ăn được một nửa đã thấy bên ngoài có người vội vàng đi qua, thoạt nhìn hình như là Lâm Hạ. Tôi cảm thấy kỳ quái sớm như vậy sao hắn lại ở đây, lo lắng xảy ra chuyện gì liền ném tiền lên bàn rồi đuổi theo. Khi tôi nhìn về hướng hắn vừa đi thì lại phát hiện hắn đã biến mất. Con đường này thẳng tuột, phải đi theo hướng hắn vừa đi thêm 200 mét mới có một ngã rẽ, nhanh như vậy hắn không lý nào lại biến mất. Chẳng lẽ là vào cửa hàng nhà ai?
Tôi vừa nghĩ vừa tìm hai bên đường, nhưng mãi cho đến ngã rẽ cũng không thấy hắn đâu. Tôi cảm thấy không đúng liền lập tức gọi điện cho Lâm Hạ, điện thoại đổ chuông 2 lần đã nối máy, Lâm Hạ vội hỏi tôi có phải đã nghĩ được cách hay không. Tôi tùy tiện tìm một lý do rồi tắt máy, nghĩ thầm vừa rồi hẳn là tôi hoa mắt. Trải qua chuyện vừa rồi tôi cũng không có tâm tư mà ăn nữa, mua chút sủi cảo rồi quay lại phố đồ cổ.
Lý mặt rỗ và Như Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Tôi đem gói sủi cảo đưa cho Lý mặt rỗ, cầm điện thoại tìm thông tin về Lâm Thu Sinh, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân mà Lâm Thu Sinh muốn có âm vật. Tìm kiếm 2 tiếng, tôi rốt cuộc đã tìm thấy một tia manh mối trong một đống tin tức thật thật giả giả! Ba tháng trước trên Weibo có một tin về Lâm Thu Sinh rất hot, trên bài đăng toàn là hình ảnh và một đoạn văn rất dài, nội dung đại khái là nói về một chương trình về đồ ăn mời Lâm Thu Sinh làm khách mời.
Để cho chương trình sinh động, ekip đã chuẩn bị món sườn lợn om 3 thìa đường để trêu chọc Lâm Thu Sinh. Không ngờ hắn lại mặt không đổi sắc ăn 2 miếng rồi cho đánh giá rất cao, người khác đều cho rằng vị giác của Lâm Thu Sinh có vấn đề. Nhưng tin tức này đối với sự nghiệp của Lâm Thu Sinh ảnh hưởng không lớn, bởi vì công ty của Lâm Thu Sinh đã kịp thời thanh minh rằng đây chỉ là hiệu ứng của chương trình mà thôi, còn nói có thể là có người ác ý đặt điều Lâm Thu Sinh.
Nhưng trong mấy chương trình tiếp theo Lâm Thu Sinh thể hiện đều không tốt, tin tức hắn đã mất đi vị giác trong nháy mắt tràn lan, mấy chương trình ẩm thực hợp tác với hắn thà bồi thường cũng muốn cắt hợp đồng với hắn, sự nghiệp của Lâm Thu Sinh lập tức xuống đáy dốc… Mãi đến một tuần trước hắn mới ký được hợp đồng lên sóng cho chương trình mới của một công ty nhỏ, phát sóng được một số mới miễn cưỡng vãn hồi lại một chút danh tiếng.
Lâm Hạ cũng nói một tuần trước Lâm Thu Sinh mới có được âm vật, thời gian rất ăn khớp, xem ra này bài viết này tám chín phần là thật! Tôi đã biết vì sao Lâm Thu Sinh không muốn nói thật với tôi, một mỹ thực gia lại không có vị giác chẳng khác một nhạc sĩ không có thính giác, không có mấy người có thể thừa nhận được đả kích như vậy. Sau đó tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Thu Sinh, cảm thấy đây là thời điểm để nói chuyện với hắn.
Ai ngờ tôi còn chưa cầm tới thì điện thoại đã đổ chuông, hơn nữa còn là Lâm Thu Sinh gọi tới. Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, tôi cầm điện thoại vừa định mở miệng, giọng nói kinh hoảng của Lâm Thu Sinh đã truyền tới:
“Đại sư, con trai ta mất tích!”