Phần 35
Nhưng khi tôi vừa đi tới cửa, đã thấy trong phòng có trận trận huyết tinh xông ra, tôi liền chột dạ. Mùi máu tanh nồng như vậy, tựa hồ chỉ ở hiện trường án mạng mới có a. Cửa vừa mở ra, tim tôi bỗng đập mạnh, máu chảy đầy đất làm tôi thở không nổi. Người vừa chết là một người hay hai người?
Trên giường có một người, nửa thân trên thì ở trên giường, còn đang giương nanh múa vuốt, gương mặt kinh hãi, máu me khắp người. Người này bị chặt ngang lưng, nội tạng đầy giường, miệng vết thương còn rất mới, dường như bị lợi khí cường ngạnh chặt đứt… Mà nửa thân dưới thì xốc xếch ở dưới đất, máu me đầm đìa, xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, huyết khí lạnh đến dọa người. Tôi lui lại hai bước, không đành lòng nhìn tiếp. Lúc này Lý mặt rỗ lại kéo tay tôi, nhỏ giọng nói “Trương gia tiểu ca, ngươi nhìn eo của hắn có phát hiện dấu tay màu đen không?”
Tôi lập tức nhìn tới, nơi đó đâu có dấu tay? Cho dù bị máu chảy lên, dấu tay đó hẳn là vẫn có thể trông thấy, Lý mặt rỗ sao lại hỏi như vậy? “Vừa rồi, ta rõ ràng trông thấy trên lưng hắn có dấu tay màu đen, giây lát sau đã biến mất.” Lý mặt rỗ nói “Thật đấy, không lừa ngươi đâu” Tôi lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hỏi Triệu lão ngốc “Triệu đại lão gia, hỏi ngươi một việc, trên thân thể người này có phải từng có dấu tay màu đen không?” Triệu lão ngốc lập tức gật đầu “Đúng thế.” – “Vậy ngươi bây giờ có thể tìm được chúng không?” Tôi hỏi.
Triệu lão ngốc sửng sốt một chút, liền chạy tới bên cạnh thi thể tìm. Lúc ấy tôi thật sự là thật bội phục Triệu lão ngốc này, người thường nhìn thấy hiện trường tử vong kinh khủng như vậy đều sợ đến ngất đi… Xem ra Triệu lão ngốc cũng có chuyện xưa a. Triệu lão ngốc từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, gương mặt sợ hãi “Kỳ quái, rõ ràng có a, sao giờ không thấy tăm hơi?”
“Vậy có thể cho chúng ta nhìn dấu tay trên người khác hay không?” Tôi hỏi “Điều này rất quan trọng.” Triệu lão ngốc thoáng suy tư một chút, cuối cùng dứt khoát gật đầu “Được, các ngươi đi theo ta!” Nói rồi lão đưa chúng tôi ra ngoài. Vốn cho rằng Triệu lão ngốc sẽ đưa chúng tôi đưa đến một gia đình khác, ai ngờ Triệu lão ngốc lại dẫn chúng tôi tới một gian phòng cũ nát, bảo chúng tôi chờ ở đó. Còn nói chuyện dấu tay là bí mật, không thể quang minh chính đại cho người khác thấy.
Tôi cũng tin là bọn họ có điều mờ ám, liền cùng Lý mặt rỗ ngồi chờ. Nhưng đợi cả nửa tiếng vẫn không thấy Triệu lão ngốc quay lại. Lão Lý đứng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mùi lạ trong phòng thực sự làm người ta chịu không nổi. Nhưng khi Lý mặt rỗ đẩy cửa, mới phát hiện cửa gỗ đã bị khóa trái. Tôi lập tức khẩn trương, hỏng bét, con mẹ nó bổn cũ soạn lại à, lần trước tôi và Lý mặt rỗ không phải bị thôn dân ngu muội khóa lại nhốt trong miếu thổ địa sao? Lần này hai chúng tôi lại bị lừa nữa.
Lý mặt rỗ giận tím mặt đạp cửa, hùng hùng hổ hổ, nhưng cửa gỗ dường như được gia cố, căn bản là đạp không ra. Trong lòng tôi to lắng, đi tới hỗ trợ hắn. Nhưng cửa gỗ quá chắc, chỉ bằng hai người chúng tôi rất khó đá văng được cửa gỗ. Tôi thật sự là không nghĩ ra, đám rùa đen vương bát đản này sắp đại họa lâm đầu, còn định tính toán cái gì nữa?
Lúc này, tôi chợt phát hiện mấy khe hở có tia sáng chiếu vào nhưng tựa hồ có mấy chỗ bị bịt lại không thấy tia sáng đâu, tôi biết chắc có người đang lén lút quan sát chúng tôi. Tôi lập tức chạy tới nói “Huynh đệ, phiền ngươi mở cửa, ta có chút việc.” Người kia lại hoảng sợ chạy đi, căn bản không chú ý tới chúng tôi. Ngoài cửa có thôn dân đi qua đi lại, tựa hồ rất bận rộn, hai người chúng tôi lớn tiếng cầu cứu, khàn cả giọng nhưng vẫn không có hiệu quả, các thôn dân đối với chúng tôi làm như không thấy. “Xong đời rồi xong đời rồi!” Lý mặt rỗ nóng nảy đi đi lại lại “Đây là một cái bẫy a, chúng ta tiến vào bẫy mà lại không phát giác ra.”
“Gọi điện, mau gọi điện.” Lý mặt rỗ nói “Điện thoại của ngươi đâu?” – “Vô dụng.” Tôi nói “Vừa rồi ta đã thử, căn bản là không có sóng.” Lý mặt rỗ ủ rũ cúi đầu ngồi cạnh tôi “Tên lão tặc Đoàn thúc này, rõ ràng là sợ trêu chọc tới Giang Bắc Trương gia, cho nên mới muốn mượn đao giết người a? Ta thậm chí hoài nghi những thôn dân này là do Đoàn thúc sắp xếp từ trước.”
Hiện giờ nói những lời này còn làm được gì? Chứng kiến quá nhiều nhân tình thế thái, trải qua nhiều phen lăn lộn như vậy mà còn bị một nhúm thôn dân ngu muội giết chết hay sao? Cho nên tôi lập tức tỉnh táo lại, bảo Lý mặt rỗ đừng hốt hoảng, chúng tôi sẽ tùy thời hành sự. Trừ phi bọn hắn muốn bỏ đói chúng tôi, nếu không khẳng định sẽ mở cửa, chỉ cần cửa mở ra, chúng tôi sẽ được cứu.
Lý mặt rỗ mặc dù phẫn nộ, lại cũng đành chịu, chỉ có thể gật đầu. Các thôn dân vẫn đang bận rộn, tựa như là chuẩn bị gì đó. Trong lòng tôi nghĩ hẳn là những thôn dân này là đang chuẩn bị hiến tế? Tôi ổn định lại tinh thần, ở trong phòng chờ đến khi mặt trời lặn, vẫn không có ai để ý tới chúng tôi. Chỉ hận không ăn nhiều cơm một chút, lúc này bụng của tôi đang kêu ục ục.
Đến đêm khuya, trong gian phòng tối như mực, ánh trăng chỉ le lói xuyên qua một chút, tôi không nhìn thấy gì. Tôi bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh để trấn định lại. Lý mặt rỗ thì ở một bên dùng chủy thủ vót gậy gỗ, vũ khí duy nhất của chúng tôi là thanh chủy thủ kia, cho nên chúng tôi muốn chuẩn bị thêm vũ khí, cho dù không thể trốn thoát cũng phải hạ uy phong của đối phương! Ngoài cửa gió thổi, tiếng lá cây xao động xào xạc, tôi vẫn mơ hồ nghe thấy từ hồ Thiên Long truyền đến tiếng sóng. Thật kỳ quái, chúng tôi cách hồ Thiên Long ít nhất cũng phải hai dặm, mặt hồ lại yên bình phẳng lặng, rốt cuộc phải có sóng to gió lớn như thế nào mới có thể vang vọng tới đây a.
Trong tiếng gió xen lẫn thanh âm huyên náo, tôi lập tức dán lỗ tai lên cửa, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tôi cảm giác được từ bốn phía có bốn người đi tới, bốn người đó ghé vào góc tường, sau đó không động đậy gì nữa. Thế là thế nào? Lúc tôi đang suy tư, chợt thấy trong phòng có mùi lạ. Mùi này có chút gay mũi, làm tôi không nhịn được hắt xì mấy cái, sau đó hoa mắt chóng mặt, muốn ngủ thiếp đi…
Không xong, bọn họ đánh thuốc mê chúng tôi! Tôi ý thức được tình thế không ổn, liền đi bốn phía kiểm tra xem có ống chọc vào hay không, thuốc mê khẳng định là thông qua ống mà thổi vào. Quả nhiên, chúng tôi phát hiện ra bốn cái ống xuyên qua khe hở đang phun khói. Nhưng bây giờ ngăn cản đã không kịp, thuốc mê có dược tính rất mạnh, tôi cảm thấy thân thể bắt đầu nhũn ra, ánh mắt mơ hồ mờ dần, rất nhanh ngay cả đứng cũng không vững…
“Nước tiểu, nước tiểu có thể giải độc.” Lý mặt rỗ nói trong mơ màng, đồng thời bắt đầu cởi quần, nhưng vừa móc “hung khí gây án” ra, cả người đã ngã xuống đất ngất đi, không có động tĩnh gì nữa. Tôi cũng ngã co quắp trên mặt đất, đồng thời niệm Đạo Đức Kinh và kích hoạt Đào Hồn Hoa để bảo trụ một tia lý trí sau cùng. Nếu cả hai đều ngất đi, ai biết một giây sau chúng tôi sẽ biến thành thịt luộc hay là thịt kho tàu?
Tôi cũng không biết hai thứ đồ này rốt cuộc có tác dụng không, chỉ có thể thử một lần. Kết quả làm tôi vui mừng, cũng không biết là Đào Hồn Hoa hay Đạo Đức Kinh có tác dụng, tôi vẫn có thể bảo trì một tia lý trí, mặc dù thân thể không thể động đậy, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là chết đi mà không rõ ràng, huống chi thể lực còn có thể dần dần khôi phục.