Phần 40
Tôi thất kinh, phẫn nộ giãy giụa, nhưng không bao lâu sau nước đã theo khe hở chảy vào trong quan tài. Tôi thở hồng hộc nhìn quanh, định thừa dịp nước còn chưa dâng cao để nhảy xuống. Nhưng đám thôn dân đã sớm chuẩn bị, cầm thuổng sắt nhắm về phía trên đầu tôi hung hăng vỗ một cái, đánh cho tôi phải thụt cổ vào lại quan tài. “Đám hỗn đản này!” Tôi hung hăng mắng một câu. Cần mau chóng nghĩ cách trốn thoát a, bằng không khi nước cao hơn đầu tôi, tôi sẽ chết đuối trong quan tài. Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối cũng không biết đang làm gì, nếu không bắt được tên giả mạo, vậy tôi làm sao bây giờ?
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, tôi chờ cả nửa ngày vẫn không thấy bọn họ. Điều này khiến tôi bắt đầu tuyệt vọng, bởi vì lúc này nước đã cao đến mắt tôi. Tôi đành phải đứng dậy. Còn may, các thôn dân tất cả đều đã tiến vào trong hồ nước, căn bản không nhìn thấy tôi, cứ bơi về phía cổ mộ. Toà cổ mộ giữa hồ quy mô không nhỏ, cao tới ba bốn mét, hai người khiêng quan tài vẫn có thể đi vào. Chỉ là nơi đó tối như mực, không thấy gì cả.
Tôi trộm nghĩ nếu còn không nhảy xuống, chỉ sợ cả đời này cũng không thể thoát ra được. Cho nên tôi không nói lời nào, chuẩn bị từ trong quan tài nhảy ra. Nhưng vừa định nhảy, chợt cảm giác hai chân bị thứ gì đó dính chặt. Tôi giật nảy mình, vội cúi đầu nhìn, nhưng quan tài đã chìm trong nước, căn bản không thấy gì. Bất luận tôi cố gắng thế nào, cũng không thể rút hai chân ra, tôi biết chắc chắn là Thi Tán Tinh đã dính chặt lấy chân tôi. Thứ này gặp nước còn dính hơn cả keo, đúng là làm người ta không còn gì để nói. Khi tôi đang nghĩ cách, thứ dinh dính đó lại biến thành một cái tay, theo hai chân tôi chậm rãi sờ soạng, rất nhanh đã mò tới cột sống.
Đây rốt cuộc là cái thứ gì? Tôi cảm giác cánh tay nhỏ bé non mịn mềm mại, tựa như là tay của nữ nhân, mang theo một tia nhiệt khí, run run sờ mó. Tôi lập tức xoay người sang nơi khác nhìn lại, trong đêm tối, một mỹ nữ mặc áo bào đỏ đang đứng ở phía sau, không thấy rõ biểu cảm, nhưng sự quyến rũ của nàng lại xuyên qua khoảng cách truyền đến trong mũi trong miệng của tôi. Chờ đã, không đúng, tôi đã chìm trong nước, sao có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của nữ nhân? Tôi muốn hít thở lại phát hiện hơi thở không thông suốt, muốn duỗi hai tay ra giãy giụa, nữ nhân kia đã leo lên người tôi, như một con rắn quấn lấy tôi không chịu buông ra.
Trong lòng tôi vừa chửi mắng Lão Thử tiền bối và Lý mặt rỗ, vừa nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào. Còn chưa nghĩ ra, tôi bỗng nhiên chú ý tới một tia sáng chói lòa, đang khuấy động hướng về phía tôi! Tôi giật nảy mình, vội vàng nhìn về hướng tia sáng. Điều này khiến tôi nhớ tới lời Triệu lão ngốc nói lúc trước. Triệu lão ngốc nói mấy người trẻ tuổi ở trong cổ mộ khuấy động ra một tia bạch quang mới phát hiện khô lâu trên mặt đất động đậy, chẳng lẽ bạch quang này có thể khiến bạch cốt âm u cử động ư?
Nếu như vậy, tôi hai tay hai chân bị trói chặt, cho dù không chết đuối, kết cục có thể tưởng tượng được. Các thôn dân khiêng quan tài lúc này cũng đã dừng bước, sau đó hạ quan tài xuống. Nhờ bạch quang chiếu sáng, tôi thấy từng cỗ khô lâu chậm rãi đứng lên, xếp thành đội hình làm tôi không thấy rõ tình cảnh trong cổ mộ. Tôi sợ hãi, còn có thể nghĩ gì nữa, ý nghĩ đầu tiên là muốn chạy trốn. Nhưng nữ tử áo đỏ một mực ôm chặt tôi, tôi căn bản là không thể thoát thân. Ai! Tôi từng nghĩ tới trăm ngàn kiểu chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết kỳ lạ như thế. “Phu quân, tới đây.” Nữ tử áo đỏ bỗng nhu hòa nói bên tai tôi, bạch quang càng cường thịnh, làm tôi chói mắt mở không ra.
Ngay sau đó, tôi chợt phát hiện tay chân mình có thể động, tôi không nghĩ nhiều lập tức quay đầu bỏ đi. Nhưng lúc này tôi dường như không phải đang chìm trong mặt nước, tôi còn đang mông lung không hiểu, phía sau bỗng nhiên bị ai đó quất một roi. Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, chợt kinh hãi phát hiện, tôi đang ở trong một tình cảnh kỳ lạ.
Không có nước hồ, không có quan tài, cũng không có nữ tử áo đỏ. Nơi tôi đứng hình như là một mỏ đá lớn vô cùng, mặt trời treo giữa không trung, quang mang nóng bỏng chiếu xuống những lao dịch đang mồ hôi đầm đìa. Những lao dịch toàn mặc y phục cổ xưa, quần áo tả tơi, trên thân hằn rõ vết roi, rất nhiều người đã gục ngã. Nhưng xung quanh là các binh sĩ tay cầm trường tiên có thể nào lại cho bọn hắn nghỉ ngơi? Chỉ cần dừng lại là sẽ chịu đòn roi.
Vừa rồi tôi định chạy trốn, liền bị binh sĩ quất một roi. Tôi hiểu rồi, tôi đã tiến vào huyễn cảnh bên trong Thi Tán Tinh. Thi Tán Tinh là do sau khi các vong linh hồn phi phách tán mà ngưng tụ thành tinh thể. Những tinh thể này mang theo oán khí cường đại, một khi Thi Tán Tinh tập trung nhiều tại một chỗ, những oán khí này sẽ dung hợp lẫn nhau, sinh ra một huyễn cảnh cường đại. Nếu như người nào rơi vào huyễn cảnh mà không kịp thoát ra thì sẽ bị nhốt ở bên trong cả đời. Tôi luống cuống, ở đây một chút pháp thuật của tôi căn bản là không có bao nhiêu công dụng. Cũng không biết Lão Thử tiền bối và Lý mặt rỗ hiện giờ thế nào, có tới cứu tôi ra ngoài không?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung, lại một roi quất đến, lập tức sau lưng tôi đau rát như bị tạt axit. Tôi giận tím mặt, quay đầu lại phát hiện một binh sĩ đang hung ác nhìn tôi chằm chằm, hai mắt trợn lên, trong miệng hùng hùng hổ hổ “Mau làm việc, còn lười biếng sẽ chặt đầu!” Dứt lời, hắn rút bội đao đe dọa tôi. Không thể không thừa nhận, tôi đã bị hắn dọa, vội vàng ngoan ngoãn đi vác đá. Mà ở bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết bên tai truyền đến không dứt, thanh âm càng ngày càng yếu ớt. Tôi hiếu kỳ nhìn lại thấy một lao dịch đã quá mệt mỏi, nấp sau một khối đá nghỉ ngơi, kết quả bị binh sĩ phát hiện, binh sĩ kia đang đánh người lao dịch liên tiếp.
Công nhân kia đau khổ cầu khẩn, cuối cùng binh sĩ thấy người đó thực sự không làm nổi mới chịu tha cho hắn. Đến khi người lao dịch quay mặt lại, trong lòng tôi buồn vui đan xen. Bởi vì đó chính là Lão Thử tiền bối! Tôi trong tuyệt vọng lại lộ ra nét cười trên nỗi đau của người khác. Tuyệt vọng là vì Lão Thử tiền bối cũng bị bắt đến nơi này, tôi coi như không có ai đến cứu. Cười trên nỗi đau của người khác là vì trông thấy lão bị đánh, trong lòng tôi không biết sao lại sung sướng như vậy.
Tôi thừa dịp binh sĩ không chú ý, len lén ném về phía Lão Thử tiền bối một khối đá. Lão Thử tiền bối sửng sốt một chút, hồ nghi nhìn về phía tôi. Trông thấy tôi, lập tức hai mắt lão đẫm lệ, như nhìn thấy cha ruột đã thất lạc nhiều năm. Tôi và Lão Thử tiền bối len lén tới gần, hai chúng tôi giả bộ làm việc, thực tế là nhỏ giọng thầm thì “Tiền bối, sao ngài cũng tiến vào đây? Lý mặt rỗ đâu?”
“Ai, một lời khó nói hết a! Chúng ta đều trúng kế, đây căn bản là một vòng tròn lớn. Lần này xong rồi, ta còn đang trông mong nửa đời sau có thể an hưởng tuổi già. Còn Lý mặt rỗ, ngươi nên cầu trời đi, có trời mới biết tiểu tử kia có bị tên giả mạo giết chết hay không.” Lòng tôi nhảy lên một cái “Không được, ta phải đi cứu hắn.” Lão Thử tiền bối nhịn không được, cười đến đau cả bụng, lại ăn vài roi. “Xú tiểu tử, ngươi có thể đừng khôi hài như vậy không? Còn muốn cứu Lý mặt rỗ, ngươi cứ đi được ra ngoài trước đã rồi hãy nói!” Tôi buồn bã, cảm giác chúng tôi lần này thật sự đã ngã một cú quá đau.
Tôi thương lượng với Lão Thử tiền bối kế hoạch chạy trốn, thế nhưng nơi này khắp nơi đều là binh sĩ, phía xa còn trú đóng một đội quân, bao vây toàn bộ mỏ đá tầng tầng, muốn chạy trốn nào dễ như vậy. Tôi và Lão Thử tiền bối vật vã cả ngày, mệt đến kiệt sức. Cuối cùng đến hoàng hôn, toàn thể lao dịch bị đuổi lên núi. Bữa tối là màn thầu và dưa muối, đến nước cũng không có, thế này sao sống được đây? Ăn xong liền bị đuổi tới dãy lều đi ngủ. Trong lều xú khí xung thiên, nóng như chảo lửa, ngay cả chuồng heo cũng không bằng a, tôi và Lão Thử tiền bối tuyệt vọng, không lẽ bị nhốt trong ảo cảnh cả đời ư?
Mà ghê tởm hơn là, mặc dù là huyễn cảnh, nhưng huyễn cảnh này thật sự là quá chân thực, tôi có thể cảm nhận được hết thảy ngọt bùi cay đắng, từ tinh thần đến thể xác đều mệt nhoài. Nếu đem người hiện đại ném vào trong ảo cảnh này, mười người chịu được một đã là tốt lắm rồi. Cho dù là trong hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu này, chúng tôi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, dù sao công việc ban ngày thật sự là quá mệt mỏi.