Phần 41
Đang mơ mơ màng màng, tôi chợt thấy dường như có người đang lay thân thể tôi. Tôi giật nảy mình, vội vàng mở mắt ra, hóa ra là Lão Thử tiền bối đánh thức tôi, lúc này không ít lao dịch đã tỉnh dậy. Tôi đang buồn bực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bỗng nhiên có tiếng nói mềm mại nhưng lại không kém phần kiên cường của một nữ nhân truyền đến. Chuyện gì vậy? Trong mỏ đá sao lại có tiếng của nữ nhân trẻ tuổi? Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lão Thử tiền bối đã đi ra khỏi túp lều, dáo dác ngó về phía xa quan sát. “A, đó dường như là một đại mỹ nữ.” Lão Thử tiền bối lập tức nói “Là biểu diễn thoát y vũ sao?” Đây là thời cổ đại, thoát y vũ ở đâu ra?
Tôi cười khổ nhìn lại, phát hiện trong mỏ đá có mấy đại hán vạm vỡ, tất cả đều ăn nói nhẹ nhàng, cầm trong tay cờ xí viết chữ “Thánh”. Mà sau lưng các đại hán có một cỗ kiệu. Trên kiệu có hai mỹ nữ, đều mặc áo bào đỏ, dung mạo khuynh thành, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, khí chất như nữ thần. Cho dù là ở thời hiện đại cũng là đẳng cấp nữ thần.
Hai nữ nhân ngồi nghiêm chỉnh, chỉ một ánh mắt cũng đủ để làm mê đắm cả toàn trường, các nàng mới là nhân vật chính hôm nay. “Hồng Linh Thánh Nữ hạ phàm, giải cứu thương sinh, các ngươi còn không mau mau quỳ xuống?” Dẫn đầu là một đại hán rống lên một câu. Sau đó bọn chúng kéo ra một người, người này bị vung đao chém đầu, là đúng một binh sĩ ban ngày giám sát lao dịch. Người binh sĩ này không biết đã đánh đập bao nhiêu lao dịch. Thấy xả được cơn giận, các lao dịch lập tức mừng rỡ như điên quỳ xuống.
“Ta là Hồng Linh Thánh Nữ hạ phàm giải cứu lê dân thương sinh! Các ngươi vốn có mệnh phú quý, chỉ là bị đám người hại nước hại dân này coi như súc sinh giam ở mỏ đá. Mau cùng ta giết ra khỏi trùng vây, các ngươi đều có thể được phong quan phong hầu!” Hồng Linh Thánh Nữ trong lòng mọi người cao cao tại thượng như nữ thần, giờ lại cho các lao dịch được tự do, bọn họ đâu cần suy nghĩ nhiều? Cho nên đều cúi đầu xưng thần, tiếng hô bên tai không dứt.
“Ta nguyện ý nghe lệnh Hồng Linh Thánh Nữ, ta nguyện ý nghe lệnh Hồng Linh Thánh Nữ!” Trong đám người có tiếng cao giọng hô lên. Có người đi đầu, càng ngày càng nhiều người hưởng ứng. Hồng Linh Thánh Nữ hài lòng nhìn đám người, nhẹ gật đầu “Được, như vậy theo ta giết sạch những địch nhân này!” Nói xong, đám người đều cầm lấy cuốc, đòn, gánh, chuẩn bị theo Hồng Linh Thánh Nữ giết ra ngoài. Bọn họ trùng trùng điệp điệp dâng lên như thuỷ triều. Động tĩnh bên này đã kinh động đến quan binh trú đóng gần đó, bọn quan binh vội chạy tới trấn áp. Mỏ đá lập tức hỗn loạn, tôi hỏi Lão Thử tiền bối làm sao bây giờ? Cùng theo số đông giết ra ngoài, hay là tìm cơ hội lén chạy trốn?
Lão Thử tiền bối nói “Theo số đông cái rắm a, Thi Tán Tinh trong cổ mộ đoán chừng đều là đám lao dịch này, bọn hắn khẳng định là khởi nghĩa thất bại, bị quan binh giết sạch.” – “Vậy thì lén chuồn đi.” Tôi nói. Lão Thử tiền bối lại lắc đầu “Chuồn cái lông đít, ngươi xem thử địa hình nơi này làm sao chuồn được?” Tôi nhìn thoáng qua bốn phía, xung quanh trên núi ánh lửa ngút trời, lao dịch đã bị quan binh tầng tầng lớp lớp ngăn lại ở cốc khẩu, muốn chuồn đi, quả thực là người si nói mộng. Vậy làm sao bây giờ? Giết cũng không thể giết, trốn cũng không thể trốn. Cuối cùng thương lượng, hay là nằm trên mặt đất giả chết.
Cho nên tôi bèn nằm trên mặt đất, bôi máu lên mặt ngụy trang. Chiến trận đã đến lúc ác liệt, tiếng đánh giết, tiếng rên rỉ thống khổ bên tai không dứt, hiện trường vô cùng náo loạn. Tôi thầm nghĩ hy vọng giả chết có thể qua được một kiếp này, đám lao dịch này quá ngu muội, tin vào tà giáo mê hoặc, đối nghịch với triều đình sao có kết quả tốt? Kết quả không ngoài chúng tôi sở liệu, khởi nghĩa cuối cùng đã thất bại, tất cả lao dịch sống sót đều bị bắt lại, thậm chí tôi và Lão Thử tiền bối cũng bị ném vào hố thi thể, tôi thấy quan binh chặt đầu các lao dịch còn sống, mà các thi thể cũng không may mắn thoát được, tất cả đều bị chất chung một chỗ, chuẩn bị đem đốt sạch.
Tôi khẩn trương đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán toát ra, lần này xong rồi, chúng tôi đã không còn đường lui, hai chúng tôi sớm muộn cũng bị thiêu chết a. Ánh lửa ngút trời, nóng rực hun thân thể tôi nóng không chịu nổi, lồng ngực ngạt thở. Cứ như vậy mà chết đi? Tôi thật không cam tâm. Nhưng không cam tâm thì thế nào? Lúc tôi sắp không kiên trì được nữa, cảm giác nóng rực thống khổ đột nhiên biến mất, cảm giác bị một đống thi thể đè lên cũng biến mất.
Thật kỳ quái, chuyện gì đã xảy ra? Tôi hồ nghi mở mắt ra. Mặt trời như lửa đỏ đang treo trên đỉnh đầu, đang chiếu tia nắng như thiêu đốt mỏ đá. Đám lao dịch vẫn đang bận rộn, binh sĩ vẫn hung thần ác sát như vậy… Không hề có hố thi thể, không có Hồng Linh Thánh Nữ, không có quan quân, chúng tôi không ngờ đã trở lại lúc ban ngày, thời gian đảo ngược rồi? Tôi vẫn chưa thể tiếp nhận được sự tình trước mắt, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi còn đang suy nghĩ, một roi đã quất tới, sau lưng tôi đau rát. Tôi quay đầu nhìn lại, vẫn là binh sĩ hung thần ác sát kia “Mau làm việc!” Oa oa! Tiếng của một lão đầu kêu thảm như heo bị làm thịt truyền đến, tôi lập tức nhìn tới, là Lão Thử tiền bối.
Đáng chết, lại lặp lại, chúng tôi đã lâm vào vòng lặp vô hạn, mỗi ngày đều bị nô dịch thống khổ, còn phải chịu đánh đập, bị mặt trời thiêu đốt, bị lửa đốt cháy. Tôi ra hiệu cho Lão Thử tiền bối, hai chúng tôi lại chui vào một góc. Đối với vòng lặp vô hạn này, Lão Thử tiền bối thật sự đã tuyệt vọng, chỉ muốn chửi thề, nhưng lại nghĩ không ra biện pháp trốn thoát. Đồ ăn vẫn là màn thầu dưa muối, ngủ vẫn trong túp lều xú khí huân thiên, Hồng Linh Thánh Nữ lại tới, lại mê hoặc đám lao dịch khởi nghĩa… Một ngày lại một ngày, tất cả đều giống nhau, tôi và Lão Thử tiền bối bị tra tấn, tinh thần sắp sụp đổ, Lão Thử tiền bối thậm chí mấy lần đưa ra ý kiến muốn tự sát.
Cuộc sống không có hy vọng, hai chúng tôi cứ kéo dài hơi tàn, thật khiến tôi cả đời khó quên. Không biết đã qua bao nhiêu lần lặp lại, đến một ngày chúng tôi rốt cục đã nhìn thấy hy vọng! Khi tôi và Lão Thử tiền bối đang giả chết, trốn khỏi trận chiến khởi nghĩa nông dân này, tôi bỗng nhiên cảm giác thấy có một cái móng vuốt bén nhọn đang chộp lên mặt tôi. Tôi giật nảy mình, vội vàng nhìn lại, kinh hãi phát trên mặt tôi có một con gà trống đang chộp tới. Gà trống mào đỏ như một ngọn lửa, hai mắt cao ngạo nhìn đám người, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường. Kỳ quái, nơi này sao lại có gà trống? Cho dù là chuột cũng sớm đã bị ăn không còn, cho nên tôi liền ý thức được con gà trống này không bình thường.
Lão Thử tiền bối cũng chú ý tới con gà, lập tức bảo tôi mở miệng con gà ra, nhìn xem bên trong có phải có tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ của tôi không? Tôi lập tức làm theo, bóp miệng con gà, quả nhiên tôi tìm được một tờ giấy, trên đó rõ ràng viết ngày sinh tháng đẻ của tôi. Ngoài ra còn có ngày sinh của người khác, hẳn là của Lão Thử tiền bối a? Tôi đưa cho Lão Thử tiền bối xem, lão mừng rỡ, kích động lệ nóng doanh tròng “Gà trống chiêu hồn, có người đang chỉ đường cho chúng ta! Mau đi theo con gà này.” Nói rồi tôi và Lão Thử tiền bối liền đi theo con gà. Gà trống chạy như điên, mà tôi và Lão Thử tiền bối đi theo nó, dường như không có trọng lượng, bị gà trống dắt theo bay về phía trước, trong chớp mắt đã bay ra ngoài mấy trăm mét.
Cách thức chạy trốn ly kỳ của chúng tôi lập tức làm đám người bên dưới giật nảy mình, nhao nhao nhìn về phía chúng tôi, thậm chí quên cả đánh nhau. Cuối cùng Thủ vệ quan binh phản ứng đầu tiên, quát to một tiếng “Mau đuổi theo phản tặc!” Nói rồi hắn liền dẫn đầu đuổi theo, nhưng tốc độ của bọn hắn không theo được gà trống, hai chúng tôi như hỏa tiễn bay đi, thậm chí thời không trước mặt đã trở nên vặn vẹo. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, quan binh lao dịch đều biến mất, lúc này chúng tôi đã xuất hiện trong cổ mộ.
Lúc này chúng tôi hẳn là đang ở trạng thái hồn phách a? Không có trọng lượng, không chịu sức hút của trái đất, không bao lâu đã chạy tới thôn trang, đến một gian phòng thấp bé. “Trương Cửu Lân mau trở lại, Trương Cửu Lân mau trở lại đi!” Thanh âm Lý mặt rỗ từ trong phòng truyền đến, con gà trống lớn bỗng nhiên dậm chân chạy mất, tôi và Lão Thử tiền bối nhẹ nhàng lơ lửng ngay tại chỗ, ý thức của tôi cũng dần dần mơ hồ.
Tiếng gọi của lão Lý vẫn không ngừng truyền đến, tôi cảm giác thân thể của mình không thể kiểm soát được, giây lát sau tự trôi về phía gian phòng. Sau đó tôi nhìn thấy khung cảnh bên trong, tôi và Lão Thử tiền bối đang nằm trên giường, đầu giường cắm hai cây Chiêu Hồn Phiên, Lý mặt rỗ và một người khác đang nhẹ giọng gọi tên. Tôi trôi đến phía trên thân thể của chính mình, lúc này tôi đã buồn ngủ đến mức không mở mắt được, chỉ cảm thấy mình dần dần hạ xuống, cuối cùng rốt cục hoàn toàn chìm vào trong cơ thể của mình. Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm giác trước ngực khó chịu, đầu nhức như búa bổ.
Tiếng gọi của Lý mặt rỗ vẫn tiếp tục vang lên, tôi mở mắt ra, định ngồi dậy, nhưng thân thể đau nhức khó mà chịu nổi, cũng không ngồi lên được. Lý mặt rỗ ngạc nhiên hỏi ” Trương gia tiểu ca, ngươi không sao chứ?” Tôi chật vật cười “Ta không sao, chúng ta… Đây là đâu?” – “Yên tâm đi.” Lý mặt rỗ nói “Nơi này rất an toàn.” Tôi mê man nhìn bốn phía, phát hiện chúng tôi đang ở trong căn phòng rách nát lúc trước thôn dân giam giữ. Sau lưng Lý mặt rỗ có một nam nhân trung niên, người này có râu quai nón, hai mắt uy nghiêm làm người khác không rét mà run. Tôi không nhịn được sợ run cả người, ánh mắt kia thật là đáng sợ, khí tràng quá cường hãn.
Khục khụ, khụ khục! Lão Thử tiền bối đã tỉnh lại, ho một trận kịch liệt. Người kia xuất thủ như thiểm điện, rất nhanh đã vỗ mấy cái sau lưng Lão Thử tiền bối. Đến khi Lão Thử tiền bối ho ra cục máu, người này mới ngừng lại. Khi Lão Thử tiền bối nhìn người có râu quai nón, đau thương cười một tiếng “Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?”