Phần 70
Nhất Sơ nhặt Thần Tử Cổ lên nhìn một chút rồi đưa cho tôi. Tôi thận trọng quan sát, phát hiện thứ này nặng hơn so với tưởng tượng của tôi một chút, dùng hai khối xương sọ khảm nạm mà thành. Mặt ngoài xương sọ còn có một lớp thủy ngân, dưới đáy đã mài rất bằng phẳng, bịt hai tấm da người mỏng như cánh ve. Mặt trống một bên vẽ hình sói, một bên vẽ hình hươu, hai loại động vật đều là đặc trưng của người Mãn tộc.
Nếu không nói đến cảm giác quỷ dị của nó thì đây đúng là một tác phẩm nghệ thuật xảo đoạt thiên công, nghe nói Mãn tộc chinh chiến bốn phương sẽ bắt thợ khéo ở nơi đó đi, cho phục vụ trong cung đình, bọn họ được gọi là ‘nội đình cung phụng’. Cái trống này hiển nhiên là xuất phát từ trong tay của nội đình cung phụng. Lúc này, Tiểu Nguyệt, Lý mặt rỗ và cô bé kia từ trong rừng cây chui ra, thấy Trình Tiểu Hổ đã chết thảm thì giật mình, sau đó trông thấy Thần Tử Cổ trong tay tôi thì tranh nhau muốn xem, tôi dặn bọn họ đừng gõ trống. Khi cầm đến tay, cô bé tò mò gõ một cái, làm tim tôi muốn ngừng đập.
“Ngươi muốn chết ư, còn chê chúng ta chưa đủ phiền phức hay sao?”
Lý mặt rỗ đoạt lấy Thần Tử Cổ.
“Nhìn các ngươi kìa, một cái trống nát lại lợi hại như vậy sao?”
Cô bé không hề lo lắng nói.
Nhất Sơ đột nhiên rút trường kiếm định đâm vào yết hầu của cô ta, đương nhiên chỉ là giả vờ mà thôi, cô bé sợ đến hoa dung thất sắc…
“Ca ca, ngươi làm gì vậy!”
“Một thanh kiếm nát đáng sợ như vậy sao?”
Nhất Sơ bất động thanh sắc nói, không ngờ hắn cũng biết nói đùa, chỉ là có chút lạnh lùng. Nhưng tôi chú ý thấy, cô bé gọi hắn là “ca ca”, lại gọi tôi là “thúc thúc”, con mẹ nó phân biệt đối xử a! Cả đêm nay tôi đã mệt đến mức xương cốt muốn tan thành từng mảnh, tôi đề nghị nhanh chóng đi về, Nhất Sơ lại bảo chúng tôi chôn xác Trình Tiểu Hổ trước đã. Tầng lá rụng trong rừng tự sát vô cùng dày đặc, muốn đào cái hố là không thể, huống hồ chúng tôi còn không có dụng cụ. Chúng tôi dùng lá rụng phủ lên thi thể Trình Tiểu Hổ qua loa một chút, Nhất Sơ còn đốt chút tiền giấy cho hắn, niệm một đoạn vãng sinh chú, hắn nói làm như vậy để phòng ngừa Trình Tiểu Hổ biến thành ác quỷ tiếp tục hại người. Cô bé tò mò hỏi chúng tôi làm nghề gì, tôi cao thâm mạt trắc trả lời một câu “Thần tiên!” Sau khi ra khỏi khu rừng, chúng tôi vào trong xe, tôi hỏi Nhất Sơ người ủy thác hắn rốt cuộc là ai.
“Ngoại trừ Khang Hy và Trình gia, còn ai có liên quan mật thiết với cái trống này?”
Nhất Sơ hỏi tôi.
“Chẳng lẽ lại là hậu nhân của Ngao Bái?”
Tôi linh cơ khẽ động.
Nhất Sơ nhẹ gật đầu, người ủy thác hắn chính là hậu nhân của Ngao Bái, năm đó Ngao Bái mặc dù bị Khang Hi chém đầu cả nhà, nhưng vẫn có một ít thân quyến chạy thoát tới Nam Dương, từ đó mai danh ẩn tích. So với bêu đầu thị chúng, lăng trì xử tử, thì việc tổ tiên bị chế thành âm vật mới là tàn nhẫn nhất. Bởi vậy bọn hắn trăm phương ngàn kế thăm dò được tung tích của Thần Tử Cổ, ủy thác cho Nhất Sơ mang nó về. Trời vừa rạng sáng, chúng tôi đã trở về thành phố, Tiểu Nguyệt đưa tất cả số tiền có trên người cho cô bé kia, số tiền đó có lẽ đủ cho cô ta sống một thời gian. Cô bé xuống xe, lại đứng đấy không chịu đi, khóc nức nở nói…
“Các ngươi gạt ta!”
“Gì cơ?”
“Các ngươi rõ ràng đã nói giúp ta giết chết cha dượng, ta biết các ngươi gạt ta, người lớn đều không thể tin.”
Cô bé mắng.
“Ngươi cái con bé này, động một chút là muốn giết người, giết người phải ngồi tù, mà ngươi cũng không thể nhìn ai không vừa mắt thì giết đi a?”
Lý mặt rỗ nói.
“Lừa đảo! Đại lừa gạt!”
Cô bé khóc quay đầu bước đi, Nhất Sơ đột nhiên gọi cô ta lại.
Hắn móc trong ngực ra một bức tượng hình người bằng bích ngọc dài bằng ngón cái, đưa cho cô bé, bảo cô bé dùng máu đầu ngón tay của mình cho bức tượng ăn hàng ngày, sau bảy ngày đặt ở dưới giường cha dượng, ngày hôm sau đối phương sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Nhất Sơ rất ít khi gạt người, chỉ là lần này khiến tôi chấn kinh, vội vàng hỏi…
“Ngươi thật sự bảo cô ta giết chết cha dượng ư?”
“Ác nhân đáng chết! Huống hồ giết người báo thù cũng là công năng quan trọng nhất của âm vật.”
Mặc dù là người tu hành, nhưng Nhất Sơ nhưng cũng có một bộ mặt của thiện ác phán quan.
“Cảm ơn ca ca!”
Cô bé cao hứng ôm lấy Nhất Sơ, hôn lên mặt hắn một cái, đang chuẩn bị đi, lại bị Nhất Sơ gọi lại.
“Lại sao nữa?”
Cô bé hỏi.
“Ngươi không hỏi xem, muốn làm như vậy phải trả cái giá gì sao?”
Nhất Sơ thần bí nói.
“Giá nào cũng không quan trọng!”
“Giết rồi ngươi sẽ mất hai mươi năm tuổi thọ.”
Nhất Sơ nói. Cô bé trừng to mắt, tựa hồ không thể tin được, cuối cùng cô ta vẫn gật đầu…
“Ta biết rồi, cảm ơn!”
Trên thế giới này không có thứ gì có thể đổi lấy mà không cần trả giá, mỗi khi ngươi đạt được một vật thì đồng thời sẽ mất đi một vật. Trình thị huynh đệ chính là muốn có quá nhiều thứ, cuối cùng tính toán mưu sâu kế hiểm lại tự mình bị mắc vào trong đó. Nhìn cô bé nọ biến mất trong màn đêm, tôi chỉ hy vọng cô ta có thể suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định. Bởi vì có một số việc, một khi đã nhúng chàm sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu lại!