Phần 72
Tôi vốn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, ai biết mấy ngày sau, thiếu nữ kia lại tìm tới cửa, lần này, nàng mang theo một chỗ dựa cường hãn hơn: Nhất Sơ. Tôi và Nhất Sơ trải qua quá nhiều lần cửu tử nhất sinh, tự nhiên không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Nhưng thấy Nhất Sơ và thiếu nữ cùng tiến vào, tôi vẫn cảm thấy tê cả da đầu…
“Xem tin tức rồi chứ?”
Nhất Sơ vừa gặp đã hỏi.
“Tin gì?”
Tôi không hiểu hỏi. Nhất Sơ lấy Iphone mà Lý mặt rỗ tặng hắn ra, mở một đoạn video cho tôi xem. Trong đó có nội dung thế này…
“Ba năm trước, đoàn khảo cổ đã đào được một thanh cổ kiếm bằng đồng xanh từ thời kỳ Chiến Quốc ở Trường Bình thôn, tỉnh Thiểm Tây, thanh kiếm chất lượng hoàn hảo, đã trao cho viện bảo tàng lưu giữ. Một tuần trước cổ kiếm đã biến mất, trong viện bảo tàng không có bất kỳ dấu hiệu bị mất trộm nào, tạo nên nhiều suy đoán của cư dân mạng.”
Xem hết đoạn video này, tôi nghĩ thầm, xem ra thiếu nữ này không chỉ là kẻ trộm mộ, mà còn là một tên trộm quốc bảo…
Thiếu nữ áo trắng phát hiện ra ánh mắt khác thường của tôi, lập tức sợ hãi trốn sau lưng Nhất Sơ. Nhất Sơ tựa hồ đã đoán được tôi suy nghĩ gì, vội giải thích…
“Là kiếm tự đi theo cô ta, không phải cô ta trộm.”
“Cái gì?”
Tôi cơ hồ không thể tin vào tai mình. Nhưng lời nói của Nhất Sơ thì không thể nghi ngờ, cho dù hắn nói thanh kiếm này là bội kiếm của Ngọc Hoàng đại đế tôi cũng lựa chọn tin tưởng. Nhất Sơ cũng không giải thích nhiều, chỉ vào thiếu nữ nói…
“Cô bé này họ Triệu.”
Tôi “A” một tiếng, hoàn toàn không rõ Nhất Sơ có ý gì. Nhất Sơ nói rất đơn giản…
“Thu dọn hành lý đi với ta đến Thiểm Tây, lần này cũng đừng đưa Lý mặt rỗ đi cùng…”
Vừa dứt lời, Tiểu Nguyệt đã từ ngoài tiệm đi vào, nhìn thấy Nhất Sơ nàng hưng phấn, ngạc nhiên hỏi…
“Chúng ta có phải lại sắp đi mạo hiểm không?”
Nhất Sơ phẩy tay với Tiểu Nguyệt, sau đó lạnh lùng nhả ra mấy chữ…
“Ngươi cũng đừng đi.”
“Không!”
Tiểu Nguyệt nũng nịu kéo tay Nhất Sơ…
“Ta muốn đi cùng Trương ca! Ngươi đừng mơ kéo được chồng ta đi.”
Nhất Sơ bất đắc dĩ, đành phải thở dài nói…
“Chuyện lần này, ta cũng không biết nguy hiểm đến mức nào…”
“Nguy hiểm? Vậy mới vui.”
Tiểu Nguyệt cố ý ra vẻ không sợ trời không sợ đất. Tôi biết nàng muốn theo giúp tôi, trong lòng tôi cảm động, nói với Nhất Sơ…
“Được rồi, để nàng cùng đi đi. Trước đây nàng cũng không gây phiền phức gì cho chúng ta.”
Nhất Sơ chần chừ một lúc, cuối cùng nhẹ gật đầu. Tôi hôm đó, chúng tôi lái xe đi Thiểm Tây. Lúc đến Trường Bình thôn đã là nửa đêm, chúng tôi mệt mỏi không chịu nổi, bỏ ra một trăm tệ vào ở trong một ngôi nhà lớn. Vừa nằm xuống, Nhất Sơ mới nói với tôi, trong thôn này có quỷ quấy phá.
“Tình hình thế nào?”
Tôi hỏi. Nhất Sơ giải thích…
“Trời vừa tối là người trong thôn không dám ra hậu sơn, phàm là có người tới gần đỉnh núi đều sẽ bị giết chết, mà đa số đều là thi thể bị tách rời.”
“Tà dị như vậy?”
Tôi hơi kinh ngạc.
“Không chỉ như vậy!”
Nhất Sơ nói…
“Lần trước có quỷ quấy phá là ba năm trước, thanh kiếm này bị tìm thấy sau đó. Ba năm qua, chính phủ từng bố trí không ít nhân lực đến hậu sơn vây quét, cuối cùng thậm chí xuất động cả quân đội, ban ngày hành động đều không thu được kết quả gì, ban đêm hành động nhiều lần toàn quân bị diệt. Chỉ có một người sống sót cũng đã biến thành tên điên, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần…”
“Chuyện lớn như vậy, sao ta không biết.”
Tôi có chút chấn kinh.
“Chính phủ giữ kín, tin tức không được truyền ra ngoài, truyền thông không cho vào, chụp ảnh không cho chụp, thậm chí phái quân đội tới đóng giữ bên cạnh núi, dùng lưới sắt vây chặt không lọt một giọt nước. Nói với bên ngoài là diễn tập quân sự, không phận sự miễn vào.”
“Chuyện này lại có quân đội ra mặt, vậy chúng ta cũng không cần quản.”
Trong lòng tôi còn ôm một tia may mắn. Nhất Sơ lại kiên quyết lắc đầu…
“Chỉ trông vào đám phế vật đó e là đã sắp tận thế rồi.”
“Có ý gì?”
Tôi chưa từng thấy Nhất Sơ nói ra điều làm người nghe kinh sợ như vậy. Nhất Sơ đứng lên, lạnh lùng nhìn tôi…
“Ngươi biết lai lịch thanh kiếm kia không?”
Tôi biết Nhất Sơ hỏi về thanh cổ kiếm của thiếu nữ áo trắng. Tôi nói, kiếm trong thời Chiến Quốc chỉ dài 50cm, mà thanh cổ kiếm của thiếu nữ áo trắng lại dài chừng một mét. Kiếm dài như vậy không chỉ dễ gãy, cũng bất lợi cho cận chiến chém giết. Cho nên nhìn, thanh kiếm này có vẻ như là của đại tướng dùng khi cưỡi ngựa.
“Không sai.”
Nhất Sơ khẳng định lại suy đoán của tôi, rồi hỏi…
“Còn có ý tưởng gì nữa không?”
Tôi suy nghĩ rồi nói…
“Thanh cổ kiếm này hẳn là do đúc kiếm sư trứ danh thời đó đặc chế, dựa vào kích thước và quy cách mà nói, thậm chí xứng đáng với danh xưng Thiên Tử kiếm (kiếm cho thiên tử).”
“Ừm.”
Nhất Sơ gật đầu. Trong lòng tôi run lên…
“Thanh kiếm này vì sao lại tìm tới thiếu nữ áo trắng?”
“Đây cũng là điều ta muốn biết.”
Nhất Sơ ngưng trọng nói…
“Ta hoài nghi tổ tiên của thiếu nữ mặc áo trắng là chủ nhân của thanh kiếm này, cổ kiếm đã hình thành khí linh, nhận biết huyết thống của chủ nhân, cho nên vừa thấy mặt liền đi theo thiếu nữ.”
Vừa nói đến đây, tôi chợt nghe sát vách có tiếng rít lên…
“A! Đừng…”
Là Tiểu Nguyệt! Lúc chúng tôi dừng chân đã để Tiểu Nguyệt và thiếu nữ áo trắng ở chung phòng, còn tôi và Nhất Sơ thì ở phòng bên cạnh. Một là để tiện cho sinh hoạt, thứ hai là muốn để cho Tiểu Nguyệt và thiếu nữ thân thiết hơn, để người kiệm lời ít nói như thiếu nữ có thể thổ lộ suy nghĩ, thứ ba là hai phòng chỉ cách nhau một bức tường, nếu có gì ngoài ý muốn cũng có thể kịp thời xuất thủ. Chúng tôi vốn cho rằng tối nay sẽ không có chuyện gì, ngày mai mới bắt đầu làm việc, không ngờ còn chưa ngủ được yên ổn đã xảy ra chuyện.
Tiếng thét chói tai của Tiểu Nguyệt còn chưa ngừng, tôi và Nhất Sơ đã cảm thấy mặt đất rung rinh, bên tai có tiếng ầm vang! Tôi và Nhất Sơ không kịp mặc quần áo, chỉ mặc đồ ngủ đã chạy vội ra khỏi phòng, lúc mở cửa phòng sát vách chỉ thấy Tiểu Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn bức tường đến ngẩn người. Khi tôi và Nhất Sơ đưa mắt nhìn về phía bức tường, chỉ thấy trên tường chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một lỗ hổng hình người, thiếu nữ áo trắng đã không thấy đâu.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn Tiểu Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, nàng đang thở hổn hển, kinh hoàng chỉ vào lỗ hổng trên vách tường nói…
“Ta cũng không biết, nàng… Nàng bỗng nhiên rút kiếm, sau đó phá tường mà ra.”
Sao có thể? Một thiếu nữ yếu đuối sao có sức phá tan vách tường? Tôi đi tới kiểm tra lỗ thủng trên vách tường. Phòng ốc ở Phương bắc vì để chống lại cái lạnh mùa đông cho nên vách tường được thiết kế vô cùng dày. Trên cơ bản phải có hai lớp gạch với một lớp giữ ấm mới đạt tiêu chuẩn thấp nhất. Vách tường dày như vậy trên lý thuyết rất khó bị sức người làm hỏng được. Nhưng một màn trước mắt lại phá vỡ quan niệm của tôi.
Đang lúc sững sờ, tất cả đèn trong nhà đều sáng lên, chủ hộ chỉ kịp mặc đồ chạy tới xem.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy! Động đất sao?”
“Không có động đất, nhưng cũng không khác lắm.”
Tôi lui qua một bên để chủ hộ nhìn. Chủ hộ nhìn lỗ thủng trên vách tường mà hoa mắt choáng váng…
“Đây… Đây là sao?”
Tôi bước lên phía trước giữ chặt chủ hộ…
“Tiểu cô nương đi cùng chúng ta bị quỷ thần bắt đi.”
“Không thể nào a!”
Chủ hộ nói…
“Thôn chúng ta trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
Tiểu Nguyệt đã bình tĩnh lại, vội cầm ví lấy ra hai ngàn tệ đưa cho chủ hộ…
“Đại ca, ngài xem, chúng ta cũng không biết sao lại xuất hiện chuyện như vậy, nhưng tiểu cô nương kia cứ như vậy bị quỷ thần bắt đi, nếu xảy ra chuyện gì, nhà các ngươi cũng khó thoát trách nhiệm.”
Chủ hộ cũng biết đạo lý đối nhân xử thế, hai ngàn tệ mà xây lại vách tường vẫn còn dư, lập tức cười nói…
“Được, được, được, ta sẽ không nói ra.”
Sau khi trấn an chủ hộ, tôi và Nhất Sơ trở về phòng mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị một chút đồ vật rồi xuất phát.
Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Nguyệt đã đợi ở trước cửa…
“Ha ha, hai vị soái ca, vội vã ra ngoài như vậy là muốn đi đâu?”
Tôi biết chuyến này khẳng định không thoát được nàng, đành phải nói…
“Tiểu Nguyệt, đi sau chúng ta, đừng đi quá sát phía trước.”
“Được rồi.”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Nguyệt đã vào phòng, trực tiếp theo lỗ hổng trên vách tường chui ra ngoài.