Phần 74
Áo khoác của tôi rơi bên cạnh giếng, tôi cũng không dám trở lại đó tìm. Các thứ khác vẫn đầy đủ, quần áo đã mất rồi vậy bỏ đi thôi! Đuổi theo một đường, chúng tôi đã đến hậu sơn. Hậu sơn tứ phía đều bị lưới sắt vây quanh, bên ngoài lưới sắt còn dựng một tòa tháp canh, gần đó có mấy binh sĩ cầm súng tuần tra. Chúng tôi muốn lén tiến vào hậu sơn, đèn pha trên tháp canh đã sớm chiếu thẳng vào ba người chúng tôi, chỉ nghe một binh lính nghiêm nghị nói…
“Ai? Nơi này là cấm địa quân sự, bất kỳ ai cũng không được vào.”
Lời còn chưa dứt, đã có ba lính tuần tra nghe tiếng chạy đến, cầm súng tiểu liên bán tự động bao vây chúng tôi. Bất đắc dĩ, chúng tôi đành phải giơ tay lên. Đang không biết làm sao, lại thấy Nhất Sơ nhìn tôi chép miệng. Mới đầu tôi còn tưởng rằng Nhất Sơ muốn phản kháng phá vây, trong lòng kinh hãi tim đập thình thịch, âm thầm nghĩ chúng tôi sẽ chết trong làn súng đạn như thế nào.
Quay đầu lại đã phát hiện mình đã hoàn toàn hiểu sai ý rồi, thì ra Nhất Sơ nhìn thấy phía bên kia lưới sắt đã bị xé ra một cái lỗ lớn, một sĩ quan đang cùng mấy người lính thận trọng kiểm tra. Sĩ quan hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, phân phó vài câu rồi chỉnh mũ ngay ngắn đi về phía chúng tôi.
Nhờ ánh đèn pha, tôi thấy quân hàm của viên sĩ quan có một gạch ngang và ba ngôi sao kim quang lóng lánh, hắn là một thượng úy. Nghĩ tới lời đồn nơi này có quân đội đóng giữ, tôi suy đoán hắn chính là người có chức vụ lớn nhất trong mấy người ở đây viên liên trưởng (~ Đại đội trưởng ở VN). Viên liên trưởng chậm rãi đi tới, híp mắt quan sát chúng tôi, rồi dùng giọng nói đặc sệt khẩu âm vùng Đông Bắc hỏi…
“Quá nửa đêm ba người các ngươi tới đây làm gì?”
“Muốn xem một chút.”
Tôi học theo Lý mặt rỗ lươn lẹo nói…
“Chúng ta uống chút rượu, cược xem ai gan lớn, nghe nói hậu sơn đáng sợ nên chạy đến xem.”
“Thật là ăn no rửng mỡ!”
Viên liên trưởng cười nói…
“Không có việc gì thì về nhà ngủ đi, đừng ở đây làm trò con bò.”
Nhất Sơ đột nhiên hỏi…
“Lưới sắt bên kia tại sao lại rách? Là ai làm?”
Viên liên trưởng biến sắc, nói…
“Đó là ngoài ý muốn, không có gì lớn, ngày mai tìm người tới sửa lại.”
“Không đơn giản là ngoài ý muốn a?”
Nhất Sơ nói…
“Nếu các ngươi không điều tra rõ ràng, chuyện này sẽ là chuyện lớn.”
Viên liên trưởng đương nhiên hiểu ý, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng vạn nhất chết người, vậy vận làm quan của hắn khả năng đến đây là chấm dứt, thậm chí cũng có thể bị lột lon. Viên liên trưởng hiển nhiên rất để ý chuyện này, nghe Nhất Sơ nói hắn liền quan sát tỉ mỉ ba người chúng tôi.
Điều khiến hắn chú ý nhất chính là Bát Diện Hán Kiếm sau lưng Nhất Sơ, sau đó hắn lại thấy Thiên Lang Tiên trong tay tôi. Hắn khẽ cau mày, hỏi…
“Các ngươi là người của Long Tuyền Sơn Trang?”
Hắn biết Long Tuyền Sơn Trang? Tôi đang muốn nói không phải, Nhất Sơ đã nói trước…
“Đúng vậy, chúng ta là người của Long Tuyền Sơn Trang phái tới xử lý chuyện ở đây.”
Viên liên trưởng phất phất tay…
“Được, các ngươi đi theo ta.”
Hắn lệnh cho đám binh sĩ cảnh giới hạ vũ khí, sau đó dẫn ba người chúng tôi vào tháp canh, đóng cửa lại rồi mới lên tiếng…
“Kỳ thật lúc đó ta cũng không có ở hiện trường, nhưng lính gác nói có một nữ quỷ áo trắng cầm kiếm chạy tới, một kiếm chém nát lưới sắt, đi qua lưới biến mất ở hậu sơn.”
“Nghe có vẻ là thật.”
Tôi nói. Viên liên trưởng cười khổ nói…
“Các ngươi đã nghe nhiều thành quen, nhưng chúng ta lại không dám báo cáo lên trên như thế a! Ta còn muốn làm liên trưởng thêm mấy năm nữa.”
Tôi nhẹ gật đầu…
“Cho nên ngươi cho rằng sửa xong lưới sắt ổn thỏa thì sẽ không sợ chết người nữa ư?”
“Hẳn là sẽ không a? Có chúng ta ở đây trông coi, không ai có thể lên núi.”
Ngữ khí của hắn có chút lo sợ, hiển nhiên đối với loại chuyện này hắn cũng không nắm chắc. Tôi lắc đầu, không khách khí hỏi…
“Vật kia đã có thể lên núi, cũng có thể xuống núi, vạn nhất giết sạch thôn dân thì làm sao đây?”
Viên liên trưởng giật mình, thân thể có chút run rẩy, hắn có chút sợ hãi nói…
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ?”
“Dễ thôi.”
Tôi dẫn dụ hắn…
“Ngươi để chúng ta lên núi thăm dò chân tướng sự tình, đến lúc đó bất luận là người cũng được, là quỷ cũng được, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
“Được, các ngươi định đi lúc nào?”
“Việc không nên chậm trễ, ngay bây giờ.”
Tôi nói.
“Các ngươi không sợ sao?”
Viên liên trưởng khẩn trương và lo lắng làm bầu không khí cực kỳ quỷ dị, khiến tôi cũng phải sửng sốt. Tôi cười ha ha một tiếng…
“Chúng ta đương nhiên không sợ, ngươi sợ chúng ta lên núi rồi sẽ không về? Yên tâm đi, chúng ta ăn cơm nghề này tự nhiên là có biện pháp.”
Viên liên trưởng nửa tin nửa ngờ, nói nhỏ…
“Trước đó người của Long Tuyền Sơn Trang cũng không dám lên núi…”
Tôi biết hắn đã nổi lòng nghi ngờ, vội vàng giải thích…
“Đó là mấy kẻ tài nghệ không tới nơi tới chốn, tự nhiên sẽ không dám mạo hiểm, ba người chúng ta là cao thủ của Long Tuyền Sơn Trang, tự nhiên có thể tới lui tự nhiên.”
Viên liên trưởng nhẹ gật đầu…
“Được, vậy ta để các ngươi đi vào. Nhưng phải nói trước, bất luận các ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ mặc kệ. Còn nữa, theo quy tắc cũ, cho dù giải quyết được vấn đề, công lao cũng sẽ là của quân đội, các ngươi chỉ có thể là quần chúng nhiệt tình đến giúp đỡ.”
“Những điều này chúng ta đều hiểu.”
Tôi nói. Hắn thấy tất cả đã ổn thỏa, liền vươn tay ra tự giới thiệu…
“Ta là Trần Chí Huy.”
“Thì ra là Trần liên trưởng.”
Tôi cũng tùy tiện nghĩ ra một cái tên…
“Ta là Trương Tiểu Cửu, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Hắn đưa bọn tôi đi qua lưới sắt rồi lại nhắc nhở…
“Đừng trách ta không nói rõ trước, lần này các ngươi hành động là hành vi cá nhân, cho dù các ngươi chết hết trên núi, chúng ta cũng không sẽ phái người tới cứu đâu.”
“Đã hiểu.”
Tôi gật đầu. Chuẩn bị xong chúng tôi liền xuất phát. Tôi còn bảo Trần liên trưởng cho mượn mấy bộ quần áo của quân đội để tránh bị cỏ dại bụi gai làm trầy xước.
Đường núi cực kỳ khó đi, thiếu nữ áo trắng lại chọn con đường dốc nhất để lên núi. Cũng may chúng tôi trang bị đầy đủ, một lát sau đã tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có rất nhiều gốc tùng, ba người chúng tôi đi xuyên qua rừng tùng, không bao lâu đã tới đỉnh cao nhất. Đỉnh núi bị phong hóa chỉ còn lại một khối nham thạch bóng loáng, bốn phía bị cổ thụ cao tận trời vây kín. Lúc chúng tôi ra khỏi rừng cây, chỉ thấy ánh trăng chiếu vào đám nham thạch trụi lủi, một thân ảnh trắng toát đang đứng ở đối diện. Nàng tóc dài rối tung phiêu đãng theo gió núi gào thét, chậm rãi rút kiếm ra, chỉ lên vầng trăng tròn. Tôi giật mình, vội hỏi Tiểu Nguyệt…
“Tiểu Nguyệt… Hôm nay là ngày mấy?”
“Không phải là mười bảy tháng tám sao? Có gì đặc biệt?”
Tiểu Nguyệt mờ mịt nói.
“Không đúng, ta hỏi âm lịch.”
Vừa nói ra câu nói này, thanh âm của tôi có chút khẩn trương.
“Trăng thật tròn!”
Tiểu Nguyệt cũng chú ý tới ánh trăng giữa không trung, đột nhiên che miệng lại nói…
“Ai nha, hôm nay hình như là mười lăm tháng bảy.”
“Đúng vậy, mười lăm tháng bảy, trung nguyên quỷ tiết.”
Nhất Sơ không nhanh không chậm nói. Ngữ khí của hắn không có bất kỳ sắc thái tình cảm gì, quạnh quẽ, máy móc, chết lặng khiến tôi và Tiểu Nguyệt đều cảm thấy rùng mình.
Thiếu nữ áo trắng đứng trước mặt chúng tôi, nghiêng kiếm chỉ lên trời không nhúc nhích. Tiểu Nguyệt mở miệng nói…
“Cô nương, ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Ngươi có chuyện gì cứ nói ra có lẽ chúng ta sẽ giúp được ngươi.”
“Cô nương. Ha ha ha ha ha! Các ngươi lại cảm thấy ta là một cô nương.”
Giọng nói của cô ta nửa nam nửa nữ, giống như đang mê muội, khiến người nghe có cảm giác không rét mà run. Tiểu Nguyệt còn muốn nói tiếp, Nhất Sơ đã ngăn cản nàng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhất Sơ hỏi.
“Ta họ Triệu, các ngươi nên gọi ta là Triệu tướng quân.”
Ngữ khí của nàng quái dị vô cùng.
“Ta biết ngươi họ Triệu.”
Nhất Sơ lạnh lùng nói…
“Tại sao ngươi lại âm hồn bất tán? Từ trong cổ kiếm hiện ra làm gì?”
“Vì báo thù… Nói cho ta biết, Tần quốc ở đâu!”
“Tần quốc? Đã sớm diệt vong hai ngàn năm, e là ngươi phải xuống đất mà tìm.”
Tôi đột nhiên phì cười.
“Cái gì? Không thể nào.”
Thiếu nữ ánh mắt tán loạn, trong ánh mắt lại có nét tà khí vô cùng. Cô ta ngửa mặt lên trời thét dài, nghiêm nghị nói…
“Ta chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao có thể đã qua hai ngàn năm! Các ngươi lừa gạt ta! Đúng không?”
“Ta hà tất phải lừa ngươi?”
Nhất Sơ tựa hồ vừa mở miệng đã uy hiếp đối phương, ngay cả giọng nói cũng vô cùng cứng rắn…
“Tần diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, xưng là Tần triều. Tần triều lập quốc được mười bốn năm thì bị lật đổ, cuối cùng Lưu Bang làm Hoàng đế, thành lập Hán triều.”
“Vậy bây giờ là triều đại gì?”
Thấy Nhất Sơ trầm tư, tôi cướp lời…
“Hiện giờ đã không có triều đại, nhưng toàn bộ Hoa Hạ đại địa đã thống nhất.”
Thiếu nữ trầm mặc nửa ngày, rất lâu mới nặng nề hỏi Nhất Sơ…
“Ngươi vừa nói Tần diệt sáu nước?”
“Phải!”
Tôi không chút do dự đáp.
“Cho nên sau đó toàn bộ thiên hạ đều thuộc về nước Tần?”
“Đúng vậy a, sao vậy?”
Tôi không cảm thấy đáp án này có gì không ổn.
“Cho nên, các ngươi đều là hậu nhân Tần quốc!”
Nói đến đây, thiếu nữ áo trắng hai mắt trừng trừng, toàn thân lửa giận phảng phất ngưng tụ vào trong mắt. Lúc này, nếu có hỏa diễm bắn ra từ mắt của cô ta tôi cũng không kinh ngạc.