Phần 75
Nhìn thấy phản ứng của thiếu nữ, tôi mới biết vừa rồi mình đã nói sai. Tôi vốn muốn nói gì đó để sửa lại, nhưng hiển nhiên “cô ta” không cho tôi cơ hội. Ngay khi tôi đang suy nghĩ câu chữ, cô ta đã giơ cao kiếm, ngắm vào ba người chúng tôi. Nhất Sơ không chút yếu thế, lập tức nắm lấy Bát Diện Hán Kiếm, nhìn thiếu nữ lạnh lùng nói…
“Triệu tướng quân, sự tình đã qua hơn hai nghìn năm, ngươi hà tất phải khổ như vậy?”
“Người Tần quốc các ngươi bội tín bội nghĩa, há có thể ngăn cản miệng lưỡi của người trong thiên hạ?”
Thiếu nữ dữ tợn cười nói. Nhất Sơ thừa dịp thiếu nữ nói chuyện, nhẹ giọng hỏi tôi…
“Mấy giờ rồi?”
Tôi lấy điện thoại ra xem…
“Mười giờ.”
“Cụ thể?”
“Mười giờ bốn mươi.”
“Còn tám mươi phút nữa.”
Nhất Sơ nói.
“Là ý gì?”
Tôi có chút không hiểu.
“Ngăn y lại, đừng để y rời khỏi đỉnh núi!”
Nhất Sơ nói xong, thiếu nữ đã nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay vung kiếm bổ tới. Nhất Sơ rút Bát Diện Hán Kiếm, tựa như tia chớp tới chặn thiếu nữ, chỉ nghe một tiếng keng vang giòn, Nhất Sơ và thiếu nữ đều lùi về sau một bước. Thiếu nữ ồ lên một tiếng, thanh âm bất nam bất nữ nói…
“Ngươi là ai? Có bản lĩnh như thế thì mau xưng tên ra. Kiếm của Triệu Quát ta không trảm quỷ vô danh!”
Nghe được cái tên này tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra âm linh trên người thiếu nữ là danh tướng nước Triệu thời Chiến Quốc Triệu Quát, khó trách oán khí trùng thiên, biến thành khí linh. Nói đến Triệu Quát, không thể không nhắc đến trận Trường Bình. Đó là trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử Trung Quốc, so với trận Verdun ở châu Âu thì chỉ có hơn chứ không kém.
Trận Verdun xảy ra trong Đại chiến thế giới lần thứ nhất, trước sau kéo dài gần một năm, số người tử vong hơn 25 vạn. Mà trận Trường Bình thì xảy ra ở thời Chiến Quốc, bắt đầu từ khi Triệu Quát đảm nhiệm chức chủ soái Triệu quân, thời gian ngắn ngủi không đến ba tháng, 45 vạn hùng binh Triệu quốc toàn quân bị diệt. Con số này quả thực khiến người ta phải líu lưỡi, nhưng mà 45 vạn người này cũng không phải toàn bộ là chết dưới đao kiếm, trong thời đại vũ khí lạnh hiệu suất giết người chưa nhanh tới mức như vậy.
Theo sử sách ghi lại, số người tử trận của Triệu quốc khoảng 5 vạn, 40 vạn người còn lại thì bị Bạch Khởi lừa giết sau khi đầu hàng. Trận chiến này đã lưu lại một trang nổi bật trong lịch sử, đến mức hậu thế phong Bạch Khởi làm sát thần! Mà Triệu Quát thất bại thì biến thành “bối oa hiệp” đáng thương, mọi người đều đem chuyện Triệu quốc bị diệt vong quy tội cho Triệu Quát chỉ huy kém cỏi. Triệu Quát còn bị cười nhạo mấy ngàn năm, có thành ngữ “chỉ thượng đàm binh” chuyên dùng để chỉ kẻ như hắn…
(“Bối oa hiệp”: Từ lóng chỉ kẻ bị gánh tội thay cho người khác. “Chỉ thượng đàm binh”: Bàn việc binh trên giấy: Thành ngữ xuất phát từ tích Triệu Quát chỉ huy trận Trường Bình.)
Tôi lúc ấy sở dĩ không dám thu thanh kiếm này là vì nó là thứ không thể coi thường, hẳn là bội kiếm của chư hầu thời cổ đại. Nhìn từ ngoại hình, thanh kiếm này qua hai ngàn năm vẫn không rỉ sét hư hỏng, hiển nhiên là có oán khí ngút trời, tạo thành khí linh hiếm thấy! Nhưng tôi thực sự không ngờ tới, thanh kiếm này lại là của Triệu Quát. Nó gánh chịu oan hồn của 45 vạn quân Triệu chết thảm a! Tôi cảm thấy đây chính là nguyên nhân Nhất Sơ không cần thù lao cũng nhất định phải xuất thủ. Nếu là do thanh kiếm này quấy phá, chỉ sợ không chỉ chết có một hai người. Nghĩ thông suốt điểm này, tôi vội vàng cướp lời, nói với thiếu nữ…
“Triệu tướng quân, oan có đầu nợ có chủ, kẻ thù của ngươi là Bạch Khởi, không phải là bách tính vô tội trong thiên hạ.”
“Ha ha, dù sao đều là người Tần quốc.”
Thiếu nữ cười lạnh nói…
“Năm đó nếu không phải Bạch Khởi đã đồng ý với ta sẽ cho 40 vạn quân Triệu trở về, ta sao có thể đầu hàng hắn? Tiếp tục huyết chiến hắn cũng chưa chắc sẽ thắng.”
“Ngươi… Ngươi không phải bị loạn tiễn bắn chết sao?”
Tôi không biết trong lịch sử đã xảy ra chuyện như vậy, bởi vì theo môn lịch sử tôi học ở trường, Triệu Quát phá vây bị loạn tiễn bắn chết.
“Phải!”
Thiếu nữ nói…
“Nhưng đó là sau khi ta đầu hàng, người Tần quốc giảo hoạt, sau khi lừa gạt chúng ta đầu hàng đã lập tức động thủ.”
“Các ngươi là hậu nhân của những kẻ dơ bẩn vô sỉ, Triệu Quát ta lần này vất vả lắm mới ra được, nhất định phải chém tận giết tiệt các ngươi. Ha ha, các ngươi chịu chết đi!”
Tôi biết thuyết phục đã vô hiệu, Triệu Quát sống trong cổ kiếm hơn hai ngàn năm, đoán chừng cuối cùng cũng chỉ còn lại một tia oán niệm. Thấy Triệu Quát lại giơ kiếm đánh tới, tôi vội vàng rút Thiên Lang Tiên. Tay phải nắm chặt chuôi roi, tay trái cầm đầu roi, định dùng Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết đối phó Triệu Quát. Nhưng mà y quá nhanh, tôi còn chưa kịp vung roi, cổ kiếm đã bổ xuống.
Tôi không kịp trốn tránh, thấy trường kiếm càng ngày càng gần, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Keng! Ngay khi tôi vừa nhắm mắt, Nhất Sơ đã đến bên cạnh tôi, vung Bát Diện Hán Kiếm ra ngăn trở một kích chí mạng của Triệu Quát. Y lúc này mới hiểu ra nếu muốn giết chúng tôi phải qua cửa Nhất Sơ trước. Y lập tức vung kiếm cùng Nhất Sơ huyết chiến.
Mới đầu, Nhất Sơ còn có thể cùng Triệu Quát lấy cứng đối cứng, nhưng sau mấy hiệp, Nhất Sơ đã có chút không chống đỡ nổi. Tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng nặng, mà thiếu nữ bị Triệu Quát nhập hồn lại có vẻ không việc gì, huy kiếm tấn công càng lúc càng nhanh, gương mặt dữ tợn vặn vẹo. Một thiếu nữ gầy đến da bọc xương mà có thể đánh cho Nhất Sơ chỉ biết chống đỡ, con mẹ nó đây tuyệt đối không phải là người bình thường a!
Trong tay tôi nắm chặt Thiên Lang Tiên, muốn tìm cơ hội giúp Nhất Sơ, nhưng hai người họ đánh nhau thật sự là khó phân thắng bại, tôi căn bản là không tìm được cơ hội xuất thủ. Lại thêm vài phút, Nhất Sơ hiển nhiên đã không chống đỡ được, lúc này kiếm pháp chuyển sang phương thức tứ lạng bạt thiên cân.
Triệu Quát vẫn công kích theo kiểu chém nhanh chặt mạnh, Nhất Sơ lại lấy đủ các loại thủ pháp cao siêu để hóa giải sức mạnh của Triệu Quát. Sau mấy hiệp, Nhất Sơ thành thạo điêu luyện khiến Triệu Quát không chỉ không chiếm được lợi lộc, ngược lại còn vài lần xém chút đã tự gây thương tích cho mình. Triệu Quát ồ lên một tiếng, nhíu mày hỏi Nhất Sơ…
“Đây là kiếm pháp gì?”