Phần 81
Tôi và Lý mặt rỗ trở lại phòng bệnh, thấy Tiểu Nguyệt đã tới từ lúc nào, nàng trừng mắt nhìn tôi nói…
“Sáng sớm đã chạy ra ngoài, hại muội lo lắng cả nửa ngày, gọi điện cũng không nghe!”
“Lý mặt rỗ kéo ta đi ăn mì bò.”
Tôi tùy tiện nói bừa.
“Tiểu ca, đừng đổ bô lên đầu ta, là chính ngươi thấy hơi tiền nổi máu tham!”
Lý mặt rỗ kêu lên.
“Cái gì thấy hơi tiền nổi máu tham?”
Tiểu Nguyệt nghi ngờ hỏi. Lý mặt rỗ kể lại chuyện đại pháo cho nàng, Tiểu Nguyệt nhéo eo tôi, nói bệnh còn chưa hết đã nghĩ tới âm vật nhà người ta, thật đúng là bệnh nghề nghiệp. Tôi ngồi xuống mở điện thoại tra thông tin về chồng của mỹ phụ trung niên. Người đó tên là Thẩm Nhạn Thần, là tổng giám đốc công ty dầu mỏ đa quốc gia, đằng sau có một đống chức danh thật dài. Không ngờ y lại là một ông trùm dầu mỏ đúng nghĩa. Bên cạnh có thông tin về đệ đệ của y Thẩm Hồng Tân, tôi ấn vào xem, cảm thấy kinh ngạc. Tôi cứ nghĩ Thẩm Hồng Tân này là một kẻ ăn chơi hoa thiên tửu địa (trời hoa đất rượu), ai ngờ lại là thạc sĩ đại học Oxford, còn thành lập một tổ chức từ thiện. Nhưng mà ấn tượng đầu tiên hắn tạo ra thực sự quá xấu, Lý mặt rỗ mắng…
“Cầm tiền của ca ca đi làm từ thiện, người này thật biết giữ thể diện cho mình! Xem ra là một con thỏ non ra vẻ đạo mạo.”
Tiểu Nguyệt nói…
“Cũng không thể kết luận như vậy, có đôi khi tốt xấu không thể dựa vào ấn tượng đầu tiên mà phán đoán. Trước kia trong đoàn làm phim muội gặp một nữ diễn viên danh tiếng rất xấu, nghe nói cô ta ngủ với đạo diễn, chỉ thích hàng hiệu, khinh thường nhân viên trang điểm, nhưng ở chung một thời gian mới phát hiện nhân phẩm của cô ấy rất tốt, hòa ái dễ gần, thì ra những tin tức kia đều là do một vị tai to mặt lớn nào đó mà cô ấy đắc tội tìm người thêu dệt…”
“Ai vậy, dung mạo xinh đẹp không?”
Tôi thuận miệng hỏi một chút, Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, lập tức không để ý tới tôi. Lý mặt rỗ cả đêm không ngủ, đã chịu không nổi, tôi bảo hắn nằm trên giường bệnh mà ngủ. Tôi và Tiểu Nguyệt đi ra ngoài, mấy chiếc xe đó vẫn chưa đi, mỹ phụ trung niên này cũng thật là quan tâm đến chồng. Chúng tôi ra khỏi bệnh viện đi dạo mấy phố bán chim cảnh, gần đây Tiểu Nguyệt muốn nuôi thú cưng, tôi thì không thích chó mèo nhưng cũng không ghét. Ăn cơm trưa xong chúng tôi trở lại bệnh viện, nghe thấy trong phòng cấp cứu một trận ầm ĩ, liền đi vào xem thử.
Tới gần phòng bệnh của ông trùm dầu mỏ Thẩm Nhạn Thần thì nghe thấy một trận binh binh bang bang, giống như có người đang ném đồ đạc, một nam nhân hô to…
“Gian thần hại ta, gian thần hại ta a.”
“Ông xã, anh rốt cuộc sao vậy?”
Mỹ phụ trung niên đứng trước phòng bệnh, dùng khăn tay che mặt khóc. Rất nhiều thiết bị chữa bệnh đắt đỏ bị ném đi, cô ta đứng sau mấy tên vệ sĩ, cả đám đều thúc thủ vô sách. Tôi mau chóng gọi điện cho Lý mặt rỗ bảo hắn tới. Trong phòng, Thẩm gia quẳng đồ vật đến phát mệt, ngồi ở cửa thở dài nói…
“Ai, nhất sinh sự nghiệp tổng thành không, bán thế công danh tại mộng trung, tử hậu bất sầu vô dũng tướng, trung hồn y cựu thủ Liêu Đông!”
(Thơ gốc “Tuyệt mệnh thi – Lâm hình khẩu chiếm” của Viên Sùng Hoán: Cả đời sự nghiệp bỗng thành không, nửa kiếp công danh còn trong mộng. Chết rồi chẳng sợ không dũng tướng, trung hồn như cũ thủ Liêu Đông!)
Tôi nhớ đây là một bài thơ cổ, do một vị danh tướng trong lịch sử trước khi chết viết ra một bài thơ tuyệt cú. Trầm ngâm một lát, lập tức đã hiểu rõ lai lịch của âm vật này. Không bao lâu sau Lý mặt rỗ đã vội vàng chạy đến, trong hành lang ngó dáo dác, vừa trông thấy mỹ phụ trung niên hắn mau chóng rút lược ra chải tóc, sửa sang lại quần áo, lúc này mới ra dáng tiên phong đạo cốt đi tới.
“Có chuyện gì?”
Hắn nhỏ giọng hỏi tôi. Tôi kể lại đại khái tình hình và phán đoán của mình cho hắn, Lý mặt rỗ nháy mắt với tôi, sau đó tràn ngập tự tin đi về phía mỹ phụ trung niên…
“Nữ thí chủ, chúng ta lại gặp nhau.”
“A, đại sư, ngươi rốt cuộc đã đến.”
Mỹ phụ trung niên như trông thấy cứu tinh, gấp đến không thể chờ nói…
“Chồng ta vừa tỉnh dậy đã như thế này, ngài mau qua xem một chút, có phải bị thứ gì quấy phá hay không?”
Lý mặt rỗ cứ như thật bấm ngón tay tính toán, đột nhiên chân mày nhíu lại, mỹ phụ trung niên lập tức sắc mặt trắng nhợt…
“Đại sư, ngài tính ra được chuyện gì không hay ư?”
“Nhập vào Thẩm gia cũng không phải là âm linh bình thường, mà chính là Kế Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán ở những năm cuối của Minh triều.”
“Thất phu lớn mật, dám gọi thẳng tên của bản tướng quân!”
Thẩm gia ngồi dưới đất đột nhiên la mắng. Mỹ phụ trung niên thấy Lý mặt rỗ một câu đã đoán trúng, đối với hắn càng bội phục sát đất, mười phần thành kính hỏi…
“Đại sư, xin hỏi có cách gì hóa giải không?”
“Cách thì có…”
Lý mặt rỗ ngạo mạn ngẩng đầu lên, sau đó nhìn tôi vẫy tay nói…
“Đồ nhi, tới đây!”
Tôi cũng không thể ở trước mặt người ngoài làm hắn lộ tẩy, đành phải kiên trì giả mạo đồ đệ của hắn…
“Sư phụ, có gì dặn dò?”
Lý mặt rỗ giới thiệu tôi và Tiểu Nguyệt, mỹ phụ trung niên chỉ gật đầu lấy lệ, hoàn toàn không coi hai chúng tôi ra gì. Lý mặt rỗ nói…
“Đi chuẩn bị cho ta mấy thứ.”
“Chuẩn bị cái gì?”
Tôi hỏi. Hắn sắc mặt nghiêm nghị, mặt đanh lại quát một tiếng…
“Ngươi theo ta lâu như vậy, chuẩn bị cái gì còn phải hỏi ư? Là mấy thứ đó!”
Diễn xuất của Lý mặt rỗ xứng đáng được giải Oscar. Tôi quan sát dáng vẻ của Thẩm gia, trong lòng đã biết phải chuẩn bị gì, nhưng bình thường đều là Lý mặt rỗ đi chuẩn bị những thứ này, đột nhiên bảo tôi đi tìm thật là có chút chân tay luống cuống. Thế là tôi nói…
“Sư phụ, có phải đậu đen, rượu hùng hoàng, muối hạt, dây gai mấy thứ này không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Lý mặt rỗ nhẹ gật đầu…
“Việc không nên chậm trễ, nhanh đi chuẩn bị đi!”
Tôi giả bộ khó xử…
“Nhưng ngài bảo ta đi đâu tìm bây giờ.”
Lúc này mỹ phụ trung niên nói…
“Vấn đề không lớn, ta lập tức cho người đi mua.”
Vừa nói vừa sai vệ sĩ mau chóng đi mua. Lý mặt rỗ thì nhỏ giọng hỏi tôi…
“Trương gia tiểu ca, mấy thứ này có thể đối phó được Viên Sùng Hoán ư?”
“Hẳn là có thể.”
Tôi nói.
“Ngươi nói chắc chắn đi có được không, vạn nhất lát nữa không xuống thang được, ta mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, con vịt đã vặt lông lại bay mất mới là chuyện lớn, ta chẳng phải đã toi công một phen ư?”
Lý mặt rỗ vội la lên. Viên Sùng Hoán vốn là một văn nhân đỗ tiến sĩ, trói gà không chặt, trên chiến trường cũng chưa từng giết người, nhưng là một vị nho tướng hiếm thấy trong lịch sử. Năm đó quân Mãn Thanh nhiều lần tập kích biên quan Liêu Đông, Minh triều mặc dù phái ra vô số tinh binh mãnh tướng, xây dựng các loại phòng tuyến thành trì, nhưng cũng không thể hoàn toàn đẩy lùi quân Thanh dũng mãnh khát máu! Lúc này Viên Sùng Hoán đứng ra dâng lên kế hoạch ‘Ngũ Niên Bình Liêu’ cho hoàng đế Sùng Trinh.
Sùng Trinh vô cùng vui vẻ, phong Viên Sùng Hoán làm Kế Liêu đốc sư, thống lĩnh mấy chục vạn quân tinh nhuệ. Viên Sùng Hoán cũng có năng lực, nhậm chức xong đánh mấy trận ác liệt, sĩ khí lên cao, người Mãn Thanh coi y là mối họa lớn trong mắt! Lập tức sử dụng kế ly gián, khiến Minh triều cho rằng Viên Sùng Hoán là gian thần thông địch phản quốc, thế là y bị bắt về kinh thành lăng trì xử tử, bách tính không rõ chân tướng cho rằng y là Hán gian, ngàn vạn người tranh cướp giành giật nhau muốn ăn thịt y. Nghe nói tình cảnh lúc đó thảm liệt chưa từng có, thịt trên người y bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một khung xương, oán khí lớn thế nào có thể tưởng tượng. Thủ đoạn bình thường quả thật không thể hàng phục được y, thế là tôi nói với Lý mặt rỗ tôi về tiệm một chuyến, để hắn ở lại cố gắng trấn giữ.
Sau khi về tiệm, tôi lấy Đào Hồn Hoa, lại lấy một ít phù chú, cùng với Thiên Lang Tiên rồi mới trở về bệnh viện. Vào phòng bệnh, chỉ thấy Viên Sùng Hoán đang hùng hùng hổ hổ, Lý mặt rỗ gọi người dùng dây gai đã bôi muối thô lên trói y trên giường, ném một nắm lớn đậu đen lên người y. Đậu đen rơi trên người Viên Sùng Hoán lập tức khô vàng, như bị xào trên bếp lửa, lưu lại trên da một vết bỏng nhỏ.
Mỗi lần ném đậu đen, Viên Sùng Hoán lại chửi một câu, nhưng y rốt cuộc cũng là một văn nhân, đơn giản chỉ mắng “thất phu lớn mật”, “loạn thần tặc tử”, cũng không khó nghe lắm. Mỹ phụ trung niên ở bên cạnh sửng sốt một chút, rồi lại lau mồ hôi cho chồng, không ngừng bội phục bản lĩnh của Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ vừa ném đậu đen vừa lẩm bẩm, giả bộ niệm chú, hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, thấy tôi tới mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi đoán chừng tôi mà chậm một chút, hắn sẽ bó tay hết cách. Đúng như tôi suy đoán, âm linh Viên Sùng Hoán thực sự quá mạnh, thủ đoạn bình thường căn bản không khắc chế được, tôi lập tức đưa Đào Hồn Hoa cho Lý mặt rỗ…
“Sư phụ, tiếp lấy pháp bảo!”
“Được!”
Lý mặt rỗ vui mừng quá đỗi, dùng Đào Hồn Hoa điểm nhẹ lên trán Viên Sùng Hoán, y lập tức như bị điện giật, chân tay co giật, mấy tên vệ sĩ cũng không đè được, cuối cùng hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh. Mỹ phụ trung niên nhẹ nhàng thở ra, đi tới hỏi…
“Đại sư, chồng ta không sao rồi chứ?”
“Ta đã trấn áp âm linh…”
Lý mặt rỗ thoáng nhìn tôi, tôi âm thầm lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói rằng đã ổn thỏa, bởi vì tôi cũng chưa chắc chắn đã giải quyết xong việc này. Lý mặt rỗ mau chóng sửa lại…
“Nhưng có thể triệu hồi hồn phách Thẩm gia được hay không, còn phải chờ xem thế nào.”
Mỹ phụ trung niên vừa mới hòa hoãn lại gấp gáp…
“Không có cách nào giải quyết luôn ư? Nhà ta có ba mươi mấy công ty dầu mỏ, một ngày có thể kiếm mấy ngàn vạn, công ty không thể thiếu anh ấy, lần vào viện này cổ phiếu công ty đã sụt giảm ba điểm. Ta biết những đại sư như các ngươi đều thích giấu nghề, có tuyệt chiêu áp đáy hòm gì sử hết ra đi, thù lao tuyệt đối sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Lý mặt rỗ lắc đầu…
“Cũng không phải ta giấu nghề không chịu xuất toàn lực, kỳ thật trường kiếp nạn này là trong mệnh của Thẩm gia đã chú định sẵn phải trải qua!”
Mỹ phụ trung niên nghe xong, lập tức sợ hãi…
“Đại sư, rốt cuộc thế nào là trong mệnh đã chú định sẵn?”