Phần 84
Kim giáp võ sĩ lắc nhẹ tay một cái đã cuốn tôi và cả Thiên Lang Tiên văng ra ngoài. Hắn âm trầm nhìn tôi rồi quay đầu đi về phía hành lang, lúc này tôi mới nhận ra sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nhân lúc tôi ngăn chặn hắn, mấy tên y náo đã chạy thoát, kim giáp võ sĩ cũng không định bỏ qua, cứ dọc theo hành lang đi về phía trước. Tôi nhặt lấy Thiên Lang Tiên, réo tên Lý mặt rỗ, kết quả thấy hắn trốn đằng sau một cái bàn, hai tay ôm đầu run lẩy bẩy. Tôi tức giận thở hổn hển mà kéo hắn đi, Lý mặt rỗ hung hăng nói…
“Trương gia tiểu ca, Trương gia tiểu ca! Ta thấy việc này bỏ đi thôi, thứ này chúng ta không đối phó được, chỉ là một ngàn vạn mà thôi, sau này nhận thêm mấy mối làm ăn nữa cũng có thể kiếm được con số đó.”
“Xem ngươi nói kìa!”
Tôi mắng. Lý mặt rỗ ôm chân bàn không chịu đi, vẻ mặt cầu khẩn nói…
“Con mẹ nó hắn quá dọa người, một đao chém xuống chặt người ta thành hai khúc, thần tiên cũng ngăn không được a, việc này ta không làm, ta không làm!”
Tiểu Nguyệt nói…
“Ta phát hiện hắn có một nhược điểm, hắn chỉ giết ác nhân, không giết người tốt.”
Tôi gật đầu, vừa rồi kim giáp võ sĩ có hai cơ hội để giết tôi, nhưng hắn không xuống tay, xem ra đây là một âm vật rất có nguyên tắc.
Lý mặt rỗ nghe Tiểu Nguyệt nói vậy đã bớt sợ hãi, nhưng vẫn có chút không yên lòng, hỏi Tiểu Nguyệt…
“Đệ muội, ngươi cảm thấy lão ca là người tốt ư?”
“Ngươi đương nhiên là người tốt.”
Lý mặt rỗ lúc này mới an tâm cười nói…
“Trương gia tiểu ca, ta đã nghĩ thông suốt. Phú quý hiểm trung cầu, nghề này vốn là nghề nguy hiểm, núi đao biển lửa cũng phải xông vào nha!”
Tôi đã không còn lời nào để nói, khinh bỉ nhìn hắn một cái. Tình thế nguy cấp, cũng không kịp tìm người, tôi nhìn bốn phía, trông thấy có một cái xe đẩy bị hất đổ xuống đất, trên đó có dao phẫu thuật, kẹp, kìm cầm máu gì gì đó, có thể là mới từ trong phòng phẫu thuật đi ra. Dao phẫu thuật cũng là đồ vật giết người đã nhuốm máu, tuy nói là giết người gián tiếp, nhưng cũng có thể coi là hung khí, có lẽ sẽ phát huy được tác dụng. Tôi bảo Lý mặt rỗ cầm khay lên, sau đó chúng tôi lên lầu hai. Trên hành lang, bóng đèn như bị hỏng, lúc sáng lúc tối, mỗi cánh cửa đều đã đóng chặt, bác sĩ y tá, còn có cả bệnh nhân đều trốn bên trong, không dám thở mạnh một tiếng, giống như trong nháy mắt không có ai vậy. Trước một cánh cửa có một thi thể đang quỳ, máu bôi đỏ cánh cửa, nhìn qua biết người này bị một đao đâm chết từ phía sau.
Tên y náo này có thể là muốn vào phòng trốn tránh, nhưng người bên trong sống chết cũng không chịu mở cửa, kết quả là bị kim giáp võ sĩ giết chết trong chớp mắt! Hiện giờ mấy tên y náo này đã trở thành sao chổi, không ai dám cho bọn hắn vào, chỉ có thể trốn đông trốn tây. Mới rồi còn ngang ngược, đảo mắt đã thành chuột chạy qua đường, ngẫm lại thật đúng là mỉa mai, tôi thầm nghĩ làm nghề gì cũng được, miễn là không phải loại nghề hại người để kiếm lợi này. Tôi gõ cửa, người bên trong nói…
“Đừng vào, chúng ta không muốn chết.”
“Có kẹp giấy, giấy trắng, bật lửa không?”
Tôi hỏi.
“Không có!”
“Thật không có? Vậy ta đạp cửa vào đó.”
Tôi uy hiếp nói. Người bên trong sợ tôi làm thật, vội vàng nói…
“Chờ một chút.”
Một lát sau, một cái thùng giấy từ trong khe cửa đưa ra, sau đó phanh một tiếng cửa đã đóng lại, thật đúng là thói đời.
“Trương ca, cần những vật này làm gì?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Còn nhớ Nhất Sơ làm hạc giấy truy tìm âm vật không?”
Tôi cười nói.
“Nhớ a!”
“Hôm nay ta sẽ cho nàng xem.”
Tôi nói.
Chiêu đó của Nhất Sơ tôi đương nhiên là không biết rõ, chỉ có thể vụng về bắt chước, tôi dùng bật lửa đi hơ cằm thi thể, cằm của thi thể rung rung, đến khi bật lửa nóng đến mức tôi không cầm được nữa, mới có một giọt dầu nhỏ chảy ra. Thi thể mới chết rất khó chiết được thi du (dầu từ thi thể), nhưng chút xíu này là đủ rồi. Tôi bảo Tiểu Nguyệt gấp giấy thành một con thuyền nhỏ, sau đó nhỏ thi du lên thuyền, đặt vào trong vũng máu dưới đất, thuyền giấy trong nháy mắt bắt đầu chuyển động! Nhân lúc này, tôi khép hai mắt thi thể lại, lấy kẹp giấy đặt lên mí mắt thi thể, thấm chút dầu tiết ra trên da thi thể, sau đó xâu thành chuỗi đeo vào thắt lưng.
“Trương ca, thuyền giấy đứng yên rồi.”
Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nói. Tôi cúi đầu nhìn, thuyền nhỏ dính thi du có chút nhếch lên, dường như là đang chỉ về một hướng, tôi nói…
“Đại pháo ở hướng đó, đi!”
Chúng tôi theo cầu thang, đi tìm từng lầu một, khi đến lầu năm, tôi ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Hiện trường vô cùng thê thảm, trên mặt đất có ba thi thể, một bị chém ngang lưng, hai nửa thân thể cách nhau hơn mười mét, ở giữa là máu tươi và gan ruột. Một thi thể khác cũng bị chặt thành hai nửa, tay chân cũng bị chặt đứt, một đoạn ruột treo trên bóng đèn, máu chảy đầy đất.
Hai thi thể đầu tiên đều là y náo, thi thể thứ ba lại là một bác sĩ, xem ra trước khi chết đang điên cuồng tháo chạy, kết quả đầu bị chặt đứt một nửa, có thể thấy rõ óc bên trong.
“Tiểu… Tiểu ca, sao hắn lại giết cả bác sĩ, không phải nói chỉ giết người xấu thôi sao?”
Lý mặt rỗ sợ đến đầu lưỡi cứng cả lại. Tôi phát hiện trước ngực bác sĩ phình lên, móc ra xem thì là một xấp Euro thật dày, vẫn còn mới tinh, đổi sang nhân dân tệ chắc phải hơn mười vạn. Bác sĩ mang nhiều tiền như vậy trên người, lại là ngoại tệ, vừa nhìn đã biết là nhận phong bì.
“Nhận phong bì cũng giết sao?”
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói.
“Mặc dù nhận phong bì là không đúng, nhưng làm như vậy là quá mức rồi, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn.”
Lý mặt rỗ tiếp lấy xấp Euro trên tay tôi, chuẩn bị nhét vào trong ngực. Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi hắn có muốn sống nữa không, lúc này hắn mới ngượng ngùng trả lại, kiếm cớ nói…
“Ta đã lớn như vậy vẫn chưa từng thấy Euro hình dáng thế nào.”
“Nhưng cái phong bì này cũng quá hào phóng đi?”
Tiểu Nguyệt nói…
“Cô của ta phẫu thuật tử cung, cũng chỉ nhận một ngàn tệ bồi dưỡng mà thôi, hơn mười vạn thật quá khoa trương…”
Tôi cầm thẻ bác sĩ xem xét, là người của khoa não, lập tức hiểu ra…
“Là tối qua mỹ phụ trung niên đưa tiền cho hắn!”
Ca phẫu thuật tối qua chí ít có đến năm sáu bác sĩ, nếu mỗi người đều nhận phong bì, vậy tức là bọn họ đều là con mồi của kim giáp võ sĩ. Ghét ác như thù mà đến mức này thì không phải là chính nghĩa, mà là biến thái! Lúc này, trên lầu đột nhiên có tiếng cầu cứu. Chúng tôi chạy lên thấy kim giáp võ sĩ đang đuổi giết một bác sĩ, hắn vừa chạy vừa điên cuồng gõ cửa, nhưng không ai mở cửa ra. Lúc này hắn nhìn thấy chúng tôi, chạy tới bắt lấy cánh tay tôi nói…
“Đại sư, đại sư, mau cứu ta.”
Tôi bảo Lý mặt rỗ ném dao phẫu thuật, kìm cầm máu về phía kim giáp võ sĩ, Lý mặt rỗ làm theo thì bóng hình kim giáp võ sĩ lóe lên một cái rồi biến mất không thấy nữa.
“Có ích như vậy ư?”
Lý mặt rỗ kinh ngạc nói.
“Cũng chỉ có thể cầm chân hắn được một lát thôi, kìm cầm máu, kẹp cũng không cần nữa, giúp ta nhặt dao phẫu thuật lại, chút nữa còn dùng đến.”
Tôi lo lắng nói. Những thứ đồ dính máu này cũng không thể khắc chế kim giáp võ sĩ, mà chỉ là để nó cảm thấy chán ghét. Giống như người đi trên đường trông thấy một bãi cứt chó sẽ lách qua, nhưng nếu đang gấp, dù phải một cước giẫm lên cũng sẽ không để ý.
Tôi nhìn thẻ trên ngực vị bác sĩ kia, quả nhiên lại là khoa não, tôi hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ nói đang họp trong phòng, bên ngoài đột nhiên kêu loạn, có người mở cửa ra xem, kết quả thân thể người đó khẽ đảo về phía sau, đầu đã bị chặt mất, toàn bộ bác sĩ trong phong lập tức sợ hãi bỏ chạy. Sau đó một người mặc kim giáp liền vọt vào phòng giết tứ tung, giết liên tiếp ba người, hắn và một người khác trốn thoát, nhưng người đó chạy được nửa đường đã bị chém chết…
“Những người chết đều là bác sĩ tham gia ca phẫu thuật não tối qua sao?”
Tôi hỏi.
“Sao ngươi biết?”
Vị bác sĩ có chút kỳ quái. Tôi bảo hắn lấy phong bì ra, vị bác sĩ xấu hổ móc trong ngực ra một xấp Euro, quả nhiên là của mỹ phụ trung niên đưa cho. Tôi hỏi hắn có muốn sống không, vị bác sĩ liều mạng gật đầu.
“Đưa tiền cho ta!”
Tôi vươn tay.
“Cái gì?!”
Vị bác sĩ kinh hãi…
“Ngươi muốn cướp tiền?”
“Con mẹ nó ngươi có muốn sống hay không!”
Vị bác sĩ mười phần không tình nguyện đưa tiền cho tôi, tôi quay người lại nhét toàn bộ số tiền vào hòm quyên góp tiền của hội chữ thập đỏ trên tường, vị bác sĩ liền khó hiểu nhìn tôi. Kim giáp võ sĩ hẳn là có thể cảm ứng được tà niệm trên người, cho nên tôi thay hắn xử lý số tiền kia, hắn sẽ an toàn hơn một chút. Lúc này, kẹp giấy rung bần bật, dường như là cảm ứng được cái gì, tôi vội vàng nói…
“Sắp tới rồi, mau bố trận!”