Phần 85
“Bố trận, bố trận gì?”
Lý mặt rỗ buồn bực hỏi. Tôi lui lại đến chỗ góc cua hành lang, nơi này tương đối rộng rãi, sau đó tôi lấy dao phẫu thuật bày trên mặt đất thành hình Bắc Đẩu thất tinh, mỗi con dao lại dùng một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù gắn lên, sau đó mở kẹp giấy rải bốn phía. Tiểu Nguyệt hô một tiếng…
“Trương ca, hắn đến rồi!”
Tiếng ma sát răng rắc răng rắc từ cầu thang truyền đến, kim giáp võ sĩ đã xuất hiện, trong tay cầm một thanh đại đao đẫm máu, âm trầm nhìn chúng tôi. Mặc dù tôi biết hắn sẽ không giết chúng tôi, nhưng đối mặt với thân hình vạm vỡ không có gương mặt kia, trong lòng tôi vẫn rụt rè sợ hãi! Tôi bảo Tiểu Nguyệt cầm Đào Hồn Hoa đứng ở vị trí Bắc Đẩu làm trận nhãn, không cần di chuyển. Tôi cầm Thiên Lang Tiên, cùng Lý mặt rỗ một trái một phải kẹp lấy bác sĩ, vừa để bảo vệ, vừa để làm mồi nhử. Tất cả đã sẵn sàng đón địch! Kim giáp võ sĩ đột nhiên chạy về phía chúng tôi, giơ cao đại đao. Trên mặt đất dao phẫu thuật và kẹp giấy cũng không ngừng lắc lư. Đột nhiên hắn như là đụng phải bức tường vô hình, lui lại mấy bước, lắc lư cái đầu, như bị choáng váng. Tôi âm thầm hô may mắn, Khôi Tinh Thất Sát Trận xem ra có hiệu quả.
Kim giáp võ sĩ lại lao tới, mấy lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù dần dần bị rách, nhưng lần này vẫn ngăn cản được hắn. Tiểu Nguyệt kêu thảm một tiếng, tôi quay lại nhìn thấy hổ khẩu của cánh tay nàng cầm Đào Hồn Hoa đã bị rách, chảy máu ròng ròng. Đại trận phát động, trận nhãn không thể di động, tôi chỉ có thể đau lòng dặn dò nàng…
“Cố chịu đựng!”
“Muội không sao.”
Tiểu Nguyệt cắn môi nói. Kim giáp võ sĩ bị bắn ra xa vài mét, hai chân ma sát với mặt đất tóe ra tia lửa, hắn nhìn qua có vẻ vô cùng tức giận, trong mũ giáp trống không phát ra một tiếng gầm rú quái dị. Bác sĩ vẻ mặt cầu xin nói…
“Đại ca, tiền đã đưa hết cho ngươi, sao hắn còn đến tìm ta?”
“Có phải ngươi đã làm gì việc trái lương tâm không?”
Tôi hỏi.
“Không có, ta là người ngay thẳng…”
Nghĩ một chú hắn lại nói thêm…
“Nhận phong bì thì không tính, tất cả mọi người đều nhận, chúng ta nhận phong bì cũng là để cho người nhà bệnh nhân được an tâm và do họ tình nguyện mà.”
“Ngươi nhận phong bì còn tỏ vẻ chính trực như vậy?”
Tôi mở to hai mắt nhìn hắn. Tiểu Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào kim giáp võ sĩ nói…
“Trương ca, mau nhìn thân thể của hắn.”
Thân thể kim giáp võ sĩ không ngừng lấp lóe, tựa hồ không duy trì được bao lâu… Hồng Y đại pháo chỉ giết ác nhân, đây là nhược điểm lớn nhất của nó. Âm vật bình thường muốn hấp thu sức mạnh phải không ngừng hại người, giết càng nhiều người càng mạnh. Nhưng Hồng Y đại pháo rất có nguyên tắc, chỉ giết kẻ đáng chết, bởi vậy mà khí linh huyễn hóa mà thành kim giáp võ sĩ không duy trì được lâu. Kim giáp võ sĩ quỳ một chân trên đất, lấp lóe càng lúc càng nhanh, tôi tựa hồ nhìn thấy hình dáng một khẩu đại pháo. Hình ảnh đó giống như một kim giáp võ sĩ và một khẩu Hồng Y đại pháo đang nhanh chóng biến hình hợp thể. Cuối cùng, hắn hiện nguyên hình, một khẩu cự pháo nặng đến tám trăm cân, họng pháo đen ngòm đang hướng về chúng tôi.
“Đừng sợ, âm vật cũng phải tuân theo quy tắc vật lý, không thể biến ra một viên đạn pháo…”
Tôi vừa nói xong, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, chỉ thấy họng pháo đang không ngừng đổ máu, vội vàng hô to một tiếng…
“Mau nằm xuống!”
Chúng tôi vừa mới nằm xuống, một viên đạn pháo đẫm máu gào thét vọt qua đỉnh đầu, cùng lúc đó, Khôi Tinh Thất Sát Trận đã bị phá giải, bảy lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù rách toạc, dao phẫu thuật ở phía dưới bay lên, binh binh bang bang cắm lên tường và trần nhà.
Uy lực một kích này quả thực khó mà tin được! Lý mặt rỗ ôm đầu chổng mông lên, lắp bắp hỏi…
“Trương gia tiểu ca, con mẹ nó, không phải ngươi nói không có đạn pháo sao?”
Đạn pháo bắn lên tường, vách tường bị lõm vào một mảng lớn, máu tươi và óc văng khắp tường, còn có một số mảnh vỡ mang theo tóc và xương sọ bắn tung tóe khắp nơi. Tôi vẫn còn sợ hãi nói…
“Đạn pháo là đầu của tên y náo tát bác sĩ.”
“Ngươi nói cái gì, lấy đầu làm đạn pháo?”
Lý mặt rỗ kinh hãi.
“Hắn đi rồi.”
Tiểu Nguyệt nói. Đại pháo đã biến mất ở cuối bậc thang, phát ra tiếng đông đông, dường như khi xuống lầu, đại pháo đã thành tinh! Tôi đột nhiên nhớ ra, dưới lầu còn có ba thi thể, hắn muốn đi “nạp đạn”. Khôi Tinh Thất Sát Trận đã bị phá, trên tay tôi chỉ có Đào Hồn Hoa và Thiên Lang Tiên, hai thứ này đều không đối phó được hắn. Tôi không có tự tin đối mặt với âm vật, chỉ có thể bảo mọi người mau chóng chạy trốn. Lý mặt rỗ hỏi tôi có thể đi thang máy xuống dưới không, tôi lắc đầu nói không được, vạn nhất kim giáp võ sĩ chui vào chém một đao, vậy mọi người đều xong đời. Chúng tôi lên lầu, chạy đến một phòng họp không có người, tôi đưa một cái khăn tay cho Tiểu Nguyệt băng bó qua loa một chút, sau đó nhìn ra ngoài.
Giờ đang là giữa trưa mặt trời chói chang, nếu là âm vật khác thì tuyệt đối không dám ra ngoài hoạt động vào giờ này. Nhưng Hồng Y đại pháo lại không giống, nó có thuộc tính chí cương chí dương, lúc này hẳn là lúc nó mạnh nhất! Vị bác sĩ kia rất hiếu kỳ với nghề nghiệp của chúng tôi, không ngừng đặt câu hỏi, tôi còn đang suy nghĩ đối sách, bị hắn làm cho buồn bực không thôi, quát hắn tránh qua một bên. Sau đó tôi hỏi Lý mặt rỗ, có thể gọi mỹ phụ trung niên phái người đưa ít đồ tới không? Tỉ như tóc của trẻ mới sinh, vải liệm, khăn cũ của cô dì, rễ cây hòe, máu quạ đen, mấy đồ có càng nhiều âm khí càng tốt. Lý mặt rỗ đang chuẩn bị gọi điện thoại, chỉ nghe thấy Tiểu Nguyệt hô một tiếng…
“Đừng qua đó!”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, vị bác sĩ kia lại dám liều mạng ngó đầu ra ngoài cửa nhìn quanh, bị quát lớn hắn lại cười ha ha nói…
“Không việc gì, vật kia dường như đã đi rồi…”
Nói còn chưa dứt, trong cổ họng lại có tiếng rên rỉ ặc ặc, hắn cúi đầu nhìn xuống bụng, chỉ thấy một thanh đại đao xuyên qua sau lưng. Soạt một tiếng, kim giáp võ sĩ rút đao ra, đồng thời một cước đạp cửa phòng, làm cánh cửa đổ sập trên người bác sĩ.
Kim giáp võ sĩ dẫm lên cửa, bên dưới là vị bác sĩ đang kêu gào cứu mạng, nhưng bị dẫm lên, rất nhanh đã không nói được nữa, cuối cùng phốc một tiếng, cả người bị ép nát, óc và máu tươi văng đầy đất, một con mắt lăn lông lốc va vào giày tôi. Kim giáp võ sĩ quay sang tôi, tôi đột nhiên có một dự cảm bất tường mãnh liệt, vội gọi Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ đến bên cạnh. Hắn quét ngang đại đao, quét trúng bàn hội nghị và một loạt ghế văng đi ầm ầm, chúng tôi vội cúi đầu, ghế bay vèo vèo trên đầu, đập vào tường vỡ nát. Ngay sau đó, lưỡi đao lóe ra hàn quang, như ác ma đánh về phía chúng tôi! Tôi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cái này… cái này dường như có chút không đúng a. ‘Ác nhân’ đã chết, vì sao hắn vẫn muốn xuống tay với chúng tôi? Chẳng lẽ hắn coi chúng tôi là đồng lõa của ác nhân?!