Phần 89
Mỹ phụ trung niên cười to nói…
“Ta vốn cho rằng đám các ngươi chỉ là kẻ lừa đảo giang hồ, không ngờ lại có chút bản lĩnh, con người của ta từ trước đến nay ái tài, không bằng hợp tác cùng ta a?”
Tôi cười lạnh nói…
“Đây chính là thái độ hợp tác của ngươi sao?”
“Người trong tay ta, ngươi không có quyền lựa chọn! Ngươi nhất định phải lấy được hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty cho ta, hoặc là đưa chồng ta về, không thì đợi nhặt xác bạn ngươi đi.”
Tôi yêu cầu nghe giọng của Lý mặt rỗ, mỹ phụ trung niên bảo tôi chờ một chút, sau đó trong điện thoại có tiếng Lý mặt rỗ kêu cứu, chỉ hô được vài tiếng đã bị bịt miệng. Mỹ phụ trung niên nói…
“Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ cho hắn ăn ngon uống sướng có người hầu hạ, đêm nay ngươi nghỉ ngơi trong biệt thự thật tốt, đêm mai sẽ có người giúp đỡ các ngươi.”
“Ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Tôi không hiểu hỏi.
“Một nữ nhân bị bức đến tình trạng này, còn có thể vì sao a, đương nhiên là vì con của ta, không làm như vậy, một phân tiền thừa kế ta cũng không lấy được.”
Mỹ phụ trung niên cắn răng nghiến lợi nói. Tôi nghe ra trong lời cô ta nói có hàm ý, nhưng cô ta không cho tôi cơ hội đặt câu hỏi đã cúp máy. Tôi chửi mắng tổ tông mười tám đời của mỹ phụ trung niên, tiểu đạo đồng nói…
“Nhất Sơ sư huynh nhắn rằng các ngươi đã bị theo dõi, nhất định phải cẩn thận, mười giờ ta sẽ quay lại.”
Hắn đưa cho tôi một lá phù gấp thành hình tam giác, bảo tôi mang theo người. Nói xong, tiểu đạo đồng liền đi ra ngoài cửa, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
“Nữ nhân này thật ghê tởm, dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu này.”
Tiểu Nguyệt tức giận bất bình nói.
“Việc này đừng để Như Tuyết và Tiểu Manh biết, hai chúng ta nghĩ cách cứu Lý mặt rỗ đi.”
Tôi thở dài.
“Ta biết, huynh có kế hoạch gì không?”
Tiểu Nguyệt hỏi. Tôi lắc đầu, đứng lên nhìn ra ngoài, phát hiện có không ít người mặc vest đen đi đi lại lại, hẳn là người của mỹ phụ trung niên. Chúng tôi không có việc gì làm, ngồi trên ghế sofa xem tivi, xem mà thấy không yên lòng. Sắp tám giờ, đèn trong phòng đột nhiên lóe lên, bên ngoài có tiếng la khàn cả giọng…
“Có quỷ a! Cứu mạng a!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Nguyệt lo âu nói.
“Không sao, hẳn là Nhất Sơ làm.”
Tôi đáp. Lúc này tiểu đạo đồng từ xuất hiện, dùng thanh âm non nớt nói…
“Nhất Sơ sư huynh ở bên kia thi pháp, hắn bảo ngươi tùy tiện ra vẻ, ứng phó một chút.”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vở tuồng này là diễn cho Thẩm Hồng Tân, cũng là diễn cho mỹ phụ trung niên xem. Tôi không có vật gì dùng được, liền lấy máu heo mà mỹ phụ trung niên đưa cho vẽ một trận pháp vớ vẩn trên mặt đất, lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi bảo Tiểu Nguyệt ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, tiểu đạo đồng đã biến mất, mấy tên vệ sĩ sắc mặt trắng bệch xông tới, khẩn cầu…
“Đại sư, mau cứu chúng ta!”
Bọn hắn mặc dù được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng chung quy vẫn là người bình thường, gặp loại chuyện quỷ quái này lập tức đã loạn trận cước. Tôi ngồi xếp bằng bên rìa đại trận, bảo bọn hắn đừng hốt hoảng. Sau đó tôi lầm bầm niệm chú ngữ, đương nhiên cũng chỉ là lừa gạt mà thôi. Cố làm ra vẻ một hồi, giọng của tiểu đạo đồng vang lên bên tai…
“Đến lúc rồi, ngươi nghĩ cách ra ngoài, đi về phía tây…”
Lúc này, đèn không nhấp nháy nữa, tôi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với bọn vệ sĩ…
“Được rồi, ta đã đuổi những cô hồn dã quỷ đó đi rồi.”
Bọn hắn cảm ơn rối rít, đang chuẩn bị đứng lên, tôi bảo bọn hắn trước đừng nhúc nhích, nghiêm túc hỏi…
“Các ngươi có biết người thi pháp có lai lịch gì không?”
Bọn hắn lắc đầu. Tôi đe dọa bọn hắn, nói đối phương lai lịch không nhỏ, lấy đạo hạnh của tôi chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay, vừa rồi mới chỉ là chiêu thức qua lại một chút, lát nữa còn có ma quỷ lợi hại hơn xuất hiện, nếu không nghe theo sắp xếp của tôi sẽ phải mất mạng! Bọn vệ sĩ sợ hãi liều mạng gật đầu, nói tôi bảo bọn hắn làm gì cũng được.
“Ta phải ra ngoài chuẩn bị chút đồ, nếu không lát nữa tất cả mọi người đều phải chết.”
Nói xong tôi đi ra cửa.
“Không được đâu, phu nhân đã nói, ngươi không được đi khỏi nơi này nửa bước…”
Một tên vệ sĩ yếu ớt ngăn cản tôi.
“Các ngươi có muốn sống hay không?”
Tôi đe dọa, bọn hắn bắt đầu do dự, gọi điện cho mỹ phụ trung niên. Một tên vệ sĩ gọi điện thoại, báo lại tình hình cho mỹ phụ trung niên, tôi nghe thấy mỹ phụ trung niên rống lên trong điện thoại…
“Một bọn giá áo túi cơm, đưa điện thoại cho hắn!”
Tôi nhận lấy điện thoại, ngữ khí mỹ phụ trung niên rất phẫn nộ…
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng hòng làm trò trước mặt ta, bạn của ngươi còn nằm trong tay ta đó.”
Tôi đáp lễ nói…
“Ta có thể làm trò gì, vị đại sư đến từ Hongkong muốn chơi chết chúng ta, ta vừa cùng hắn giao thủ, hắn đạo hạnh rất thâm sâu. Đừng nói ta hù dọa ngươi, nếu như ta chết rồi, tiếp theo hắn sẽ tìm ngươi gây chuyện.”
“Hắn dám!”
Trong điện thoại có tiếng quát cắn răng nghiến lợi, mỹ phụ trung niên rốt cục nhả ra một câu…
“Ngươi định làm như thế nào?”
“Về tiệm lấy vài thứ, ta cam đoan sẽ trở lại ngay lập tức.”
“Có thể, nhưng nữ nhân kia phải ở lại!”
Mỹ phụ trung niên cuối cùng đã lựa chọn thỏa hiệp. Tôi đưa điện thoại cho vệ sĩ, bảo Tiểu Nguyệt nhớ bảo trọng, rồi một mình ra khỏi cửa.
Sau đó tôi một mực chạy về hướng tây, đến một ngã ba đường, đột nhiên áo jacket trước ngực nhô lên, tiểu đạo đồng chui ra, chỉ một hướng…
“Tiếp tục đi bên này.”
“Sao ngươi lại ở trên người ta?”
Tôi giật nảy mình.
“Ta vẫn luôn ở đó!”
Tôi hiểu ra, là do lá phù vừa rồi hắn cho tôi. Tiểu đạo đồng là tiểu quỷ mà Nhất Sơ nuôi, bình thường chỉ có thể hoạt động ở gần hắn, nếu là ra xa một chút thì phải có đạo cụ hỗ trợ, như loại phù chú hình tam giác đó. Tiểu đạo đồng ở trong ngực tôi mà tôi lại không cảm thấy nặng chút nào, mười phần kỳ diệu. Tôi thầm nghĩ mình cũng có một tên tiểu quỷ thì tốt, có thể dùng để chỉ đường, truyền lời các loại, lúc nhàm chán còn có thể giải buồn. Tôi đi vào một công viên, ban đêm nơi này không có ai, tiểu đạo đồng dẫn tôi đến một công trường ở bên cạnh hồ, chỉ thấy Nhất Sơ đang đứng đấy nhìn về phía mặt hồ, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp ánh trăng sáng, nước hồ sóng gợn lăn tăn.
Tôi vừa lên tiếng, Nhất Sơ nhìn tôi gật đầu, tiểu đạo đồng trong ngực tôi vô thanh vô tức biến mất.
“Tại sao ngươi lại ở đây, sao lại giúp Thẩm Hồng Tân?”
Tôi hỏi.
“Nói ra rất dài dòng.”
Hắn ném một cục đá về giữa hồ, mặt hồ nổi lên một dám bọt nước, sau đó mới nói với tôi ngọn nguồn. Trước đây không lâu ở Hongkong xảy ra mấy vụ án mạng ly kỳ, Nhất Sơ cảm giác có âm vật quấy phá, nhiều lần vất vả điều tra, cuối cùng tra ra được một thương nhân đồ cổ, đáng tiếc đã đến chậm một bước, người đó đã bán âm vật cho vợ một ông trùm dầu mỏ ở đại lục, cũng chính là mỹ phụ trung niên nọ. Bản thân Hồng Y đại pháo cũng không phải là âm vật lợi hại gì, nhưng có người lại lấy nó để ‘luyện khí’, mấy người chết ở Hongkong là tế phẩm để luyện khí, cho nên Nhất Sơ tuyệt sẽ không bỏ qua cho loại âm vật hại người này. Thế là hắn liền điều tra đến nơi này, vì để hành động được thuận tiện, hắn đã nhận lời Thẩm Hồng Tân. Cái gọi là “luyện khí”, tôi đã từng đọc trong bút ký mà ông nội lưu lại, là dùng một loại tà pháp nào đó khiến cho âm vật và chủ nhân thành lập một loại quan hệ chủ tớ nào đó, nhưng loại pháp thuật này đã thất truyền từ lâu.
Âm vật hại người bình thường sẽ có hạn chế nhất định, ví như một số âm vật đặc biệt căm hận đàn ông phụ lòng, có âm vật chỉ thích nửa đêm nhảy ra dọa người, chỉ khi nào bị người khác khống chế thì lại biến thành đại sát khí bị phát cuồng, tựa như khẩu Hồng Y đại pháo này. Không ngờ hiện giờ vẫn có người luyện khí, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.