Phần 90
Nhất Sơ nói…
“Nữ nhân kia vì muốn sở hữu công ty đã sai khiến bác sĩ động tay động chân trong khi phẫu thuật, ta đoán cô ta có thể là muốn biến chồng mình thành người thực vật, lại chuẩn bị một âm hồn nghe lệnh mình để nhập xác vào người chồng! Kết quả lại có chút ngoài ý muốn, âm hồn đó lại là Viên Sùng Hoán. Cô ta cũng không hiểu rõ những tà pháp này, nhưng phía sau có cao nhân chỉ điểm, theo manh mối ta có, người này rất có thể có liên quan đến Long Tuyền sơn trang…”
Tôi âm thầm nhíu mày, lại là Long Tuyền sơn trang…
“Ngươi có kế hoạch gì không?”
Nhất Sơ trầm mặc ném một cục đá vào hồ nước, tôi cho là hắn đang phân vân, ném tới cục thứ năm hắn mới lên tiếng…
“Không có!”
“Vậy mà ngươi nửa ngày không nói lời nào!”
Tôi xém chút thổ huyết.
“Chờ ngươi mở miệng.”
Lần này tôi thật sự muốn thổ huyết, Lý mặt rỗ bị bắt, chúng tôi lại bị mỹ phụ trung niên giám thị, tình cảnh vô cùng bị động. Tôi đột nhiên nhớ tới kế ‘Phản khách vi chủ’ trong ba mươi sáu kế, nếu chúng tôi có thể nắm quyền chủ động, có lẽ có thể liều một phen. Tôi hỏi Nhất Sơ…
“Thẩm Hồng Tân có động tĩnh gì?”
Nhất Sơ nói…
“Hắn định ngày mai sẽ mời hội đồng quản trị đến, trước mặt họ bảo Thẩm gia chuyển nhượng toàn bộ cổ phần.”
“Lúc nào?”
Tôi hỏi.
“Đại khái là vào buổi trưa.”
Tôi nảy ra một kế, nói…
“Chúng ta phải nghĩ cách đưa Thẩm gia ra ngoài, nói khó nghe một chút thì là bắt cóc! Chỉ cần khống chế nhân vật mấu chốt, bọn hắn cũng không thể tạo ra sóng lớn.”
“Chủ ý này không tệ, nhưng ngươi dự định làm thế nào?”
Nhất Sơ nhìn về phía tôi.
“Chỉ bằng vào sức của ba người chúng ta quả thật có chút khó khăn, nhất định phải tá lực đả lực (mượn lực đánh lực), ta cần ngươi phối hợp với ta diễn một vở kịch cho bọn hắn xem.”
Tôi nói kế hoạch của mình cho Nhất Sơ, Nhất Sơ gật đầu đồng ý. Sau khi từ biệt Nhất Sơ, tôi trở về tiệm đồ cổ chuẩn bị một chút đồ vật, bất luận kế hoạch này thành hay bại, việc đánh một trận ác liệt với Hồng Y đại pháo là không thể tránh được, nhất định phải chuẩn bị vạn toàn! Đương nhiên trong hai giờ cũng không thể góp đủ mọi thứ, có những thứ chỉ đành thay thế bằng thứ khác. Khi trở lại biệt thự đã là rạng sáng, đám vệ sĩ sốt ruột như kiến bò chảo nóng, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ? Trông thấy tôi trở về bọn hắn lập tức kinh hỉ. Tôi bảo bọn hắn đừng hốt hoảng, trước tiên mở cửa sổ ra, dọn hết đồ trong nhà, dẹp phòng khách thành một khoảng trống lớn.
Bọn vệ sĩ đang lúc bận bịu, tôi lặng lẽ nhét một tờ giấy vào tay Tiểu Nguyệt. Nàng mở giấy ra nhìn thoáng qua, nhìn tôi nhẹ gật đầu. Phòng khách rất nhanh đã dẹp sạch, tôi dùng máu heo mà mỹ phụ trung niên cho để vẽ trận pháp trên mặt đất, ném một chút muối, mấy cây đinh sắt, bọn vệ sĩ thấy mà sửng sốt, như đang xem một màn biểu diễn pháp thuật cao thâm mạt trắc. Xong việc tôi ra vẻ thần bí nói…
“Chút nữa ta sẽ đấu pháp với đại sư đến từ Hongkong! Ai tuổi gà, rắn, khỉ thì tránh ra, nếu không xảy ra chuyện gì ta không chịu trách nhiệm.”
Có mấy người lần lượt rời khỏi phòng khách, Tiểu Nguyệt nhìn tôi một chút, hỏi…
“Trương ca, muội tuổi rắn, cũng phải tránh đi sao?”
“Tránh đi, trận đấu pháp này không phải trò đùa, nàng trốn trong bếp, tuyệt đối đừng nhìn lén.”
Tôi dặn dò.
“Được, muội biết rồi.”
Tiểu Nguyệt không vui đi vào bếp. Tôi bảo những vệ sĩ khác khoanh chân ngồi ở bốn phía đại trận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không có mệnh lệnh của tôi tuyệt đối không được nhúc nhích.
Sau đó tôi ngồi xếp bằng trong trận, tôi thấy một vệ sĩ mặc vest có lộ ra một khe hở trên quần áo, bên trong dường như là lén giấu điện thoại. Mỹ phụ trung niên không tin tôi, bảo một tên thủ hạ dùng điện thoại livestream quá trình đấu pháp cho cô ta xem, điều này cũng rất bình thường. Như thế cũng tốt, cô ta thấy tận mắt có hiệu quả hơn nhiều so với việc nghe bọn vệ sĩ báo cáo. Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu niệm khẩu quyết, thời gian trôi qua, cửa sổ bốn phía bắt đầu lay động, phát ra tiếng ào ào, ánh đèn trên đầu cũng bắt đầu chợt sáng chợt tắt, một cỗ âm phong xoay tròn quanh đại trận, trong gió có tiếng quỷ khóc sói gào.
“A!”
Một vệ sĩ chỉ vào vách tường kêu lớn, chỉ thấy một nữ nhân toàn thân đẫm máu từ trong tường chui ra, nửa người bị cán bẹp, phía trên có vết lốp xe, răng lợi toàn bộ lộ ra bên ngoài, óc và máu từ xương đầu vỡ nát nhỏ xuống. Nếu không biết đây là Nhất Sơ làm, ngay cả tôi cũng sẽ bỏ chạy.
“Đừng hốt hoảng!”
Tôi quát một tiếng, tiếp tục niệm chú. Không ngừng có quỷ hồn từ cửa sổ và từ trong tường chui ra ngoài, như muốn công phá đại trận đả thương người, nhưng lại bị một sức mạnh vô hình bắn ra, kỳ thật đại trận này không hề có pháp lực, đều là do tôi và Nhất Sơ đang diễn trò.
“Lui!”
Tôi vơ một nắm muối thô ném về phía bầy quỷ, âm hồn trúng đòn tru lên rồi biến mất, bọn vệ sĩ lộ ra vẻ kính nể.
“Nhanh, giữ vững nguyên thần, đừng để bị quỷ hồn nhập xác.”
Tôi dặn dò. Bọn vệ sĩ mờ mịt nhìn tôi, không biết nên làm thế nào? Kỳ thật tôi cũng không biết, chỉ là muốn giày vò bọn hắn một hồi, để bọn hắn không còn khí lực giám thị chúng tôi. Giày vò chừng hai mươi phút, âm phong dần dần nhỏ lại, tôi đầu đầy mồ hôi nói với bọn hắn…
“Cuối cùng đã đánh lùi kẻ địch, đại sư đến từ Hongkong không nội thương cũng phải phun ra một ngụm máu.”
“Quá lợi hại, quả nhiên là cao nhân!”
Bọn vệ sĩ tán thưởng.
“Quá khen quá khen!”
Tôi khiêm tốn cười một tiếng. Đúng lúc này, trong bếp có tiếng rít lên, chạy tới xem thì Tiểu Nguyệt đã ngã trên mặt đất không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, mấy tên vệ sĩ sợ hãi bó tay luống cuống. Tôi rống lớn…
“Vừa rồi ta dặn thế nào? Vì sao không trông chừng nàng?”
“Cái này… Chuyện này không liên quan đến chúng ta, cô ta nói đấu pháp đã kết thúc, muốn ra ngoài nhìn, ta còn khuyên cô ta.”
Một vệ sĩ nói. Tôi ngửa mặt lên trời thở dài…
“Hỏng rồi hỏng rồi, đây là bị oan hồn nhập thể.”
“Đại… Đại sư, có cách gì không?”
Bọn vệ sĩ kinh hoảng hỏi. Tôi ôm lấy Tiểu Nguyệt bế nàng lên giường, nổi giận gầm lên với đám vệ sĩ đi theo…
“Cút ra ngoài cho ta!”
Bọn hắn thấy tôi nổi giận thì nhăn nhó rời đi. Bọn hắn vừa đóng cửa, Tiểu Nguyệt còn đang run rẩy, tôi bóp lên khuôn mặt của nàng một chút, nàng thổi phù một tiếng cười…
“Trương ca, muội diễn giống thật không?”
“Quá giống, ta xém chút tưởng rằng là thật, đúng rồi, trong miệng nàng sùi bọt là sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Vừa rồi muội lén ngậm một ít xà phòng, lúc trước khi đóng phim để diễn cảnh miệng sùi bọt mép thì làm như vậy đó.”
Tiểu Nguyệt cười nói. Tôi cầm chén nước cho nàng súc miệng, sau đó dùng khăn tay lau sạch, bảo nàng ủy khuất một chút, giả bộ hôn mê bất tỉnh, đợi ngày mai theo kế hoạch của tôi mà hành động. Vì tránh lộ ra sơ hở, tôi vẽ phù dán lên giường, đi lại trong phòng dăng mấy sợi hồng tuyến, phía trên treo linh đang để người ngoài không dám bước vào. Tôi muốn ngày mai Tiểu Nguyệt lặng lẽ rời đi, lái xe đến đón Thẩm gia. Sau khi xong xuôi đã hai giờ sáng, tôi nằm trên ghế sofa ngủ một giấc. Rạng sáng hôm sau, tôi bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, vội đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai đám vệ sĩ đang đối đầu, Thẩm Hồng Tân cũng ở đó.
Thẩm Hồng Tân dường như tới tìm tôi nhưng bị thủ hạ của mỹ phụ trung niên ngăn cản, hai bên còn đang tranh cãi chuẩn bị động thủ. Đang giằng co, Thẩm Hồng Tân giơ tay bạt tai một tên vệ sĩ, đối phương cả giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh hắn. Thẩm Hồng Tân không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm người kia nói…
“Ta khuyên ngươi thức thời một chút, vạn nhất tẩu tử ta không có tiền, ngẫm lại xem về sau ai sẽ cho các ngươi cơm ăn?”
Câu này vừa ra khỏi miệng, thủ hạ của mỹ phụ trung niên lập tức xám xịt tránh qua một bên.