Phần 92
Mười giờ sáng, Thẩm Hồng Tân phái một chiếc Mercedes tới đón tôi, dù sao mỹ phụ trung niên cũng đã biết, cho nên tôi mang theo một túi lớn đựng đồ vật đã chuẩn bị lên xe. Xe đến khách sạn Hilton, hai tên vệ sĩ hộ tống tôi vào thang máy lên phòng hội nghị ở tầng cao nhất, nhân viên khách sạn đang chuẩn bị, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, xem ra định mở tiệc lớn. Thực ra tôi còn chưa tham dự loại hội nghị sang trọng này bao giờ, trên người mặc áo jacket và quần jean chỉ đáng giá mấy trăm tệ không khỏi cảm thấy có chút ngại ngần.
“Trương đại sư, ngươi đã đến!”
Thẩm Hồng Tân nhiệt tình đi tới, đưa tôi vào một gian phòng. Vừa vào phòng, con mắt của tôi lập tức hoa lên, đây chẳng lẽ là xuyên việt sao? Bố trí trong phòng tạo cảm giác như thư phòng của cổ nhân, một cái bàn bằng gỗ hoa lê bày biện văn phòng tứ bảo, trên kệ có không ít sách đóng gáy bằng chỉ, một người ăn mặc cổ trang ngồi trước bàn, đang đọc Tôn Tử binh pháp. Nhất Sơ không nói tiếng nào đứng ở trong góc phòng, Thẩm Hồng Tân giới thiệu hai bên, nói là không đánh thì không quen biết, hy vọng chúng tôi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Tôi khoát tay nói…
“Không cần lo lắng, mọi người cũng là đều vì chủ của mình, kỳ thật ta rất ngưỡng mộ đại danh của Nhất Sơ đạo trưởng.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng tôi lại kìm lòng không được muốn cười to, Nhất Sơ lạnh lùng, cũng không nhìn tôi một cái. Thẩm Hồng Tân lấy ra hai bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, hai bản di chúc, tôi nhìn lướt qua di chúc, viết rất chuyên nghiệp, cẩn thận đọc sẽ phát hiện mỹ phụ trung niên cơ hồ là không nhận được tiền.
“Nơi này giao cho hai vị, ta còn có khách phải tiếp đón.”
Thẩm Hồng Tân nói xong thì rời đi. Tôi nhìn Viên Sùng Hoán trong thân thể Thẩm Nhạn Thần đang đọc Tôn Tử binh pháp, hỏi Nhất Sơ…
“Ai đưa cho y mớ quần áo cổ trang này vậy? Còn bố trí một gian phòng như thế này nữa?”
“Thẩm Hồng Tân muốn làm y vui vẻ.”
Nhất Sơ lắc lắc đầu nói. Tôi đương nhiên không biết Khống Hồn Thuật, mà Thẩm gia đã bị mỹ phụ trung niên làm cho thành người thực vật, một khi oan hồn của Viên Sùng Hoán rời khỏi thân thể, y sẽ ngay lập tức ngã xuống. Hợp đồng khẳng định là không thể ký, để Thẩm Hồng Tân tự đi tìm luật sư giải quyết đi!
Lúc này, Viên Sùng Hoán vỗ bàn một cái…
“Người đến là ai, vì sao không xưng tên.”
Tôi bị sự uy nghiêm của y chấn nhiếp, đáp…
“Ta là Trương Cửu Lân, tới giúp ngươi.”
“Giúp ta? Trò cười, vạn dặm giang sơn Đại Minh ta đã về tay Mãn Thanh, ngươi chỉ là một tên thất phu, có thể giúp được ta cái gì?”
Viên Sùng Hoán châm chọc khiêu khích nói. Tôi nhỏ giọng hỏi Nhất Sơ…
“Ngươi đã nói cho y biết chưa, Đại Thanh đã sớm không còn nữa?”
Nhất Sơ nhàn nhạt trả lời…
“Nói rồi, vô dụng.”
Viên Sùng Hoán ném sách xuống đất, đứng lên mắng lớn…
“Hôn quân a hôn quân, tin vào lời đồn, lạm sát trung thần.”
Tôi đành phải lấy lòng y…
“Lão nhân gia ngài là Nhạc Phi tái thế, kỳ thật hậu nhân chúng ta đều rất đồng cảm với ngài, lịch sử đã sớm trả cho ngài sự trong sạch.”
“Nhạc Phi tái thế?”
Viên Sùng Hoán ngẩng đầu lên, lệ nóng chảy cuồn cuộn…
“Nhạc Phi chỉ là bị treo cổ ở Phong Ba Đình, nỗi khổ ta phải chịu, so với Nhạc Phi đâu chỉ gấp trăm lần nghìn lần!”
Viên Sùng Hoán cảm xúc dâng tràn, tôi và Nhất Sơ bị ép trở thành khán giả, nhưng đã sắp tới thời gian tôi hẹn Tiểu Nguyệt, tôi phải nghĩ cách trấn an tâm tình của y, dụ y ra ngoài. Nếu không lát nữa cứ nài ép lôi kéo, khẳng định sẽ khiến bọn vệ sĩ chạy tới đây.
Thế là tôi kiên nhẫn nói với y, Thanh triều về sau thảm như thế nào, Hoàng Thái Cực chết thảm như thế nào, đương nhiên còn có Sùng Trinh hại chết y bị bức đến không còn đường trốn, đã treo cổ tự sát trên Môi Sơn, thi thể còn bị phản quân loạn đao phân thây. Nghe đến đó, Viên Sùng Hoán đột nhiên khóc lớn, vừa khóc vừa hô Thánh thượng, làm tôi sợ hết hồn. Y cả một đời được giáo dục tư tưởng trung quân ái quốc, cả đời bảo vệ giang sơn Đại Minh, giờ phút này tâm tình chắc hẳn rất phức tạp a? Lúc này Tiểu Nguyệt đã nhắn một tin…
“Trương ca, muội dừng xe ở phía nam khách sạn, mau ra đi.”
Tôi nhìn Nhất Sơ đưa mắt ra hiệu, sau đó nói với Viên Sùng Hoán…
“Vậy… Viên tướng quân, ngươi có muốn đi xem y quan trủng của ngươi hay không, trên bia mộ có khắc những đánh giá của hậu nhân về ngươi.”
“Chuyện này là thật?”
Y ngẩng đầu hỏi.
“Đương nhiên!”
Tôi gật đầu. Viên Sùng Hoán nói…
“Nếu có thể, ta muốn đi xem nơi thánh thượng gặp nạn, tưởng nhớ người một phen, đây là phận sự của thần tử Đại Minh!”
Có cần ngu trung như thế hay không? Tôi thầm nghĩ, ngoài miệng thì luôn đồng ý, nói tôi có một cỗ xe ngựa bọc sắt chạy rất nhanh, có thể ngày đi nghìn dặm. Viên Sùng Hoán khinh bỉ nhìn tôi…
“Ngươi nói ô tô?”
Thì ra y ngồi xe hơi đến lại ngồi xe hơi đi, đã biết đến loại thành tựu khoa học kỹ thuật hiện đại này, tôi xấu hổ, xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực nhận thức của cổ nhân. Không ngờ Viên Sùng Hoán lại dễ dàng đồng ý như vậy, tôi vui mừng quá đỗi, lấy trong túi ra quần áo bình thường cho y thay. Viên Sùng Hoán giận dữ mắng mỏ những thứ quần áo ngắn tay này đều là ‘Mãn Thanh yêu phục’, tôi giải thích nếu không làm như vậy sẽ bị người khác nhận ra, cuối cùng y rất không tình nguyện mới chịu thay. Sau đó là đeo kính râm, hoàn toàn biến thành một đại thúc bình thường. Tôi đang chuẩn bị đẩy cửa, Nhất Sơ liền niệm khẩu quyết, tiểu đạo đồng chậm rãi xuất hiện trước mắt chúng tôi. Tôi đoán Nhất Sơ muốn dùng tiểu đạo đồng để dò đường, tránh khỏi vệ sĩ tuần tra, có tiểu quỷ thật tiện lợi. Tiểu đạo đồng ra ngoài khoảng năm phút, Nhất Sơ đột nhiên đẩy cửa ra, bên ngoài không có ai, chúng tôi mau chóng cùng Viên Sùng Hoán đi vào cầu thang thoát hiểm. Khách sạn này cao hơn bốn mươi tầng, cứ thế đi bộ xuống là chết người, chúng tôi đi bộ mấy tầng lầu thì vào thang máy chở hàng xuống đến lầu một.
Ở đại sảnh lầu một có không ít vệ sĩ do Thẩm Hồng Tân thuê, còn có người của công ty hắn, cứ nghênh ngang đi ra ngoài là không thực tế. Tôi nói với Nhất Sơ…
“Từ hầm đậu xe rời đi!”
Chúng tôi vừa xuống dưới hầm, thần sắc Viên Sùng Hoán đột nhiên trở nên là lạ, sắc mặt tái nhợt, trên trán không ngừng chảy mồ hôi hột, tôi hỏi y sao vậy, có phải là không thoải mái hay không, y chỉ hung hăng lắc đầu.
“Có người đến!”
Nhất Sơ chợt nói rồi kéo chúng tôi đến nơi khuất góc nhìn lẩn trốn. Một cỗ xe tải tiến vào hầm đậu xe, phía trên chở một thứ gì đó rất nặng, nhìn hình dáng rõ ràng là đại pháo. Tôi thầm mắng một tiếng, mỹ phụ trung niên lại dám đưa Hồng Y đại pháo tới đây, may mà chúng tôi tiên hạ thủ vi cường, nếu không Thẩm gia đã bị cướp đi trước một bước. Thần tình Viên Sùng Hoán càng lúc càng quỷ dị, oan hồn của y bám vào đại pháo, đại pháo tương đương với bản thể của y, bây giờ đại pháo bị ‘luyện’ thành hung khí, linh hồn của y cũng có thể cảm ứng được sức mạnh tà ác đó. Tôi đưa tay vỗ vai Viên Sùng Hoán, muốn xem y có sao không, y đột nhiên kéo tay tôi ra nói…
“Đám tiểu nhân hèn hạ các ngươi, tất cả đều muốn lợi dụng lão phu! Các ngươi đừng mơ tưởng! Các ngươi đừng mơ tưởng!”
Nói rồi y chạy đi.
Tôi kinh ngạc nhìn Nhất Sơ một cái rồi đuổi theo. Trên xe tải hai tên vệ sĩ nghe thấy có động tĩnh, lập tức chạy tới, bọn hắn không để ý tới chúng tôi mà đuổi theo Viên Sùng Hoán. Vệ sĩ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, chạy nhanh như báo hoang, đã sắp bắt được Viên Sùng Hoán.
“Hỏng bét, ngươi có biện pháp nào đối phó không?”
Tôi hỏi Nhất Sơ.
“Có thì có…”
Nhất Sơ nhíu mày lại, tựa hồ không muốn dùng cách này, phàm là thủ đoạn đối phó với người sống ít nhiều đều có tác dụng phụ. Hắn móc trong ngực ra một cái túi vải bố dùng dây đỏ buộc chặt, lớn cỡ bàn tay, phía trên thêu Chung Quỳ có gương mặt dữ tợn, chân trái đạp một tên tiểu quỷ, tay phải nắm lấy một tên tiểu quỷ đang ăn dở. Hắn đang chuẩn bị mở túi ra thì bị tôi đoạt lấy. Tôi biết thứ này là ‘Phong Quỷ Đại’ (túi giữ quỷ), ông nội đã nhắc tới trong bút ký để lại, là một âm vật cực kỳ hung hãn, muốn dùng cũng vô cùng khó khăn. Trong túi nhất định giữ rất nhiều ác quỷ mà Nhất Sơ đã hàng phục trước đó. Kế hoạch bắt cóc Thẩm gia là do tôi nói ra, hậu quả tự nhiên cũng phải do tôi gánh chịu!
Tôi không chút do dự cởi dây buộc, lập tức cảm thấy thân thể lạnh toát, ánh đèn trong hầm đậu xe bắt đầu lóe lên, hai đoàn hắc vụ quẩn quanh lao về phía hai tên vệ sĩ, chậm rãi huyễn hóa thành hình người, là oan hồn một đôi vợ chồng.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khi tôi chạy tới đã phát hiện hai tên vệ sĩ bị ác quỷ nhập xác, đang liều mạng đập đầu vào cột, đập đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng té xỉu.
“Ngươi hẳn phải biết, mỗi lần dùng Phong Quỷ Đại đả thương người, là phải mất đi nửa năm tuổi thọ.”
Nhất Sơ đột nhiên nắm chặt y phục của tôi, giọng nói lạnh như băng.
“Đừng xem nhẹ tính mạng của mình.”
Mặc dù hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng tôi biết hắn đang tức giận, trước kia tôi chưa từng thấy hắn nổi giận.
“Ta cũng không thể bảo ngươi thay ta gánh chịu hậu quả!”
Tôi nói.
“Ta và ngươi không giống nhau, ta mất đi bao nhiêu tuổi thọ cũng không đáng gì…”
Nhất Sơ nói xong nhặt Phong Quỷ Đại lên, đọc chú ngữ, thu oan hồn đôi vợ chồng kia vào trong túi.