Phần 93
Chúng tôi tìm thấy Viên Sùng Hoán trốn đằng sau một chiếc xe. Y có vẻ rất thống khổ, nếu còn ở lại đây thì lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, chúng tôi lập tức dẫn y rời đi. Về phần đại pháo, một là không thể mang đi, hai là thứ khống chế nó đang nằm trong tay mỹ phụ trung niên, chúng tôi mang nó đi chẳng khác nào đeo quả bom hẹn giờ! Ba người chúng tôi băng qua đường, đến nơi Tiểu Nguyệt nói, nàng đang ngồi trong một chiếc SUV, đội mũ che kín khuôn mặt mỹ lệ, nhìn thấy chúng tôi tới nàng lập tức ra hiệu.
“Trương ca, mau lên xe!”
Tiểu Nguyệt cất tiếng, giúp chúng tôi mở cửa xe. Viên Sùng Hoán nhìn chằm chằm nàng mấy giây rồi sâu kín nói…
“Rất giống vong thê.”
Hóa ra cổ nhân cũng mặt dày như vậy! Có điều dã sử đã nói, Viên Sùng Hoán có một lần lập quân lệnh trạng, đưa lão bà của mình là Nguyễn thị làm con tin, có thể thấy y đối với lão bà cũng không tốt cho lắm.
Tôi hỏi Tiểu Nguyệt xe lấy ở đâu, nàng nói mượn của người quen. Nàng đã lâu chưa lái xe, nên có chút ngượng tay, trên đường đi rất cẩn thận, sợ bị cảnh sát giao thông chặn lại. Thế là tôi và Tiểu Nguyệt đổi chỗ, Nhất Sơ và Viên Sùng Hoán ngồi ở phía sau, sợ Viên đại tướng quân ngồi buồn, tôi vào siêu thị mua một túi trái cây vải cho y ăn. Vừa cầm trái vải y đã suối lệ tuôn rơi, Tiểu Nguyệt lặng lẽ hỏi tôi đây là sao? Tôi cười giải thích, Viên Sùng Hoán là người Quảng Châu, về sau luôn ở phương Bắc đánh trận, đã mấy chục năm… Không, mấy trăm năm cũng chưa được ăn trái vải quê hương. Vừa lái xe đi, Nhất Sơ hỏi tôi…
“Chuẩn bị đi đâu?”
“Tìm một chỗ giấu y trước đã.”
Tôi dự định đến ngoại ô thành phố, tìm một nhà kho trống nào đó. Đang chuẩn bị đi, đột nhiên một người từ trên trời rơi xuống, làm một chiếc xe bẹp rúm, người qua đường sợ hãi kêu lên rồi nhao nhao tản ra. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên tầng cao nhất của khách sạn có thứ gì đó kim quang lóng lánh.
“Hỏng bét! Mỹ phụ trung niên động thủ, ta đã đánh giá quá thấp nữ nhân điên cuồng này.”
Tôi khẩn trương nói.
“Cô ta sẽ không định giết sạch cổ đông của công ty chứ?”
Tiểu Nguyệt nói.
“Nếu thực như vậy, ai sẽ kiểm soát công ty?”
Tôi hỏi.
“Có người thừa kế thì đương nhiên là tất cả sẽ thuộc về người thừa kế, công ty và tài sản giống nhau…”
Tôi lập tức hét lên…
“Không xong, cô ta định giết Thẩm Hồng Tân!”
“Cái gì?”
Thẩm Hồng Tân nắm giữ giấy xét nghiệm ADN, thứ này sẽ khiến cho mỹ phụ trung niên không được thừa kế tài sản, nhưng Thẩm Hồng Tân còn chưa công bố mà giữ lại làm vốn liếng cuối cùng, mỹ phụ trung niên không rõ vì sao biết được, bây giờ muốn giết hắn diệt khẩu. Tôi mặc dù không có hảo cảm với Thẩm Hồng Tân, nhưng tôi càng không muốn thấy mỹ phụ trung niên đắc thủ, Nhất Sơ tựa hồ cũng nghĩ như tôi, hắn thản nhiên nói…
“Lên lầu cứu người.”
“Đi!”
Tôi bảo Tiểu Nguyệt cứ đưa Viên Sùng Hoán đi trước, tìm nơi mà an toàn ẩn nấp, có gì dùng điện thoại liên lạc, nàng dặn tôi nhất định phải cẩn thận.
Tôi mang một bao đồ vật cùng Nhất Sơ trở về khách sạn. Trên tầng cao nhất đột nhiên xuất hiện kim giáp võ sĩ đại khai sát giới, toàn bộ khách sạn đã loạn cào cào, bọn vệ sĩ chạy tới chạy lui, liên lạc khắp nơi, tôi và Nhất Sơ dễ dàng trà trộn vào trong đám người vào thang máy. Khi lên đến nơi, đã thấy hiện trường hỗn loạn, kim giáp võ sĩ dùng trường đao chém lung tung, đã giết chết ba vệ sĩ, các khách mời cứ tránh đông trốn tây. Vệ sĩ đẩy đổ bàn muốn ngăn trở kim giáp võ sĩ, bởi vì không có súng nên chỉ có thể dùng bát đĩa ném, nhìn vô cùng hài hước.
“Ngươi có thể cầm chân hắn một lúc không?”
Nhất Sơ xoay đầu lại hỏi tôi.
“Năm sáu phút hẳn là không có vấn đề gì.”
Tôi nghĩ rồi đáp.
“Vậy đủ rồi!”
Nhất Sơ nói xong rút Bát Diện Hán Kiếm, vẽ trận pháp lên thảm, sau đó lướt tay trái lên lưỡi kiếm sắc bén, máu tươi nhỏ ra. Hắn giơ thanh kiếm nhuộm đỏ máu, nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng dưới đất, kiếm lóe ra từng đạo lam quang chói mắt. Tôi lấy trong bọc ra mấy quả trứng của quạ đen, đây là ‘pháp bảo’ mà tối qua tôi nghĩ ra, nhỏ máu lươn và nước tiểu dê núi vào trong trứng quạ, ba thứ này đều là đồ vật chí âm, đã âm càng thêm âm, hẳn là có thể hấp dẫn sự chú ý của Hồng Y đại pháo!
Tôi ném lên tường một quả trứng, kim giáp võ sĩ như bị trúng tà lập tức tiến lên, chém lung tung lên vách tường. Không ngờ lại có hiệu quả, trong lòng tôi một trận cuồng hỉ. Kim giáp võ sĩ rất nhanh đã chém nát bức tường, quay qua nhìn tôi, hẳn là bị trứng quạ đen trong tay tôi hấp dẫn. Tôi ném trứng khắp bốn phương tám hướng, hắn tựa như nổi điên gầm rú một tiếng, hai tay giơ cao đại đao, một đao chém cái bàn có dính trứng vỡ nát thành hai khúc, cả sàn nhà đều chấn động. Thừa dịp hắn nổi điên, tôi mau chóng cầm một cái xô sắt đựng Champagne, đổ hết đá bên trong rồi trút hạt sắt vào. Sau đó trộn thêm tóc của trẻ em và khăn cũ đã dùng của nữ nhân, tối qua tôi đã hao phí không ít khí lực mới tìm được hai thứ này, cuối cùng lại đổ vào cả một bình máu heo. Tôi đeo găng tay cao su bắt đầu quấy lên, theo máu heo ngưng kết, hạt sắt dần dần trở nên rắn chắc, cuối cùng bị vò thành một quả cầu sắt lớn. Dĩ nhiên không phải là quả cầu sắt thật, thứ này chỉ cần hơi dùng lực sẽ rơi ra. Làm xong quả ‘đạn pháo’ này, kim giáp võ sĩ cũng đã chém sạch những thứ dính trứng quạ đen, hắn âm trầm nhìn về phía tôi, trong lòng tôi hồi hộp, vội vàng nhìn Nhất Sơ hô…
“Ta không kéo dài thêm thời gian được nữa!”
Nhất Sơ đột nhiên nhảy lên một cái bàn, bằng tốc độ mắt thường không theo kịp tiếp cận kim giáp võ sĩ. Kim giáp võ sĩ vung đao chém ngang, tôi sợ hãi lau mồ hôi trên trán! Nhất Sơ quét trường kiếm đã dễ dàng đẩy đại đao ra, đại đao vốn rất nặng, kim giáp võ sĩ bị đẩy đao ra lập tức đứng không vững ngã ra. Lúc này Nhất Sơ đột nhiên bay lên, hai chân đạp lên ngực hắn, ầm một tiếng, kim giáp võ sĩ bay ngược ra ngoài. Nhất Sơ nhẹ nhàng hạ xuống đất, bày ra một bộ dáng như đang tạo dáng chụp ảnh, hai mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn nhắm chặt.
“Yêu nghiệt to gan, trước mặt Lữ Động Tân ta còn dám làm càn!”
Nhất Sơ mở miệng nói, thanh âm lẫn ngữ điệu không phải của hắn, tôi chợt tỉnh ngộ, đây chính là “Thỉnh Linh Thượng Thân” (mời hồn nhập xác) trong truyền thuyết, mà người hắn mời tới không phải là quỷ vương đại yêu thông thường, mà là Kiếm Tiên Lữ Động Tân trong truyền thuyết! Quả là đáng kinh ngạc! Tôi từng đọc trong sách, trong lịch sử thật sự đã xuất hiện Lữ Động Tân, nhưng hắn chỉ là người vân du tứ phương bênh vực kẻ yếu, kiếm thuật đạt đến cảnh giới đỉnh cao, chỉ là về sau dần dần bị thần thánh hóa, trở thành một trong bát tiên.
Kim giáp võ sĩ gầm nhẹ một tiếng, lại vung đao về phía Nhất Sơ. Nhất Sơ tránh trái tránh phải, tốc độ rất nhanh, nhiều lần chỉ cách lưỡi đao có mấy centimet, đều bị hắn hữu kinh vô hiểm tránh được, tôi ở một bên quan chiến mà vẫn thấy nơm nớp lo sợ. Kim giáp võ sĩ cuồng loạn khua đao, tôi cơ hồ nghe thấy trong không khí có tiếng rít phát ra từng đợt, nơi lưỡi đao lướt qua, bàn ghế trong nháy mắt hóa thành mảnh vỡ, Nhất Sơ luôn tìm kiếm thời cơ công kích, trường kiếm đâm vào kim giáp võ sĩ mấy lần, nhưng đối với kim giáp võ sĩ căn bản là không đủ gãi ngứa. Tôi chú ý tới một chi tiết, Nhất Sơ tay trái không có gì, thỉnh thoảng lại sờ sau lưng một cái. Trong lịch sử Lữ Động Tân sử dụng thư hùng song kiếm, rút kiếm đã trở thành động tác vô ý thức của hắn, thế nhưng Nhất Sơ chỉ có một thanh kiếm, điều này ảnh hưởng lớn tới khả năng của hắn. Tôi nhìn bốn phía, tìm được một ống thép không biết từ đâu rơi xuống, ném qua cho hắn.
“Lữ tiên nhân, tiếp kiếm!”
“Đa tạ huynh đài!”
Nhất Sơ giơ tay nhận lấy ống thép, dùng nó để ngăn cản đại đao, tay phải cầm Hán Kiếm thì như sao bay đầy trời liên tục đâm vào bụng kim giáp võ sĩ, hoa lửa văng khắp nơi, lực chiến đấu này quá cường hãn.
Kim giáp võ sĩ nổi giận, khua đao từ phía dưới quét tới. Nhất Sơ nhảy lên một cái, dẫm đại đao dưới chân, bất luận kim giáp võ sĩ làm thế nào cũng không rút ra được. Nhất Sơ chém kiếm về phía đầu kim giáp võ sĩ, đánh bay khôi giáp trên đầu, kim giáp võ sĩ chỉ còn lại có một thân thể không đầu. Kim giáp võ sĩ hiện nguyên hình, rơi vào đường cùng biến trở lại về hình dáng Hồng Y đại pháo, họng pháo đen ngòm hướng về phía Nhất Sơ!