Phần 94
“Nguy hiểm!”
Tôi kìm lòng không được hét to một tiếng. Vừa mới dứt lời, đại pháo đã bắn, một thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, đạn sắt trong nháy mắt đã bay xuyên qua một cây cột, mảnh vụn văng tứ phía. Nhất Sơ ngã trên mặt đất, tôi vô cùng lo lắng chạy tới, phát hiện hắn không bị thương. Thì ra vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã khẽ đảo người về phía sau tránh thoát trong gang tấc. Lúc này đại pháo chuyển động bánh xe, chuẩn bị chèn qua người hắn, tôi từ đằng sau bổ nhào tới, tay nắm lấy bánh xe, nhìn Nhất Sơ hô lớn…
“Mau tránh ra!”
Đại pháo muốn ném tôi ra, đột nhiên lui về sau, cánh tay của tôi xém chút bị kéo trật khớp, hai ngón tay đã bị gãy, đẫm máu cuốn lại theo bánh xe. Nhất Sơ lăn người ra, theo thế lý ngư đả đỉnh nhảy dựng lên, cắm ống thép vào bánh xe, dùng sức nạy ra! Đại pháo tiếp tục lui lại, bẻ cong ống thép, ống thép bị kẹt trong bánh xe, kết quả nó đã không thể tiến cũng không thể lui, cứ ở nguyên một chỗ lắc lư, như một con dã thú bị vây kín.
“Đạn pháo, trong bọc của ta có một viên đạn pháo!”
Tôi hô lớn. Nhất Sơ vừa rồi ngã đập đầu, Lữ Động Tân đã rời khỏi thân xác, lúc này ánh mắt đã trở lại bình thường, hắn lấy trong bọc của tôi viên ‘đạn pháo’ làm từ máu heo và hạt sắt, nhồi vào miệng pháo.
“Mau tìm thứ gì đó chặn họng pháo lại, đừng để nó phun ra!”
Tôi vội vàng nói. Nhất Sơ kéo một tấm khăn trải bàn, vò thành một cục nhét vào trong miệng pháo, đại pháo liều mạng giãy giụa, tôi đoán viên ‘đạn pháo’ tôi chuẩn bị đã tan ra trong họng pháo, khăn phụ nữ và tóc trẻ em làm cho nó vô cùng khó chịu. Tôi dùng thân thể liều mạng chèn thân pháo, chỉ thấy mặt ngoài đại pháo bắt đầu rỉ sét, lớp rỉ sét trong nháy mắt bao trùm toàn bộ khẩu pháo, nó đã không chuyển động nổi nữa…
Lúc này, kim quang lóe lên, một sức mạnh vô hình đẩy tôi và Nhất Sơ ra. Tôi ngã lên một cái bàn, nhưng cũng không giống trong phim làm cái bàn vỡ vụn, Nhất Sơ thì nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không ảnh hưởng chút lông tóc nào. Chỉ thấy một kim giáp võ sĩ không đầu lê một chân bị què, dùng đại đao chống đỡ thân thể, khập khiễng lê về phía cửa, áo giáp trên người đã không còn sáng ngời mà là rỉ sét khắp nơi. Nhất Sơ móc trong ngực ra một tờ linh phù ném qua, khi linh phù chạm vào người kim giáp võ sĩ, hắn lại bị đè ép tới mức phải quỳ xuống, hai tay chống xuống đất không ngừng run rẩy, bộ dáng vô cùng thống khổ. Tôi cắn răng nhịn đau lấy trong bọc ra một sợi xích sắt thấm máu lươn, nắm lấy một đầu xích sắt, một đầu ném cho Nhất Sơ, hắn gật đầu, lập tức hiểu rõ dụng ý của tôi!
Chúng tôi dùng xích sắt cuốn lấy kim giáp võ sĩ, toàn bộ thân thể đã bị một lớp rỉ sắt thật dày bao trùm, tôi muốn nó không thể gây ra sóng gió nữa. Thế nhưng đúng lúc này, dáng vẻ kim giáp võ sĩ có chút kỳ quái, từ khe hở trong khôi giáp chảy ra một tia chất lỏng màu đỏ tươi, tản mát ra mùi tanh, bộ khôi giáp này bắt đầu chảy máu! Kim giáp võ sĩ đột nhiên đứng lên, bắt lấy hai đầu xích sắt bắt đầu xoay tròn, làm tôi và Nhất Sơ bay lên, cuối cùng tôi không nắm chặt, lập tức bị văng ra ngoài. Tôi rơi xuống đất, lăn ra thật xa mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, kim giáp võ sĩ quơ lấy đại đao đứng lên, giáp trên người đang khép khép mở mở, chảy máu tí tách, lộ ra sát khí đằng đằng.
“Đây là sao?”
Tôi sợ hãi.
“Người thao túng nó định đồng quy vu tận!”
Nhất Sơ nhíu mày. Điên rồi! Nhất Sơ móc trong ngực ra mấy lá phù chú, xoè ra như cái quạt, bình tĩnh nói với tôi…
“Kẻ đó hẳn là ở gần đây, ngươi lập tức đi tìm hắn, ta sẽ ngăn chặn thứ này.”
“Như vậy sao được, một mình ngươi không đối phó được…”
Tôi lo lắng cho Nhất Sơ.
“Mau đi!”
Nhát Sơ quát.
Tôi khẽ cắn môi rồi rời đi, trong phòng lập tức có âm thanh thật lớn vang lên. Kẻ đó tuyệt đối sẽ không cách kim giáp võ sĩ quá xa, bởi vì hắn nhất định phải nhìn thấy tình hình ở hiện trường mới có thể chỉ huy kim giáp võ sĩ. Tôi lập tức nghĩ đến phòng camera, lập tức đi thang máy xuống một tầng, bởi vì kim giáp võ sĩ đột nhiên ra tay giết người, toàn bộ người của khách sạn đều đã bỏ trốn, mà cảnh sát còn chưa tới nên không có gì cản trở tôi.
Tôi tới khu vực kỹ thuật, phòng trong cùng chính là phòng camera, vừa lại gần đã cảm thấy một khí tức cường đại. Cửa phòng khóa chặt, tôi phải húc mấy lần mới phá được cửa. Tôi vốn cho rằng người bên trong là mỹ phụ trung niên, thế nhưng khi đẩy cửa vào lại nhìn thấy tên thư ký mập. Hắn đang ngồi trước màn hình lớn, trên mặt đất có hai nhân viên an ninh bất tỉnh, lúc này trong tay hắn nắm một khối kim bài, tóc đã biến thành hoa râm, làn da chảy xệ, thân thể gầy còm, cả người phảng phất như già đi ba mươi tuổi, hốc mắt hõm sâu, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ. Tôi không khỏi nhíu mày, cho dù là vì tiền, hy sinh cái mạng nhỏ của mình có đáng không?
Thấy tôi xông tới, tên thư ký mập phát ra tiếng cười rùng mình, cứ thế cười rồi ho ra máu, kim bài cũng đánh rơi trên mặt đất, tôi thừa cơ nhặt lên. Kim bài nóng lên từng đợt, trên mặt khắc một hàng chữ triện như rồng bay phượng múa, mặt sau khắc một con nhện lớn, trên lưng con nhện có một cái đầu lâu. Đây chắc hẳn là vật thao túng Hồng Y đại pháo, nói thực thì loại đồ vật này tôi mới gặp lần đầu. Trong màn hình chỉ thấy kim giáp võ sĩ đang đuổi theo Nhất Sơ, đột nhiên toàn thân phun máu, sau đó lại biến thành một khẩu đại pháo rỉ sét loang lổ. Tên thư ký mập dùng tay chống trên bàn, run rẩy đứng lên, tôi thật sự lo hắn sẽ ngã mà chết.
“Ngươi tới chậm rồi!”
Hắn cười nói.
“Có ý gì?”
Tôi nhướn mày.
“Ta ở đây bày trò là để kéo dài thời gian, thu hút sự chú ý của các ngươi, hợp đồng giờ cũng đã ký xong…”
“Không thể nào, Thẩm gia ở trong tay chúng ta!”
Tôi hô lớn.
“Ha ha, ngươi thật là hồ đồ, uổng cho ngươi làm nghề này, nhục thể của y đúng là ở trong tay các ngươi, nhưng hồn phách của y đâu?”
Tôi đột nhiên hiểu ra, mỹ phụ trung niên thực hiện ca mổ cho Thẩm gia, rút hồn phách của y ra, chuyện này không thể nào do một người ngoài nghề như cô ta làm được, lúc đó phải có một cao nhân ở đây, mỹ phụ trung niên sở dĩ muốn giết các bác sĩ đó chính là vì phòng ngừa chuyện này bị tiết lộ ra ngoài.
Bọn hắn nhất định đã tốn không ít tâm huyết để tra tấn linh hồn của Thẩm gia, sau đó tìm một thi thể, cho Thẩm gia nhập xác, ép buộc y ký hợp đồng, chỉ cần đúng chữ ký thì sẽ có hiệu lực pháp lý. Nghĩ tới đây, trong nháy mắt toàn thân tôi mồ hôi đầm đìa, thủ đoạn ác độc như vậy, đời này tôi vẫn chưa từng thấy qua. Tôi quay người đi ra ngoài, gọi điện cho Tiểu Nguyệt, hỏi nàng đang ở đâu? Nàng nói đang ở gần khách sạn, không hề đi xa.
“Nàng lập tức đưa người tới khách sạn!”
Cúp điện thoại, tôi lại gọi cho Thẩm Hồng Tân, bảo hắn và Nhất Sơ xuống đây. Mấy phút sau, Thẩm Hồng Tân và Nhất Sơ ra khỏi thang máy, Tiểu Nguyệt liền dẫn Thẩm gia vào, Thẩm Hồng Tân kinh hãi…
“Ca ca ta vì sao lại trong tay các ngươi, ta còn tưởng rằng ca ca bị bắt cóc.”
“Không kịp giải thích, ngươi nếu không muốn cổ phần và tài sản bị nữ nhân kia đoạt đi thì phải nghe theo lời ta!”
Tôi trừng mắt nói. Tôi bảo hắn đi tìm mấy thứ, Thẩm Hồng Tân lập tức sai người đi làm, sau đó tôi gọi mấy vệ sĩ khỏe mạnh đến đè Viên Sùng Hoán xuống đất, y hung hăng giãy giụa quát lớn, tôi nghĩ thầm nếu chút nữa cảnh sát tới trông thấy tình cảnh này khẳng định sẽ can thiệp, đến lúc đó thì sẽ phiền toái.
Thẩm Hồng Tân nhìn ra sự lo lắng của tôi, nói…
“Đại sư, không cần lo lắng, cứ phóng tay mà làm, cảnh sát tới đã có ta cản trở.”
Tôi kể vắn tắt lại chuyện đã xảy ra, mọi người kinh hãi, Tiểu Nguyệt hỏi tôi…
“Trương ca, bây giờ phải làm gì?”
“Triệu hồi linh hồn Thẩm gia!”
Tôi cắn răng nói.