Phần 95
Một lát sau, vệ sĩ đã đem mấy thứ tôi cần tới, ba con gà trống, một túi lươn, bột vỏ cua, châm, đinh gỗ, còn có một cái roi. Triệu hồi linh hồn vốn không phải việc khó, triệu hồi linh hồn bình thường thì chỉ cần làm lễ bày đàn tế là được, nhưng tình hình trước mắt vô cùng khó giải quyết, trong thân thể Thẩm gia là oan hồn của Viên Sùng Hoán, mỹ phụ trung niên lại chế trụ linh hồn của Thẩm gia, rốt cuộc có thể thành công hay không, ngay cả tôi cũng không biết.
Tôi sai người cởi quần áo của Thẩm gia ra, cầm một thanh đao lấy máu lươn, viết ngày sinh tháng đẻ lên người y, sau đó vẽ Triệu Hồn Trận trên mặt đất, dùng bột vỏ cua rải lên trên, rồi bảo bọn hắn đặt Thẩm gia lên đó, tuyệt đối đừng để y giãy giụa. Nhất Sơ cũng tới giúp tôi, dùng dao đâm thủng mào gà trống, dùng máu mào gà vẽ đại trận ở bên ngoài.
Trong cùng của tiểu trận là âm trận, chuyên dùng để dẫn hồn, vừa khai trận, oan hồn ở bốn phương tám hướng đều sẽ tràn vào. Cho nên cần có dương trận phía ngoài để ngăn cản! Mà một âm một dương sẽ hình thành một loại hấp lực vô hình, cưỡng ép hút hồn phách của Thẩm gia về trong cơ thể của y. Nhưng đây cũng chỉ là trên lý thuyết, Hồi Hồn Đại Trận tôi chưa từng thử qua.
Viên Sùng Hoán bị dính bột cua vào miệng liền chửi chúng tôi là yêu đạo gian nhân gì gì, tôi vùi đầu chuẩn bị trận pháp, coi như không nghe thấy gì cả. Thẩm Hồng Tân thấy tôi và Nhất Sơ phối hợp ăn ý, tựa hồ đã hiểu ra, ngậm điếu thuốc nói…
“Nếu ta đoán không sai, hai ngươi vốn quen biết nhau, người cướp đi ca ca ta là ngươi, nhưng ta không rõ vì sao ngươi đột nhiên lại muốn giúp ta?”
“Ta nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm, ngay từ đầu ta không hề làm việc cho tẩu tử ngươi, ta cướp ca ca ngươi đi chỉ là bị bắt ép.”
Tôi nói.
“Bị bắt ép?”
“Bằng hữu của ta bị cô ta bắt cóc, cô ta bức ta phải giành được cổ phần công ty, ta cũng chỉ có thể tương kế tựu kế.”
“Thì ra là thế!”
Thẩm Hồng Tân bừng tỉnh đại ngộ…
“Ngươi nên sớm nói cho ta mới đúng, ta mặc dù chỉ là phó tổng giám đốc, nhưng dựa vào quan hệ của ta với hắc bạch lưỡng đạo, việc cứu người là dư sức.”
“Vậy đa tạ, nhưng ngươi phải bảo đảm an toàn cho bằng hữu của ta!”
“Ta lấy danh dự của gia tộc ra thề!”
Thẩm Hồng Tân lập tức phái người đi cứu Lý mặt rỗ, tôi bảo hắn để mấy người ở lại, lát nữa cần dùng.
Tôi bảo hai tên vệ sĩ cầm roi đứng bên cạnh, chờ tôi hạ lệnh thì quật vào hai chân Thẩm gia, những người khác dùng cọc gỗ đóng xuyên qua gà trống, nhưng đừng làm chúng chết, ném bên ngoài vòng tròn, gà trống đau đớn nên kêu rất to.
“Đắc tội rồi, Viên tướng quân!”
Tôi vừa nói vừa châm kim châm dính máu lươn lên ngực y, Viên Sùng Hoán đột nhiên hai mắt trợn trắng, thân thể run rẩy càng lúc càng kịch liệt.
“Đánh!”
Tôi ra lệnh. Hai tên vệ sĩ không dám xuống tay, Thẩm Hồng Tân ra lệnh mới bắt đầu quất, hai chân Thẩm gia lập tức tóe máu. Đại trận phía ngoài đột nhiên sôi trào lên, châm cắm trên người Thẩm gia cũng bắt đầu rung rung, hiển nhiên đại trận đã phát động. Tôi nói với những người còn lại…
“Ra ngoài hô tên lão bản của các ngươi, càng to càng tốt!”
Đám người bắt đầu quay mặt ra ngoài quát lớn…
“Thẩm Nhạn Thần, mau trở lại, Thẩm Nhạn Thần, mau trở lại.”
Cứ thế một phút, Viên Sùng Hoán mới ngừng run rẩy, tôi bảo hai người cầm roi dừng tay. Một tia âm phong phiêu phiêu đãng đãng biến mất trên trần nhà, oan hồn của Viên Sùng Hoán đã rời đi, nhưng hồn phách của Thẩm gia vẫn chưa về!
Xung quanh dần dần ảm đạm, tất cả cửa sổ đều va đập kêu vào nhau, âm phong bên ngoài đại trận gào thét, xen lẫn cả tiếng quỷ khóc sói gào, bọn vệ sĩ mặt xám như tro, nhưng không dám dừng lại, cứ thế gọi tên Thẩm gia. Trên mặt đất, máu gà trống đã sắp khô, tôi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Âm khí hội tụ, tầng phòng ngự bên ngoài trận pháp mà sụp đổ, vô số oan hồn sẽ từ bốn phương tám hướng tràn đến!
Nhất Sơ đột nhiên cắm kiếm lên sàn nhà, ngồi xếp bằng dưới đất niệm Đạo Đức Kinh, gà trống rõ ràng kêu rất to, nhưng thanh âm hắn niệm chú lại vô cùng dễ nghe cứ thế truyền vào tai tôi. Qua năm phút, Thẩm gia vẫn không hề có động tĩnh, tiếng gà trống kêu càng lúc càng nhỏ, máu đã sắp khô cạn, chỉ dựa vào Nhất Sơ niệm Đạo Đức Kinh chỉ sợ là không ngăn cản nổi. Tôi cắn răng, mau chóng nhổ châm trên người Thẩm gia, bảo vệ sĩ đỡ y lên, xem ra triệu hồi linh hồn đã thất bại. Thẩm gia vừa được nâng dậy, đột nhiên mở to mắt, tôi kinh ngạc nhìn y, chẳng lẽ thành công rồi?
“Đệ đệ, ta bị hại thật khổ a!”
Y đột nhiên nhào về phía Thẩm Hồng Tân, lớn tiếng gào khóc.
“Thành công rồi! Trương ca, chúng ta đã thành công.”
Tiểu Nguyệt kích động ôm tôi, Nhất Sơ cũng thở ra một hơi, đứng lên rút kiếm tra vào vỏ.
Vừa mới hồi hồn nên thân thể Thẩm gia rất suy yếu, Thẩm Hồng Tân an ủi vài câu, sai người dìu y đi nghỉ ngơi.
“Còn một việc phải xử lý! Phiền các vị theo ta.”
Thẩm Hồng Tân vừa nói, vừa đưa bọn tôi tới phòng camera. Trong đó, tên thư ký mập đang ngồi cạnh cửa, nhìn qua chỉ còn thoi thóp…
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại giúp tẩu tử ta?”
Thẩm Hồng Tân nghiêm nghị quát. Tên thư ký mập cười lạnh…
“Ngươi có biết không? Những thứ hai huynh đệ các ngươi có được, vốn là thuộc về ta và nàng.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Hồng Tân trợn mắt hốc mồm. Tên thư ký mập sau đó nói ra tiền nhân hậu quả, khiến tất cả chúng tôi phải kinh ngạc. Thì ra khi công ty dầu mỏ vừa sáng lập, tên thư ký mập và Thẩm gia vốn là bạn hợp tác, hai người phấn đấu hai chục năm mới đưa công ty trở nên uy phong hoành tráng, nhưng khi công ty sắp lên thị trường chứng khoán, Thẩm gia đâm sau lưng hắn một đao, vu cáo hắn tham ô tài sản công ty, khiến hắn bị bắt giam.
Sau khi tên thư ký mập ra tù, đã phẫu thuật chỉnh hình thay đổi gương mặt, lại tiêm thuốc kích thích khiến mình béo phì, trà trộn đến bên người mỹ phụ trung niên. Hắn đau khổ chờ đợi cơ hội báo thù, thậm chí không tiếc khuyên mỹ phụ trung niên dùng thủ đoạn liên quan đến tâm linh, không ngờ cuối cùng vẫn thua một chiêu.
Nghe xong, Thẩm Hồng Tân tựa hồ không hài lòng lắm…
“Không đúng, ngươi khẳng định đang che giấu cái gì! Nếu là báo thù ca ca ta, ngươi không cần thiết phải hiến mạng mình như thế.”
“Ha ha, trực giác của ngươi rất chuẩn, kỳ thật hai đứa con trai của ca ca ngươi đều là cốt nhục của ta.”
Tên thư ký mập nói.
“Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta!”
Thẩm Hồng Tân gật đầu nói.
“Ta và Tiểu Lư đã sớm mến nhau, những năm gần đây nàng không hề có bầu, thật ra là do ca ca ngươi nghiệp chướng quá nhiều, lão thiên gia không cho y có con nối dõi. Sau khi ta ra tù, nàng cũng không ghét bỏ ta, tình cảm của chúng ta tro tàn lại cháy, sau đó nàng sinh ra hai đứa con. Chỉ cần con của ta có thể được sống tốt, ta chết thì đã sao, ta vẫn chờ một ngày xuống âm tào địa phủ, cùng ca ca ngươi tranh đấu một trận!”
Tên thư ký mập cười to nói.
Thẩm Hồng Tân cười lạnh một tiếng…
“Nếu ngươi cho là những lời này có thể làm ta cảm động, khiến ta tha cho cô ta vậy thì sai mười phần rồi! Nhưng hai đứa bé kia cũng có thể coi như cháu của ta trên danh nghĩa, ta sẽ chu cấp nuôi dưỡng bọn chúng đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Ta vốn không hề nghĩ đến việc làm ngươi cảm động…”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, có lẽ đã như đèn cạn dầu. Tôi thấy đã không còn thời gian, mau chóng hỏi hắn…
“Kim bài là ai đưa cho ngươi?”
Tên thư ký mập hừ một tiếng, tôi nghĩ hắn còn hận tôi hơn cả hận Thẩm Hồng Tân, bởi vì tôi phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn, tôi hỏi mấy lần, đầu của hắn càng rũ xuống thấp, cuối cùng đã tắt thở. Không lâu sau, cảnh sát chạy đến, Thẩm Hồng Tân giải thích tình hình nơi này, đương nhiên là hắn nói dối, lần này chúng tôi cũng không bị đưa tới cục cảnh sát lấy khẩu cung. Hiện trường rất nhanh bị phong tỏa, lúc này chuông điện thoại của Thẩm Hồng Tân vang lên, hắn nghe xong nói với tôi, Lý mặt rỗ đã trở về.