Phần 99
Lý mặt rỗ nào thèm để ý tới Lão Cảng, tìm được công tắc thì mở đèn, sau đó không khách khí đóng cửa lại…
“Con mẹ nó ngươi dông dài cái gì? Trương gia tiểu ca bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó! Người ta là nhất đẳng cao nhân, không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ta.”
Lão Cảng lúc đầu tức giận, nhưng khi nghe được Lý mặt rỗ nói mới hòa hoãn lại. Lý mặt rỗ hiển nhiên rất quen thuộc nhà của Lão Cảng, đĩnh đạc đến phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai chai bia…
“Trương gia tiểu ca, uống hai chai trước đã rồi làm chính sự.”
Tôi lắc đầu, ra hiệu bảo hắn tự uống đi. Tôi nhìn khắp bốn phía, quan sát tỉ mỉ phong thuỷ của căn biệt thự. Thượng phong thượng thuỷ, tử khí Đông Lai. Phúc chỉ doanh môn, xu cát tị hung. (Có phong có thuỷ, khí tím (từ) Đông tới, hạnh phúc ngập nhà, nghênh cát tránh hung). Xem ra nơi đây đã được cao nhân bài trí. Lý mặt rỗ cũng không nhàn rỗi, tiến đến trước mặt Lão Cảng, nhỏ giọng hỏi…
“Người giúp việc đâu?”
Lão Cảng cúi đầu, thanh âm buồn buồn…
“Đuổi việc rồi.”
“Vì sao?”
Lý mặt rỗ không hiểu hỏi.
“Từ khi cái đồng hồ ma quỷ đó vào nhà, quái sự liên tục xảy ra. Ta sợ liên lụy đến người giúp việc, cũng sợ họ ra ngoài nói lung tung…”
Lúc nói những lời này, mặc dù Lão Cảng luôn cúi đầu, nhưng hai con mắt cứ đảo qua đảo lại, giống như là đang suy nghĩ gì đó.
“Không nhìn ra a, ngươi còn có chút lương tâm.”
Lý mặt rỗ cười nói. Lão Cảng rõ ràng có chút khẩn trương, cúi đầu thấp hơn nữa. Tôi liếc mắt ra hiệu với Lý mặt rỗ, ý bảo hắn đừng hỏi nhiều nữa. Lý mặt rỗ cũng thông minh, lập tức hiểu ý tôi, ngoan ngoãn uống bia không nói gì nữa. Một lát sau, ngoài cửa lại có tiếng chuông cửa.
“A? Lúc này còn ai đến nữa?”
Lý mặt rỗ ném lon bia rỗng lên bàn, tùy tiện đứng lên định đi mở cửa.
“Giao hàng.”
Thanh âm Lão Cảng có nét run rẩy, thân thể cũng run lên.
“A? Sao ngươi biết?”
Đi được vài bước Lý mặt rỗ ngừng lại. Lão Cảng khẩn trương xoa xoa tay…
“Gần đây mỗi ngày đều như thế, ba giờ mười lăm phút, giao hàng nhất định sẽ tới.”
“Cút mẹ nhà ngươi đi, nào có chuyện trùng hợp như vậy.”
Lý mặt rỗ không tin, đi ra mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên có một nhân viên giao hàng, khắp khuôn mặt đen nhánh toàn là mồ hôi. Hắn ôm một hộp giấy hỏi…
“Là nhà của Trần Phúc Cảng phải không?”
Thì ra đây là đại danh của Lão Cảng. Lý mặt rỗ nhẹ gật đầu. Nhân viên giao hàng đưa cái hộp, chỉ vào một tờ giấy nói…
“Ký tên, ký tên của ngươi là được.”
Rồi lại móc ra một cái bút. Tôi nhìn chằm chằm vào Lão Cảng, phát hiện mặc dù hắn cúi đầu, nhưng trong miệng đang nói gì đó rất nhỏ, để nghe rõ tôi chậm rãi tiến tới trước người hắn. Lý mặt rỗ ký xong, nhân viên giao hàng cười hì hì nói…
“Nếu có cần chuyển hàng, ngài cứ gọi cho ta, ta phụ trách khu vực này.”
Tôi quan sát thấy Lão Cảng dường như đang bắt chước động tác của người đó. Khi nhân viên giao hàng quay người đi, Lão Cảng bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to cặp mắt tuyệt vọng nhìn tôi…
“Giống hệt, giống hệt! Một chữ cũng không thay đổi, giống như hôm qua, giống hôm trước đó nữa, mấy ngày nay vẫn luôn như thế…”
Tiếng nói của hắn chưa dứt, Lý mặt rỗ đã rống lên…
“Lão tử tin ngươi rồi.”
Hắn chạy theo, kéo lấy nhân viên giao hàng…
“Con mẹ nó là ai sai ngươi tới? Dám tới đây đùa ác? Ngươi cũng không hỏi xem những người ở đây là ai?”
Nhân viên giao hàng sững sờ, sau đó lập tức gạt tay Lý mặt rỗ…
“Làm gì vậy? Làm gì vậy? Có phải xem các video khinh rẻ nhân viên giao hàng trên mạng rồi, ngươi cũng muốn khi dễ người khác không?”
Bởi vì quá tức giận mà buột miệng nói cả tiếng địa phương. Lý mặt rỗ nổi trận lôi đình…
“Con mẹ nó ai khi dễ ngươi? Ta hỏi ngươi chuyện gì xảy ra, ai sai ngươi tới, ai bảo ngươi mỗi ngày đúng giờ này đến đưa hàng?”
Nhân viên giao hàng nghe xong, lập tức tỉnh táo…
“Ngươi có phải bị bệnh không? Có hàng thì không phải giao sao? Trời nóng như vậy, ngươi cho rằng ta thích đi chơi ư?”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lý mặt rỗ rồi lên xe nhanh chóng rời đi. Lý mặt rỗ ôm hộp giấy vào nhà, buồn bực nhìn tôi…
“Rốt cuộc là sao a?”
Tôi cũng không hiểu gì cả. Lão Cảng bỗng nhiên giơ tay lên, im lặng chỉ chỉ về một phía. Tôi và Lý mặt rỗ nhìn theo ngón tay hắn, lập tức ngây ngẩn cả người. Góc tường gần cửa sổ, hai ba mươi hộp giấy chất đống, kích cỡ lớn nhỏ, quy cách, thậm chí vị trí băng dính đều y hệt hộp giấy trong tay Lão Lý.
Lý mặt rỗ như đang ôm củ khoai lang nóng bỏng tay, một tiếng hét thảm, rồi ném hộp giấy ra ngoài. Hộp giấy vạch ra một đường cong đẹp mắt giữa không trung, ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất. Lý mặt rỗ vội chạy đến trước mặt tôi…
“Trương gia tiểu ca, việc này có chút tà môn, so với kinh nghiệm trong quá khứ của chúng ta không giống nhau lắm, hay là…”
Tôi đoán câu tiếp theo của hắn là…
“Hay là chúng ta mau rút lui đi”
Nói thật thì âm vật này quả thật có chút cổ quái, tôi thực sự không nắm chắc có thể thu phục nó, trong lòng ít nhiều cũng có chút chột dạ. Lão Cảng nghe Lý mặt rỗ nói, ngẩng đầu mấy lần muốn mở miệng nói cái gì, bờ môi có chút mấp máy, cuối cùng lại không nói gì, chỉ ngậm miệng cúi đầu. Tôi khinh bỉ trừng mắt nhìn Lý mặt rỗ “Mới vừa rồi là ai luôn mồm nói nghĩa khí? Đây chính là cái ngươi gọi là nghĩa khí sao? Chữ “nghĩa” này của ngươi có phải thiếu một nét không, là cái X a!”
(Chữ “nghĩa” trong tiếng Hán có dạng 义, nếu thiếu 1 nét trên đầu thì đúng là cái X)
Lý mặt rỗ có chút thẹn thùng giải thích…
“Mấu chốt là chuyện lần này quá quỷ dị, vì kiếm chút tiền lẻ mà lại mất cả mạng là không đáng a! Trương gia tiểu ca ngươi cũng biết, ta còn có con trai, nếu ta có cái gì mà ba dài hai ngắn, vậy đứa con đáng thương biết làm sao bây giờ a?”
Tôi đập tay lên vai hắn…
“Bớt nói nhảm, hiện giờ hứng thú của ta đã bị khơi dậy, ngươi nói rút lui là rút lui?”
Lý mặt rỗ đau đến nhe răng trợn mắt…
“Trương gia tiểu ca, tất cả đều là người văn minh, chúng ta có thể dùng lời nói giải quyết vấn đề, chớ động thủ.”
Tôi không chút suy nghĩ tung một cước, Lý mặt rỗ nhanh nhẹn né qua một bên. Tôi đứng thẳng người lên, giãn gân cốt, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
“Lão Cảng, ngươi dẫn ta đi xem âm vật đi.”
Lão Cảng mê man ngẩng đầu lên…
“Âm vật, âm vật gì?”
Thì ra hắn còn không biết cái đồng hồ trong tay mình là âm vật. Lý mặt rỗ nói…
“Chính là món bảo bối quý giá đã tra tấn ngươi thành bộ dáng quỷ dị này.”
Lão Cảng lúc này mới hiểu ra…
“Âm vật, ngươi nói… Ngươi nói cái đồng hồ kia là âm vật? Đồ vật của người chết?”
“Cũng không nhất định phải là đồ vật mà người chết đã dùng qua, trong nghề này của chúng ta, đồ vật có thể hại người đều gọi như vậy.”
Đại khái là Lão Cảng đã quá mức đáng thương, tôi khó khăn giữ bản thân mình tâm bình khí hòa giải thích cho hắn một phen. Lý mặt rỗ thì lại khác, hắn nhếch miệng rất thương tâm. Tôi giả bộ như không nhìn thấy gì. Lão Cảng máy móc gật đầu, khuôn mặt đầy nét biểu cảm, hối hận, lo lắng, sợ hãi đều có. Tôi vỗ vai hắn, an ủi…
“Đừng lo, sẽ có biện pháp giải quyết thôi.”
Nhưng khi chạm vào vai Lão Cảng, tay tôi như chạm phải một khối bọt biển hút đầy nước. Mềm nhũn, không có một chút sinh khí. Tôi nhìn bóng lưng Lão Cảng, kìm lòng không đặng mà nhíu mày. Trạng thái của Lão Cảng rất không tốt a.