Phần 122
Hắn vừa nói xong, tôi liền cảm thấy trong bụng truyền đến đau đớn kịch liệt, cúi đầu thì phát hiện bụng mình xuất hiện một cái lỗ lớn, máu tươi từ chảy ra ồ ồ. “Đây là…” Tôi không thể tưởng tượng mà nhìn vết thương, hoảng loạn móc trong túi ra thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương, thu hồi Thiên Lang Tiên đã không còn pháp lực, nắm lấy Nga Mi Thích và Thánh Mẫu Trượng trong tay. Lúc này cảnh sắc chung quanh đột nhiên thay đổi, tôi giương mắt nhìn lại chỉ thấy không trung đen nghìn nghịt. Nhà tranh, cây hòe hết thảy đều biến mất, thay vào đó là rất nhiều nhà tù có lồng sắt. Bụng tôi đột nhiên không còn đau, tôi lại cúi đầu nhìn thì ngạc nhiên phát hiện vết thương đã không còn… Xem ra vòng sáng kia có tác dụng khiến tôi sinh ra ảo giác, vừa đi vài bước tôi liền ngừng lại trước một một lồng sắt, nhìn Tiểu Nguyệt bên trong cảm thấy có chút buồn cười. Dùng đi dùng lại một đối tượng để mê hoặc tôi, Lãnh Ưng này đầu óc có lẽ cũng không tốt lắm.
Nhưng, lần này Tiểu Nguyệt rõ ràng là giống thật hơn lần trước, nàng nhìn thấy tôi thì đột nhiên lao tới, hai mắt đẫm lệ: “Huynh mau cứu ta và Tiểu Phàm ra ngoài.” – “Đừng giả bộ, một kế sách dùng hai lần? Chỉ có kẻ ngốc mới có thể mắc mưu!” Tiểu Nguyệt nghe xong mờ mịt nhìn tôi, sau đó kích động nói: “Trương Cửu Lân huynh mau cứu muội ra ngoài, huynh thấy rõ ràng muội là Tiểu Nguyệt a!” – “Ngươi thật sự là Tiểu Nguyệt?” Thấy nàng kích động tôi có chút không chắc chắn hỏi. Nàng đá vào lồng sắt khóc lóc nói: “Huynh sẽ không bị điên chứ? Đến muội cũng không nhận ra…” Tôi nhìn nàng linh cơ chợt động, thở dài nói: “Ai! Sau khi hai người bị bắt, Tiểu Đóa mỗi ngày đều khóc lóc nhớ ca ca.” Tiểu Nguyệt sửng sốt, hỏi tôi Tiểu Đóa là ai? “Muội muội của Tiểu Phàm a, nàng đến con gái mình cũng không nhớ rõ sao?” Tôi nói. Tiểu Nguyệt nghe xong đưa tay ra ngoài lồng sắt giữ chặt tôi: “Trương Cửu Lân huynh thật sự bị bệnh rồi, Tiểu Phàm nào có muội muội?” Tôi cố ý lừa nàng, thấy nàng biểu hiện không giống giả vờ, tôi lúc này mới yên lòng: “Nàng chờ chút, ta đến cứu nàng ra.”
Lồng sắt tử không có cửa, muốn cứu Tiểu Nguyệt ra chỉ có thể phá lồng sắt, nhưng lồng sắt nặng vô cùng, tôi dùng sức lực toàn thân cũng không thể làm nó di động nửa phần. Tôi có chút ủ rũ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nói với Tiểu Nguyệt: “Ta ở đây cùng nàng.” Nàng ngậm nước mắt gật đầu đưa tay ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng khi tôi với tay qua, vừa đụng tới đầu ngón tay của nàng thì thấy nàng lại né tránh. “Có phải nàng trách ta không?” Tôi thất thần hỏi. Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Không phải. Nhưng… lồng sắt này dường như đang di động…” Nàng vừa nói xong, tôi liền phát hiện lồng sắt đang từ từ di động, tôi hoảng sợ nhìn Tiểu Nguyệt càng lúc càng xa, liều mạng đuổi theo. Khoảng cách giữa chúng tôi đang không ngừng kéo dài! “Ha ha…” Lúc này, tiếng cười âm hiểm của Lãnh Ưng vang lên, tôi gào thét: “Có giỏi thì ra đây, làm gì như rùa đen rút đầu vậy!” Đáng tiếc Lãnh Ưng cũng không có bị tôi khích tướng mà ra, hắn ẩn trong bóng đêm sâu kín nói: “Muốn gặp con ngươi không?” Tôi nắm chặt tay nói: “Không muốn!” Hắn tấm tắc hai tiếng nói: “Không biết vợ ngươi nghe thấy lời này thì sẽ có cảm tưởng gì.”
Không biết vì sao, tôi đột nhiên có một cỗ dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, tôi đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Nguyệt vừa ra xa lại đang đứng tại chỗ, u oán nhìn tôi. “Tiểu Nguyệt, nàng nghe ta nói.” Tôi vừa muốn đi lên giải thích, nhưng Tiểu Nguyệt lại chậm rãi đi xa. “Con mẹ nó.” Tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân nơi đây mọi thứ đều là ảo giác, tiếp đó điều khiển Vô Hình Châm bay qua lại trong các lồng sắt. Một lát sau Vô Hình Châm ngừng lại ở ngoài một lồng sắt, tôi vừa thấy lồng sắt này có cửa liền biết đó tám phần là cửa ra của trận pháp. Tôi cẩn thận bước vào lồng sắt, ngay sau đó cảnh sắc chung quanh đột nhiên lùi ra xa, thôn trang quen thuộc lại xuất hiện trước mắt, Lãnh Ưng đứng cách tôi không đến 10 mét. Tôi niệm Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, đột nhiên vung Thánh Mẫu Trượng lén đánh vào đầu hắn! Lãnh Ưng căn bản không ngờ tôi nhanh như vậy đã ra chiêu, hắn giật mình né chỗ yếu hại, nhưng bả vai vẫn bị đập một trượng thật mạnh. Tôi thuận thế không tha mà nắm lấy Thánh Mẫu Trượng lại lần nữa đập tới, đúng lúc này Vĩnh Linh Giới đột nhiên có dị động.
“Chủ nhân, Quan Vũ chiến bại! Có thu hồi Quan Vũ không?” Không xong! Vĩnh Linh Giới truyền đến tin tức Quan Vũ bại, sao có thể? Tôi ra hư chiêu, thu hồi Thánh Mẫu Trượng rồi quay đầu chạy vào trong thôn, chạy được nửa đường Vĩnh Linh Giới lại truyền đến tin tức, âm linh Quan Vũ thân chịu trọng thương, bắt buộc phải rút lui. Tôi cảm giác thân thể như trống rỗng, ngồi bệt dưới đất, một tên Lãnh Ưng đã khiến tôi mặt xám mày tro, hiện giờ một tên hộ pháp khác tới ra tay, tôi nào còn phải là đối thủ? Vừa xoay người đã thấy Âm Dương Hổ canh giữ ở cửa thôn, hắn sâu kín mở miệng: “Trước ngày mai nhất định phải phân ra thắng bại, đây là lệnh của thiếu chủ, ngươi lúc này mà chạy thì…” Hắn nói rồi vung tay, có hai người giải Tiểu Nguyệt đi tới. Tôi nhìn Tiểu Nguyệt một cái, phát hiện nàng ngoại trừ tiều tụy một chút ra thì không có vấn đề gì khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Nguyệt vừa thấy tôi thì kích động hô lớn: “Cửu Lân, mau cứu Tiểu Phàm!” – “Câm miệng!” Âm Dương Hổ nghiêng người tát Tiểu Nguyệt một cái, nửa khuôn mặt của nàng trong nháy mắt sưng lên, tôi nhìn mà khóe mắt muốn nứt ra.
Tiểu Nguyệt lại như không thấy đau đớn tiếp tục nhìn tôi kêu lớn, Âm Dương Hổ trở tay lại là một cái tát. “Âm Dương Hổ ta chơi chết ngươi!” Tôi mắng to một tiếng, cầm Thiên Lang Tiên vọt lên. Lúc này lại có hai đạo thân ảnh ngăn trước mặt tôi, là Lãnh Ưng và một hộ pháp khác của Long Tuyền sơn trang. Người này một tay đẩy lui tôi về phía sau vài bước, sau đó cười lạnh nói: “Còn muốn chạy trốn, ta bảo đảm sẽ chém đôi mẹ con này băm thây vạn đoạn.” Tiểu Nguyệt hét đến lạc giọng, tôi lại không nói nên lời, chỉ có thể âm thầm thề nhất định sẽ cứu mẹ con nàng ra! Âm Dương Hổ đắc ý vỗ tay, ném xuống một câu uy hiếp rồi đưa Tiểu Nguyệt rời đi, để lại tôi và hai người bọn họ giằng co. Tôi không biết bọn họ còn có chiêu số gì, mau chóng lấy ra Hạnh Hoàng Kỳ bảo vệ bản thân, cẩn thận quan sát hai người bọn họ. Lãnh Ưng và người kia liếc nhau, sau đó hai người bày trận thế vây tôi vào giữa, hung tợn nói: “Đi xuống âm phủ bồi tiếp Huyết Lang đi!” Nói rồi bọn họ trực tiếp vọt tới, vũ khí trên tay không che giấu định đâm vào đùi tôi. Tôi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ cái chết của Huyết Lang quả nhiên đã kích thích bọn họ, mau chóng dùng Thánh Mẫu Trượng ngăn trở khảm đao của Lãnh Ưng, đồng thời dùng Vô Hình Châm đâm vào tên còn lại.
“Liệp Báo, mau tránh ra!” Lãnh Ưng đột nhiên thu hồi khảm đao, nhấc chân đá tên kia một cước, Vô Hình Châm đánh không trúng thì vòng lại về bên người tôi. Kẻ tên là Liệp Báo gầm lên giơ thiết chùy nhắm tôi đánh, Lãnh Ưng cũng nhân cơ hội làm khó dễ, tôi vội dùng Thiên Lang Tiên đánh lui hắn, sau đó trốn sau Hạnh Hoàng Kỳ không dám lấy cứng đối cứng. Nhưng Lãnh Ưng căn bản không cho tôi cơ hội thở dốc, một đao chém vào Thánh Mẫu Trượng, tôi bị hắn dây dưa không dứt. Tên kia thì du tẩu quanh người, thỉnh thoảng đánh lén tôi, mà tôi lại phải niệm chú ngữ duy trì pháp lực cho Hạnh Hoàng Kỳ, ứng phó vô cùng chật vật. Lãnh Ưng nhân lúc tôi đọc chú ngữ, hắn nâng khảm đao bổ xuống đầu tôi, tôi tránh sang bên cạnh, hắn lại theo sát đè ép. “Liệp Báo, động thủ!” Lãnh Ưng đột nhiên hét lớn một tiếng, Liệp Báo gật đầu, dù bị trọng thương cũng phải nện chùy lên ngực tôi. Tôi bị Lãnh Ưng quấn lấy không thoát, miễn cưỡng nghiêng người, nhưng vẫn bị một chùy nện trúng.
Tôi nửa quỳ trên mặt đất trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, Liệp Báo hiển nhiên cũng không chịu nổi, bị kim quang Hạnh Hoàng Kỳ đánh một kích, hắn nằm trên mặt đất nửa ngày vẫn không bò dậy nổi. Không đợi tôi hít vào một hơi, trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng gió, ngẩng đầu liền thấy Lãnh Ưng gương mặt dữ tợn, gương mặt hắn lúc này lại giống Huyết Lang trước khi chết như đúc. Tôi ra sức giơ lên Thánh Mẫu Trượng ngăn trở khảm đao, Lãnh Ưng hét lớn một tiếng dùng sức áp khảm đao xuống, tôi nghiêng Thánh Mẫu Trượng qua một bên, khảm đao cắt xuống cổ tôi. Đồng tử của tôi không ngừng thu nhỏ, trong mắt tất cả đều là bộ dáng dữ tợn của Lãnh Ưng. Đúng lúc này, một trận tiếng vũ khí va chạm dồn dập, thanh khảm đao trên đầu tôi dịch ra một bên.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu phát hiện Nhất Sơ cầm trường kiếm đang ngăn khảm đao lại. Tôi lau mồ hôi trên trán, lòng còn sợ hãi nói: “Ngươi mà không tới, hôm nay ta sẽ phải thua ở đây…” Nhất Sơ không nói gì, tung cước đá Lãnh Ưng qua một bên. Nhất Sơ kéo tôi lên, liền thấy Âm Dương Hổ lạnh mặt đứng bên người Lãnh Ưng, hắn nhìn Nhất Sơ không cam lòng hỏi: “Ngươi làm thế nào tới được đây?” Nhất Sơ tự nhiên là không trả lời hắn, kỳ thật Nhất Sơ có thể tìm tới đây cũng ngoài ý liệu của tôi. Âm Dương Hổ không muốn hỏi Nhất Sơ nữa, ngược lại nhìn về phía tôi âm trầm nói: “Trương Cửu Lân, xem ra ngươi không cần vợ con nữa.” Nhất Sơ đưa trường kiếm về phía trước, lạnh lùng nói: “Ngươi thử xem!” Âm Dương Hổ không nói gì, ném cái gì đó tới, tôi giơ tay tiếp lấy phát hiện ra là nhẫn của Tiểu Nguyệt. “Ba ngày sau, vẫn là nơi này, ngươi có bản lĩnh thì đưa vợ con rời đi.” Trong lòng tôi quýnh lên định đi theo, ai ngờ Nhất Sơ một chưởng bổ vào cổ tôi, tôi liền hôn mê bất tỉnh.