Phần 123
Khi tỉnh lại thì tôi đang ở phía trước ngôi chùa, Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ đang ở một bên đả tọa, tôi nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, bọn họ liền mở to mắt nhìn lại. “Tiểu hữu, ngươi vẫn ổn chứ?” Bạch Mi thiền sư hỏi, tôi gật đầu nói không sao, còn hỏi thiền sư thế nào. “Bần tăng không có gì trở ngại.” Bạch Mi thiền sư đáp. “Vậy là tốt rồi.” Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó bất mãn hỏi Nhất Sơ vì sao lúc ấy lại đáng ngất tôi. Nhất Sơ liếc tôi một cái: “Ngươi đuổi theo thì có ích lợi gì?” – “Ta…” Hắn nói không sai, hiện giờ Tiểu Nguyệt ở trong tay bọn họ, đuổi theo cũng vô dụng! Tôi thở dài thật sâu, hỏi Nhất Sơ có biết Long Tuyền sơn trang rốt cuộc muốn làm gì hay không, chẳng lẽ chỉ là vì đánh một trận với chúng tôi? Nhất Sơ cau mày tỏ vẻ hắn cũng không biết, bởi vì cách làm lần này của Long Tuyền sơn trang thật sự có chút quỷ dị. Tôi cũng nghĩ không ra, xem động tác của bọn họ, tựa hồ thật sự giống như Âm Dương Hổ nói, là Long Trạch Nhất Lang đang chơi đùa tôi. Bạch Mi thiền sư trầm ngâm trong chốc lát nói: “A Di Đà Phật, theo ý lão nạp, hiện giờ cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.”
Nhất Sơ gật đầu sau đó gọi điện thoại, đại khái là nói vị trí cho đối phương, bảo đối phương lái xe tới đón. Hơn một giờ sau, một chiếc Hummer màu đen đã dừng bên ngoài ngôi chùa. Xe việt dã rốt cuộc là không giống các xe khác, đi trên đường xấu xóc nảy mà như đi trên đất bằng. Tài xế là một đại hán trung niên diện mạo tục tằng, tiếng như chuông đồng hỏi: “Sao các ngươi lại chạy tới nơi này? Trên người còn có vết máu.” Nhất Sơ lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Tài xế nghẹn họng, xấu hổ cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh như đao của Nhất Sơ. Tôi ngồi trên xe ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì đã về tiệm đồ cổ, Lý mặt rỗ và Như Tuyết nôn nóng hỏi tình huống thế nào. Tôi cười khổ nói: “Ngươi nhìn bộ dáng chúng ta thế này thì có thể thế nào?” Lý mặt rỗ đen mặt đập bàn, mắng một tiếng súc sinh. Như Tuyết cũng thở dài: “Tiểu Phàm mới có mấy tháng, những người đó sao lại không có lương tâm như vậy!” Nhưng tôi bỗng cảm thấy lời cô ta nói không hề có ý lo lắng, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Tôi nhìn cô ta một cái, cảm giác có thể là mình đã quá cảm xúc. Tôi hít sâu một ngụm, vẫy tay nói người của Long Tuyền sơn trang vốn dĩ là không có lương tâm.
Nhất Sơ đỡ Bạch Mi thiền sư lên ghế sofa, lạnh mặt nói: “Thời gian không còn nhiều, vừa khôi phục vừa thương lượng đối sách đi.” Như Tuyết ríu rít nói: “Tiểu Nguyệt tỷ và Tiểu Phàm sẽ không có việc gì, người của Long Tuyền sơn trang sẽ không đuổi tận giết tuyệt cả trẻ nít chứ?” Tôi một quyền đánh lên bàn, Như Tuyết này bình thường không nói thì thôi, lúc này còn một câu lại một câu chọc vào nỗi đau của tôi. Ai cũng biết Long Tuyền sơn trang là tử địch của tôi, không chừng bọn họ sẽ diệt trừ Tiểu Nguyệt và Tiểu Phàm! Như Tuyết bĩu môi tức giận nói: “Tỷ phu, ta là đang khuyên ngươi, ngươi phát hỏa làm gì?” Tôi trợn mắt liếc cô ta một cái không nói gì, cô ta cho rằng tôi là Lý mặt rỗ sao, mọi chuyện đều chiều cô ta? Lý mặt rỗ kéo cô ta qua một bên, cười nịnh nọt nói: “Trương gia tiểu ca, vợ ta không có đầu óc gì đâu…” Như Tuyết vừa nghe thì không vui, véo tai Lý mặt rỗ: “Lý mặt rỗ, ngươi có ý gì, cái gì mà bảo ta không có đầu óc, rõ ràng chính là huynh đệ này của ngươi hẹp dạ!” – “Đủ rồi!” Lý mặt rỗ đột nhiên rống lên một câu, không chỉ có Như Tuyết ngây ngẩn cả người, ngay cả ba người ngoài chúng tôi cũng ngơ ngác.
Phải biết rằng Như Tuyết chính là tổ tông của Lý mặt rỗ, bình thường cung phụng cưng chiều cô ta còn không kịp, hiện giờ lại rống lên. Quả nhiên, hốc mắt Như Tuyết đỏ lên, chỉ vào Lý mặt rỗ nói: “Ngươi ngươi ngươi… dám quát ta.” Lý mặt rỗ há miệng thở dốc, hẳn là muốn xin lỗi, nhưng cuối cùng quay đầu đi không nhìn Như Tuyết. Như Tuyết tức khí dậm chân, xoay người khóc lóc chạy ra ngoài, tôi đẩy Lý mặt rỗ nói: “Còn không mau đuổi theo?” Lý mặt rỗ đang nổi nóng, ương ngạnh nói: “Lão tử chuyện gì cũng chiều nàng, nhưng ngươi xem nàng hôm nay nói… Aizz không nói nữa.” Như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, tôi cười nói: “Được được được, ngươi có nghĩa khí, nhưng hiện giờ bên ngoài không an toàn, người của Long Tuyền sơn trang không chừng đang nấp ở nơi nào đó, ngươi thật sự yên tâm để cô ta cứ như vậy mà ra ngoài?” Sắc mặt Lý mặt rỗ biến đổi, chạy vụt đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng. Nhất Sơ lắc đầu, lại cúi xuống xử lý vết thương cho Bạch Mi thiền sư. Vết thương của tôi nhìn qua thì nghiêm trọng nhưng không yếu hại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được, nhưng Bạch Mi thiền sư lại khác, vết thương của lão là do pháp lực gây ra, lại chậm trễ đã lâu, có vài chỗ đã biến thành màu đen.
Lúc trước ở ngôi chùa Nhất Sơ đã xử lý đơn giản giúp lão, hiện giờ chỉ cần cắt đi miếng thịt thối, đắp thuốc vào là được. Trên người Bạch Mi thiền sư thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo, tựa như đem cả người lão lên ván sắt mà nướng vậy, nhưng lão vẫn mặt không đổi sắc mà niệm kinh Phật. Đồ của Nhất Sơ đều là tinh phẩm, Bạch Mi thiền sư được hắn ra tay trị thương một hồi, sắc mặt đã hồng nhuận lên không ít. Cho Bạch Mi thiền sư loại thuốc tốt nhất xong, Nhất Sơ xoay người nhìn về phía tôi. Tôi che miệng vết thương nói: “Đã ổn rồi, không cần…” – “Chỉ có 3 ngày!” Hắn đơn giản rõ ràng nói tắt một câu, tôi trong nháy mắt đã từ bỏ việc phản kháng. Thuốc vừa đắp vào miệng vết thương, tôi đau đến run rẩy, cơ thịt như kẹo nổ không ngừng run rẩy. Nhất Sơ liếc tôi một cái nói: “Đêm nay ngươi ngồi ngủ đi!” Tôi gật đầu, trong lòng mắng hết cả nam nữ già trẻ của Long Tuyền sơn trang. Không dám đi diệt Giang Bắc Trương gia, lại lấy tôi, một nhánh nhỏ này mà xả giận, con mẹ nó thật ghê tởm.
Chúng tôi vừa xử lý xong vết thương, Lý mặt rỗ đã kéo Như Tuyết về, không biết Lý mặt rỗ nói gì, Như Tuyết lại túm áo tôi xin lỗi: “Tỷ phu, con người ta không biết nói chuyện, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Tôi cười gật đầu nói: “Một chút việc nhỏ, không cần để ý.” Nhất Sơ vẫy tay bảo chúng tôi đừng làm chuyện vô nghĩa, mau chóng nghĩ xem ba ngày sau phải đối phó Long Tuyền sơn trang như thế nào đi! Bạch Mi thiền sư dựa vào ghế sofa nói: “A Di Đà Phật, bần tăng thật sự là đoán không ra mục đích của Long Tuyền sơn trang, ba ngày lúc sau cứu người vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.” Nhất Sơ trầm giọng nói: “Cứ như vậy mà đi khẳng định không cứu được người! Long Tuyền sơn trang nếu biết rõ chúng ta, người đã phái ra khẳng định là đều có thể khắc chế chúng ta, mù quáng phó ước chỉ có thể dữ nhiều lành ít.” Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy hiện giờ chỉ có thể để bọn chúng cho rằng thực lực của chúng tôi giảm đi, mới có khả năng khiến bọn chúng thả lỏng đề phòng. Bạch Mi thiền sư gật đầu nói: “Chuyện này ngoài Nhất Sơ đạo hữu ra không ai làm được! Rốt cuộc trong ba người chúng ta, chỉ có Nhất Sơ đạo hữu mới là uy hiếp lớn nhất đối với Long Tuyền sơn trang, ba ngày sau nếu hắn không đi, người của Long Tuyền sơn trang nhất định sẽ thiếu cảnh giác.”
Lý mặt rỗ nói: “Trương gia tiểu ca, lần này ngươi phải đưa ta đi cùng.” Tôi gật đầu nói: “Lần này ngươi và Như Tuyết đều đi, ta đối phó với Âm Dương Hổ, Bạch Mi thiền sư giúp ta ngăn mấy tên hộ pháp kia, các ngươi nhân cơ hội cứu người.” Như Tuyết chớp chớp mắt nói: “Ta cũng có thể đi?” Lý mặt rỗ cũng ở một bên nói: “Như Tuyết đi có thể gặp nguy hiểm không?” Tôi lắc đầu nói: “Nguyên nhân chính là vì Như Tuyết là một người bình thường, Long Tuyền sơn trang mới không chú ý tới, cho nên cơ hội cô ấy cứu được Tiểu Nguyệt mới là lớn nhất.” Như Tuyết hưng phấn gật đầu nói: “Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ cứu Tiểu Nguyệt tỷ và Tiểu Phàm trở về.” Kế hoạch tuy rằng đã định xong, nhưng với tác phong hành sự của Long Tuyền sơn trang, mấy ngày nay nhất định sẽ phái người theo dõi chúng tôi, cho nên tiếp theo phải khiến cho Long Tuyền sơn trang tin tưởng vào kế hoạch của chúng tôi.