Phần 125
Âm Dương Hổ vung tay lên, ba hộ pháp phía sau liền tiến lên cuốn lấy Bạch Mi thiền sư, Lý mặt rỗ cũng hét lớn một tiếng bám trụ những người khác. Tôi và Âm Dương Hổ đều giằng co nhau không động đậy, chúng tôi rất rõ ràng, nếu Bạch Mi thiền sư và Lý mặt rỗ dù là ai thua, việc chúng tôi đánh nhau đều hoàn toàn không cần thiết, cho nên còn không bằng tiết kiệm một chút thể lực. Bạch Mi thiền sư giơ Phật châu lên, quanh thân tỏa ra Phật quang, bởi vì lão đã biết nhược điểm của 3 tên hộ pháp, cho nên trong khoảng thời gian ngắn đã áp chế khiến bọn họ không thể ngẩng đầu! Nơi Lý mặt rỗ và đám bộ hạ của Long Tuyền sơn trang giao đấu chỉ còn lại một mảnh chướng khí mù mịt. Bởi vì đối phương nhiều người, cho nên Lý mặt rỗ căn bản không lấy cứng đối cứng mà tìm cơ hội đánh lén. Huống hồ Lý mặt rỗ còn không biết từ lúc nào đã lấy ra một khẩu súng lục tự chế, những người đó trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp đánh hạ hắn. Âm Dương Hổ gắt gao nhìn tôi chằm chằm: “Trương Cửu Lân, ta đã hại chết ba vị hảo huynh muội của mình, hôm nay để chôn cùng già trẻ bọn họ, cảm giác thế nào?”
“Ngu ngốc.” Tôi lạnh lùng phun ra hai chữ, trước kia Âm Dương Hổ này có vẻ cũng không ngu như vậy a, không phải bị cái chết của bọn Độc Tý Long làm cho kích động rồi chứ? Sắc mặt Âm Dương Hổ biến đổi rồi hắn vọt tới. Tôi khom lưng một cái, trường kiếm của hắn lướt sát qua thân thể của tôi, khiến toàn thân tôi nổi da gà. Không chờ tôi đứng dậy, tay hắn vừa chuyển, trường kiếm lại nhắm vào phần eo của tôi nghiêng nghiêng đâm tới! Tôi thuận thế nằm xuống nhanh chóng lăn vài vòng tránh thoát công kích, sau đó theo thế Lý ngư đả đỉnh mà nhảy dựng lên. Âm Dương Hổ cười lạnh một tiếng, tay phải đánh chỉ quyết, bốn phía đột nhiên trở nên đen kịt. Không xong! Đôi mắt hắn có thể nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng tôi lại không thể, mấy chiêu tiếp theo trên người đã bị đâm mấy lỗ. Tôi nhắm mắt lại, tế ra Hạnh Hoàng Kỳ bảo vệ bản thân, lại điều khiển Vô Hình Châm nhằm vào hắn. Vô Hình Châm dựa vào ý niệm mà động, cho dù hai mắt không thấy gì cũng không ảnh hưởng.
Âm Dương Hổ công kích càng lúc càng mãnh liệt, tuy rằng dựa vào Vô Hình Châm tôi cũng không rơi vào hạ phong, nhưng không nhìn thấy gì vẫn cho tôi cảm giác chướng ngại. Không biết Âm Dương Hổ dùng thủ đoạn gì, Vô Hình Châm đột nhiên cảm ứng được có thứ gì đó tồn tại ở nơi chúng tôi chiến đấu, chỉ là thứ này rất hư ảo, hẳn không phải là người. Tôi khống chế Vô Hình Châm đuổi theo Âm Dương Hổ, nếu thứ hư ảo này là quỷ do Âm Dương Hổ gọi đến, vậy chỉ cần giải quyết Âm Dương Hổ là được. Rất nhanh, Vô Hình Châm đã bức Âm Dương Hổ đến góc chết, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích!” Trong lòng tôi nhảy dựng lên, cảm giác bên người tựa hồ có thêm thứ gì đó. Bởi vì Vô Hình Châm đang kiềm chế Âm Dương Hổ, tôi cũng không dám thu hồi, mà thứ bên người tôi hẳn là hư ảnh lúc trước tôi nhìn thấy. Tôi lấy chu sa trong túi ném sang bên cạnh, nhìn qua thì hư ảnh này hẳn chỉ là một âm linh bình thường, chu sa vừa vung ra, nó liền thối lui.
Âm Dương Hổ hét lên một tiếng, đột nhiên dùng trường kiếm bổ về phía mệnh môn của tôi. Tôi xoay người tránh thoát, điều khiển Vô Hình Châm tìm sơ hở của trận pháp. Trong bóng đêm ngoại trừ Vô Hình Châm, tôi cũng không dùng được cái gì khác, cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ bị Âm Dương Hổ hại chết! Âm Dương Hổ nhìn ra ý đồ của tôi, trường kiếm như gió dữ mưa rền công kích tôi. Tôi miễn cưỡng dùng Hạnh Hoàng Kỳ tự bảo vệ, một lòng một dạ tìm sơ hở. Đột nhiên, Vô Hình Châm trực tiếp bay ra ngoài, trong lòng tôi vui vẻ, vội vàng theo sau. Âm Dương Hổ một kiếm đâm vào vai tôi, tôi trở tay nắm lấy trường kiếm, ngăn trở đòn công kích tiếp theo của hắn. Chỉ hai giây sau tôi đã chạy ra khỏi huyễn cảnh, trước mắt sáng rõ. Phụt… Tôi vừa đi ra đã nhìn thấy Lý mặt rỗ phun ra một ngụm máu tươi, nhìn dáng vẻ là sắp chịu không nổi. Mười mấy người kia không để ý tới hắn, lập tức xoay người đối phó với Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư đối phó với ba gã hộ pháp vốn đã có chút khó khăn, hiện giờ càng thêm một cây chẳng chống vững nhà, vừa không chú ý liền bị đánh một chưởng, Phật quang trên người ảm đạm thêm vài phần.
Âm Dương Hổ dữ tợn ngăn trước mặt tôi, chặn tôi lại không cho đi cứu viện! Tôi phẫn nộ đến đỏ mắt, cắn răng thả Vĩ Ngọc ra, để nó cuốn lấy Âm Dương Hổ. Nó khẳng định không phải là của đối thủ Âm Dương Hổ, nhưng bằng vào tốc độ cực nhanh, bám trụ hắn vẫn là có thể… Khi Vĩ Ngọc đang tranh thủ thời gian, tôi nhanh chóng kéo Lý mặt rỗ qua một bên, tiến lên đá văng mười mấy người đang tấn công Bạch Mi thiền sư ra. Những người này dưới sự công kích của Lý mặt rỗ cũng đều bị thương, nào phải là đối thủ của tôi? Tôi dễ dàng đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất. Sau khi phế đi đám tiểu lâu la, Lý mặt rỗ hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, Như Tuyết lo lắng hỏi hắn có sao không. Lý mặt rỗ lau sạch vết máu trên khóe miệng, lớn tiếng kêu lên: “Đừng nói lời vô nghĩa, mau cứu người!” Như Tuyết gật đầu, chạy đến bên cây hòe đưa Tiểu Nguyệt và Tiểu Phàm trở về. Tôi sờ mặt Tiểu Nguyệt, quay đầu nói với Lý mặt rỗ: “Ngươi và Như Tuyết đưa bọn họ trở về trước, nơi này giao cho chúng ta.” Lý mặt rỗ gật đầu, khó khăn đứng dậy cùng Như Tuyết nhanh chóng rời đi. Tiểu Nguyệt và Tiểu Phàm được cứu ra làm lòng tôi bình tĩnh lại, quay đầu thu hồi Vĩ Ngọc, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Âm Dương Hổ.
Âm Dương Hổ nắm trường kiếm phi thân nhảy tới, rõ ràng là muốn ra sát chiêu. Tôi cắn chót lưỡi ngậm một ngụm tinh huyết trong miệng, xông lên cùng hắn giao đấu. Vì phân thần, hơn nữa tinh lực không đủ, vòng bảo vệ kim sắc Hạnh Hoàng Kỳ phóng ra càng lúc càng ảm đạm, tôi thu Hạnh Hoàng Kỳ lại, từ bỏ phòng ngự, lấy thế đồng quy vu tận mà liều mạng. Dưới đấu pháp liều mạng của tôi, chiêu thức của Âm Dương Hổ dần dần có chút hỗn loạn, vài kiếm đánh ra đều trượt, ngược lại bị tôi bắt lấy sơ hở hung hăng đánh mấy quyền. Hắn lui lại một bước, âm trầm trầm cười nói: “Trương Cửu Lân, một thời gian không gặp, không ngờ tu vi của ngươi đã không thua kém ta. Nhưng ngày chết của ngươi tới rồi!” Nói xong hắn cắm trường kiếm xuống mặt đất, hai tay đánh ra một chỉ quyết huyền ảo. Theo động tác của hắn, nhiệt độ bốn phía càng lúc càng thấp, Bạch Mi thiền sư hoảng sợ hô lên: “Tiểu hữu, mau tránh ra!” Tôi theo bản năng lật người về sau, liền thấy từng trận hắc khí quay quanh Âm Dương Hổ, mà trong hắc khí tất cả đều là các linh hồn.
Các linh hồn này oán khí vô cùng nặng, bay quanh một vòng rồi rống giận lao tới phía tôi. Trong lòng tôi run lên, thầm nghĩ đây hẳn là Bách Quỷ Nghịch Mệnh trong truyền thuyết! Đây là một loại pháp thuật vô cùng âm độc, cần phải cường ngạnh rút linh hồn của 100 người sống ra rồi cắn nuốt. Nói cách khác Âm Dương Hổ trước đó đã tìm 100 người còn sống, dưới tình huống ý thức bọn họ hoàn toàn thanh tỉnh mà rút hồn. Các linh hồn đó bình thường sẽ ở trong cơ thể Âm Dương Hổ tẩm bổ, dần dà sẽ coi Âm Dương Hổ là chủ nhân. Các linh hồn đó thập phần hung mãnh, vào thời khắc mấu chốt còn có thể giúp chủ nhân chịu tổn thương chí mạng. Nói cách khác người có được Bách Quỷ Nghịch Mệnh tương đương với có hai cái mạng, Âm Dương Hổ tàn hại 100 tính mạng chỉ vì để bản thân có thêm một cái mạng, thật là tàn nhẫn! Nhưng, lúc trước ở Phong Đô quỷ thành Âm Dương Hổ dường như vẫn chưa có môn pháp thuật này, hẳn là trong khoảng thời gian này mới học được. Nhìn Âm Dương Hổ mồ hôi đầy đầu, các linh hồn đó hẳn là mới lần đầu được thả ra.
Tôi nuốt nước miếng âm thầm lui lại mấy bước, lúc này đánh bừa thì không nghi ngờ gì là đi tìm chết. Bạch Mi thiền sư vì nhắc nhở tôi mà phân thần, bị 3 hộ pháp đánh một chưởng ngã trên mặt đất, Phật châu rơi tán loạn đầy đất. Tôi vội tiến lên đỡ lão, không thể tin mà hỏi: “Đại sư, đây là Bách Quỷ Nghịch Mệnh sao?” Bạch Mi thiền sư khuôn mặt âm trầm gật đầu, hận không thể băm thây Âm Dương Hổ ra vạn đoạn. Âm Dương Hổ dữ tợn nhìn chúng tôi, hô to một tiếng: “Đi!” Một trăm linh hồn đột nhiên thoát ly thân thể hắn mà lao tới chúng tôi… Đám linh hồn đó tuy đã nhận Âm Dương Hổ là chủ, nhưng oán khí của bọn họ lại càng ngày càng nặng, hiện giờ bách quỷ tụ hội ngay cả Quỷ vương còn phải đi đường vòng, huống chi là chúng tôi? Tôi dựng Hạnh Hoàng Kỳ bên người, lấy hết mấy thứ có thể đuổi quỷ trên người ra, toàn bộ ném lên bầy quỷ. Bọn chúng động tác vô cùng mau lẹ, đã vây kín tôi và Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư thấp giọng nói: “Để Nhất Sơ đạo hữu xuất hiện đi! Loại tà thuật lợi hại này bằng vào bần tăng và tiểu hữu không đối phó được.”
Tôi gật đầu đặt ngón tay trong miệng, thổi ra tiếng huýt lảnh lót. Nhất Sơ không dám trốn ở gần để tránh bị phát hiện, cho nên vào lúc khẩn cấp tôi sẽ huýt sáo gọi hắn! Âm Dương Hổ cười lạnh nói: “Sao giờ mới gọi viện binh? Đáng tiếc…” Tôi kỳ quái nhìn hắn, nghe hắn nói thập phần quái dị, tựa hồ đã biết Nhất Sơ ở gần đây. Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận, trăm con quỷ liền nhào tới, tôi và Bạch Mi thiền sư dựa lưng vào nhau triền đấu với bọn chúng. Bách quỷ công kích càng thêm hung mãnh, tôi nôn nóng lại thổi thêm vài tiếng huýt sáo! Bất chợt, Nhất Sơ từ trên không giáng xuống, Bát Diện Hán Kiếm hung hăng bổ vào người Âm Dương Hổ. Âm Dương Hổ liền ngã quỵ xuống, bách quỷ vèo một tiếng chui vào thân thể hắn. Theo bách quỷ trở về, miệng vết thương trên người Âm Dương Hổ sâu tận xương đang chậm rãi khép lại! Hắn đứng lên cười lạnh nói: “Ngươi quả nhiên đã tới!” Nhất Sơ cau mày nói: “Không tốt.” Rồi cầm kiếm nhanh chóng đánh lui 3 gã hộ pháp.
Hắn cũng không ham chiến, xoay người nhắm vào Âm Dương Hổ ra một kiếm kinh thiên, Âm Dương Hổ đứng tại chỗ cười cười vô cùng quỷ dị. “Mau trở lại!” Tôi đột nhiên kêu một tiếng, bộ dáng của Âm Dương Hổ nhìn rất không thích hợp. Nhất Sơ lại không có sự lãnh tĩnh như bình thường, vẫn nắm vào đầu Âm Dương Hổ đâm tới. Bát Diện Hán Kiếm tỏa ra lam quang chói mắt, nhưng thân ảnh Âm Dương Hổ lại biến mất, cùng lúc đó, trên đầu Nhất Sơ đột ngột xuất hiện một khối thạch ấn màu trắng có hắc khí mỏng như tơ vây quanh. Long Trạch Nhất Lang từ bóng tối đi ra, miệng niệm chú ngữ, thạch ấn kia liền rơi xuống đầu Nhất Sơ!