Phần 66
Tôi nhanh chóng tìm trên người những thứ có thể sử dụng, nhìn chằm chằm vào Độc Tý Long, không bỏ qua nhất cử nhất động của hắn! Cánh tay hắn vung lên, còn chưa tới gần, quyền phong mạnh mẽ đã ập tới trước mặt, tôi nhanh chóng niệm Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, Thánh Mẫu Trượng hồng quang chợt hiện, nắm tay của Độc Tý Long đã tới trước mắt. Hồng quang của Thánh Mẫu Trượng bị ép trở về từng tấc một, ngực tôi kịch liệt run rẩy, tựa như sắp nổ mạnh. Tiếp đó Độc Tý Long vồ tới yết hầu tôi, tôi hét lớn một tiếng, liều mạng dùng một tia nghị lực cuối cùng điều khiển Vô Hình Châm cắm vào giữa chân mày hắn!
Hắn không ngờ tôi đã ở thế nỏ mạnh hết đà vẫn có thể phản kích, hắn không thể tránh thoát, giữa chân mày trong nháy mắt đã chảy ra rất nhiều máu tươi. Điều làm tôi không ngờ chính là hắn chỉ giơ tay quệt, miệng vết thương đã khép lại như kỳ tích. Cảm giác tuyệt vọng nảy lên trong lòng, tôi vô lực ngã xuống, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác mà nhìn Độc Tý Long vung tay vồ tới yết hầu tôi… Lúc này một cánh tay già nua nhẹ nhàng bay đến ngăn trở công kích của Độc Tý Long, tôi quay đầu lại phát hiện ra là Bạch Mi thiền sư, không biết vì sao tôi cảm giác đạo hạnh của lão như đột ngột tăng lên rất nhiều.
Độc Tý Long cùng Bạch Mi thiền sư liều mạng một trận thì vết thương giữa chân mày vốn đã biến mất lại lần nữa nứt toác. Bạch Mi thiền sư nhân thế thắng mà truy kích, tròng Phật châu lên cổ hắn, Độc Tý Long loáng một cái lảo đảo té ngã.
“Đại ca!”
Âm Dương Hổ từ huyễn cảnh chạy ra, thấy Độc Tý Long ngã xuống thì hét lớn một tiếng lao tới Bạch Mi thiền sư. Có Âm Dương hỗ trợ trận, Bạch Mi thiền sư dần dần có chút lực bất tòng tâm, trong chốc lát đã bị Âm Dương Hổ đâm thủng mấy lỗ trên người, thân mình mềm nhũn ngã ra đất. Tôi nhận ra vừa rồi lão đột nhiên lợi hại chỉ là hồi quang phản chiếu.
Âm Dương Hổ ra vẻ oai phong một cước đạp lên ngực Bạch Mi thiền sư, dùng Thái Ất Vô Ngân Kiếm vỗ vỗ vào mặt lão, hung tợn quát:
“Lão lừa trọc ngươi nửa người đã vào quan tài, còn ra vẻ cái gì?”
Bạch Mi thiền sư vẫn tỏ vẻ không màng hơn thua, tôi nhìn mà đau thấu tim. Lão nhìn tôi gật đầu:
“Đi mau!”
Tôi nhắm mắt lại, nhịn không được mà rơi nước mắt. Sau đó nắm lấy Thánh Mẫu Trượng không màng tất cả chạy về, dưới đáy lòng thề khi hội giao dịch kết thúc, dù mất mạng cũng phải tiêu diệt Long Tuyền Sơn Trang!
Khi trở về khách điếm, tôi lập tức đứng bên cửa sổ nhìn về phía hình ảnh trên không trung của nơi giao dịch. Vẫn là một ngọn lửa, nhưng tôi phảng phất như có thể nhìn xuyên qua ánh lửa, thấy Âm Dương Hổ đang hạ nhục Bạch Mi thiền sư. Tôi nắm chặt tay, khắc bộ dáng của Âm Dương Hổ vào trong đầu, dự tính sau khi ra khỏi đây sẽ lấy hắn khai đao trước tiên.
“Đã trở về rồi?”
Lúc này thanh âm suy yếu từ sau lưng truyền đến, tôi quay đầu thì phát hiện Nhất Sơ đã tỉnh, hắn lo lắng hỏi:
“Sao chỉ có ngươi, Bạch Mi đâu?”
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt hắn, cắn răng kể lại mọi chuyện.
“Đáng chết!”
Nhất Sơ nghe xong hai mắt đỏ hồng, tay nắm càng chặt, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Lúc này trên đường phố đột nhiên truyền đến một trận hoan hô, tôi đứng ở bên cửa sổ xem, phát hiện giữa không trung có hình ảnh Âm Dương Hổ thắng lợi, hơn nữa đã đạt được Thái Ất Vô Ngân Kiếm. Thắng bại đã phân, nội tâm tôi trống rỗng, không biết Bạch Mi thiền sư hiện giờ thế nào, có thể nào đã… Nghĩ đến đây tôi như nổi điên xuống lầu định đi tìm lão, kết quả vừa ra khỏi khách điếm đã nhìn thấy Bạch Mi thiền sư được vài đạo hắc ảnh nâng lên đi tới. Quỷ sai cầm đầu nhàn nhạt nói mấy câu, rồi ném Bạch Mi thiền sư lên giường, sau đó bọn chúng liền rời đi. Tôi tuy không biết hắn nói cái gì, nhưng lúc gần đi quỷ sai tươi cười vẻ thiện ý, tôi cũng hiểu, xem ra Ma Tôn cũng không vì Bạch Mi thiền sư thua trận mà giết lão, đây xem như là một tin tốt.
Nhìn hai người nằm trên giường, trong lòng tôi vô cùng áp lực! Vốn cho rằng Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư có thể thắng tuyệt đối, kết quả 2 trận quyết đấu, hai người đều bị trọng thương. Nhất Sơ liều mạng mới thắng hiểm một trận, Bạch Mi thiền sư lại bị Âm Dương Hổ nghiền nát, Vạn Phật Châu hoàn toàn không trấn trụ được, cứ như vậy tất cả áp lực đều đè lên đầu tôi. Nếu tôi thua trận kế tiếp, Nhất Sơ và Bạch Mi liều mạng cũng không còn ý nghĩa. Nhưng đến bây giờ đến tên của cái nhẫn nát này tôi cũng không biết, nó đối với tôi chính là đồ vứt đi.
Dù mặt đối mặt với Độc Tý Long đơn đả độc đấu, tôi cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi hắn ở Long Tuyền Sơn Trang có tư cách lớn nhất, khẳng định có thể vận dụng tốt âm vật của mình. Thời gian càng lúc càng ít, Bạch Mi thiền sư vẫn đang hôn mê, Nhất Sơ thì đã tỉnh lại, hắn ngồi dậy ho khan thật mạnh nói:
“Cửu Lân, ngươi phải tin tưởng vào chính mình! Bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ, ngươi phải luôn ghi khắc, chỉ cần tiếp tục kiên trì là có thể đoạt được Giao Nhân Lệ!”
Tôi gật đầu, rót chén nước đưa cho hắn, bảo hắn cứ an tâm mà chờ, sau đó mang theo Thánh Mẫu Trượng rời khỏi khách điếm.
Khi sắp đến nơi giao dịch mọi người chủ động nhường đường cho tôi, bọn họ cũng biết tôi là người thi đấu tiếp theo, có không ít quỷ hồn giơ ngón tay cái với tôi. Tôi cũng mặc kệ bọn chúng, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Giao Nhân Lệ giữa không trung. Nhất Sơ nói không sai, tôi nhất định phải kiên trì, vạn dặm trường chinh đi tới thời điểm cuối cùng, bất luận như thế nào cũng không thể thua. Nghĩ đến Tiểu Nguyệt còn đang ở nhà đau khổ chờ đợi, lòng tôi tràn ngập sức mạnh. Lúc này đám người đột nhiên nhiệt liệt hoan hô.
“Rốt cuộc sắp bắt đầu rồi!”
Nơi giao dịch truyền đến tiếng của Độc Tý Long đã gấp không chờ nổi, sau đó tôi thấy đám người tản ra, Độc Tý Long cầm một thanh đao hình dạng quái dị đi tới. Hắn dừng bên người tôi quan sát trên dưới một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn của tôi, nhìn một hồi hắn đột nhiên cười vang, hài hước nói:
“Tiểu tử, xem ra chúng ta cũng không cần phải đánh trận tiếp theo nữa…”
Hiển nhiên, là nhân vật nhất đẳng trong giới âm vật, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra cái nhẫn của tôi là đồ dởm! Sắc mặt tôi đỏ bừng, cắn răng nói:
“Có cần hay không, phải đánh mới biết được.”
“Mau xem, xuất hiện rồi!”
“Trời ạ, đây là Quỷ Thủ Đao!”
Tôi vừa nói xong đã nghe thấy đám người hoan hô, theo phản xạ mà ngẩng đầu, nhìn thấy dòng chữ lập loè trên không trung: Vĩnh Linh Giới đấu Quỷ Thủ. Nhìn thấy thứ Độc Tý Long cầm chính là Quỷ Thủ, tôi hít một hơi, cảm xúc vốn trầm thấp lại lần nữa chịu một đòn chí mạng! Quỷ Thủ là một trong những thứ vũ khí cổ quái nhất trên thế giới, nghe nói là do một vị thợ rèn người Ý chế tạo vào thế kỷ 14, lúc ấy thợ rèn này đánh cược thua một món nợ khổng lồ, lại không thể trả được, đành giết sạch vợ con, dùng xương cốt bọn họ chế tạo thành thanh đại đao biến thái này trả cho chủ nợ. Nhưng 3 ngày sau, cả nhà chủ nợ đã bị một ngọn lửa thiêu sống, từ đó về sau Quỷ Thủ nhiều lần đổi chủ, nhưng mỗi đời chủ nhân đều sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Sau đó Quỷ Thủ mất tích, nhưng lời đồn về nó chỉ tăng không giảm, dần dần trở thành một danh từ chỉ sự bất tường, không ngờ nó lại xuất hiện ở chợ quỷ! Tuy rằng Quỷ Thủ mang đến vận rủi cho chủ nhân, nhưng bản thân nó khẳng định có lực sát thương mạnh mẽ, mà Độc Tý Long thiếu một cánh tay, vừa lúc có cùng nỗi đau với âm linh trong Quỷ Thủ. Lúc này đám tiểu quỷ bên cạnh lại khe khẽ nói nhỏ, rất nhiều người đều đang hỏi Vĩnh Linh Giới là thứ gì.
“Chưa nghe nói qua, tám phần là lấy cho đủ số…”
“Tiểu tử này thật xui xẻo, sao lại lấy phải món đồ dởm này, không nghi ngờ gì, Quỷ Thủ khẳng định sẽ thắng!”
… Tôi nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, đầu óc loạn thành một nồi cháo, tất cả mọi người cảm thấy tôi không có khả năng giành chiến thắng, nhưng tôi thật sự là không có tính cách dễ chịu thua, càng là như vậy, càng kích phát ý chí chiến đấu của tôi! Đột nhiên, tiếng nói chuyện hỗn loạn biến mất, hình ảnh trên không cũng tiêu tán, tôi biết thi đấu đã bắt đầu, xoay người chạy tới cửa thôn. Chính diện quyết đấu khẳng định không được, chạy vào huyễn cảnh đánh du kích với hắn mới có một tia sinh cơ! Tôi thông qua Vô Hình Châm có thể đi đến bất kỳ nơi nào tôi muốn, nhưng Độc Tý Long hẳn là không nhẹ nhàng như vậy. Đây là ưu thế duy nhất của tôi.