Phần 83
Trong nhà Thạch Quân nghèo đến độ sắp không còn gì để ăn, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với mớ châu báu này, lại đối với người chết biểu hiện ra hận ý sâu đậm như vậy, tôi nghĩ âm linh hẳn là cũng là người của triều đại đó, rất có thể là có thù oán với người trong mộ, cho nên sau khi thức tỉnh mới tìm hắn báo thù! Tôi nhìn mớ châu báu tuy rằng rất thèm muốn, nhưng cũng biết đây không phải là thứ tôi nên lấy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định hành thiện tích đức, nhặt các mảnh thi thể xếp lại rồi bỏ vào quan tài, rồi dùng tay không lấp đất lại thành hình dạng một ngôi mộ, nếu có hai trận tuyết lớn rơi xuống, đóng băng rồi thì sẽ không bao giờ có người biết Thạch Quân đã từng đào mộ.
Làm xong tôi bất đắc dĩ thở dài, vốn là muốn tới đây một lưới bắt hết, kết quả ngoài biết âm linh có thể là người thời Lưỡng Tấn ra thì không có được bất kỳ manh mối gì, còn phải giúp Thạch Quân chùi đít. Vì để không sinh ra thêm nhân quả, tôi sửa lại phần mộ thì thu một cỗ linh lực mà quan tài sinh ra vào trong cơ thể. Tôi giúp hắn, lại lấy linh lực của hắn, từ đây mọi người trong giang hồ không ai nợ ai! Trên đường về tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, đến khi tôi cảm giác được linh lực vừa thu vào trong cơ thể bị kích thích, tôi mới đột nhiên nhớ tới lời Thạch Quân đã nói: “Dù các ngươi đã chết thì thế nào!”
“Các ngươi”, tức là hắn không chỉ muốn đào mộ một người, đáng tiếc vừa rồi tôi chỉ lo giúp giải quyết hậu quả cho ngôi mộ này mà quên mất tiếp tục theo dõi Thạch Quân, nếu Thạch Quân ở nơi khác đào mộ rồi bị phát hiện, rất có thể sẽ bị coi là trộm mộ mà xử lý, đến lúc đó âm linh lại chọn người khác để tiếp tục tác quái thì tôi sẽ lún sâu vào vũng bùn. Đang lúc không biết làm sao, Tháp Na đột nhiên gọi điện cho tôi, cô ta nói Thạch Quân đã về nhà, hỏi tôi đang ở đâu. Xem ra đêm nay Thạch Quân đào xong một ngôi mộ thì đã mệt mỏi, tôi cảm thấy may mắn nhẹ nhàng thở ra, bảo cô ta để ý Thạch Quân, sau đó nhanh chóng chạy về. Sau khi trở về, Tháp Na đang đứng ở cửa chờ tôi, cô ta nói Thạch Quân trở về thì đã ngủ, còn hỏi tôi đi đâu?
“Ta… Ta không cẩn thận bị mất dấu.” Tôi giả bộ xấu hổ, thầm nói “Ngươi mà biết ta nhìn thấy gì, nhất định sẽ hối hận.” Bởi vì Thạch Quân đơn thuần là bị âm linh khống chế suy nghĩ, âm linh vẫn không hề nhập vào người hắn, điều này đã làm tôi rất khó khăn, chỉ có thể mỗi ngày âm thầm quan sát tùy thời mà tìm kiếm manh mối. Mấy ngày kế tiếp, Thạch Quân vẫn hờ hững với tôi và mẹ con Tháp Na, nhưng hắn dường như bị Thiên Lang Tiên của tôi làm cho kinh sợ, cũng không tìm tôi gây phiền toái. Mỗi ngày đến tối hắn lại đi đào mộ, ban ngày thì ngủ, thậm chí cơm cũng không ăn, mỗi ngày trốn trong phòng gặm mì gói, còn tôi thì khổ sở mỗi tối âm thầm giúp hắn chùi đít.
Trong một tuần hắn liên tục đào 6 thi thể, các thi thể đó đều mặc trang phục cổ đại của dân tộc thiểu số thời Lưỡng Tấn, tôi đối với thân phận của âm linh càng thêm tò mò, đồng thời càng ngày càng chờ mong đối với chân tướng sắp rõ ràng. Mộ hắn đào đều là của quý tộc, dù hắn muốn đem đào toàn bộ số mộ của quý tộc quanh đây thì cũng không bao lâu cũng sẽ hết. Điều làm tôi không ngờ chính là, khi tôi đang tin tưởng mười phần thì có mười mấy cảnh sát lao vào nhà Tháp Na, súng vác vai, đạn lên nòng trực tiếp kéo Thạch Quân đang ngủ say đi. Tháp Na quỳ rạp xuống đất, kéo lấy cảnh sát đi đầu, cầu xin nói: “Cảnh quan, chồng ta rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì, vì sao phải bắt đi.”
“Thạch Quân gần đây phá hoại các ngôi mộ cổ, bị nghi ngờ có liên quan đến trộm mộ.” Cảnh sát nói xong đẩy Tháp Na ra, vung tay lên rời đi. Tháp Na mặt đầy tuyệt vọng, cô ta thấy tôi thờ ơ, liền cầu xin: “Trương đại sư, ngươi nhất định phải cứu Thạch Quân nhà ta, trước kia hắn không như vậy, ô ô ô…” – “Ngươi đừng gấp, cứ ở nhà chờ tin tức.” Tôi nghiêm túc nói, sau đó nhanh chóng chạy tới nơi mấy ngày qua Thạch Quân đào mộ, tôi không hiểu vì sao cảnh sát lại phát hiện ra, điều lúc trước tôi sợ chính là cái này, cho nên tôi thu dọn hiện trường rất kỹ càng. Chẳng lẽ hắn còn đào mộ ở nơi khác? Nhưng hắn được tôi kéo từ đồn cảnh sát ra, trước đó căn bản không có cơ hội gây án a!
Tôi vừa chạy vừa nghĩ trong đầu vô số khả năng, khi chạy đến phần mộ đầu tiên mà hắn phá, kinh ngạc phát hiện ngôi mộ được tôi sửa lại đã trở về hình dáng khi bị Thạch Quân phá hoại! Tôi có chút không thể tin được cẩn thận quan sát, phát hiện vị trí của thi thể giống y như lúc trước. Tiếp đó tôi lại chạy tới mấy ngôi mộ khác, phát hiện các nơi này cũng trở về hình dáng lúc vừa mới bị Thạch Quân phá hoại. Nhưng hắn vẫn luôn bị tôi theo dõi, dù tôi đi ngủ cũng sẽ sai Tiểu Vĩ Ngọc âm thầm theo dõi. Thạch Quân chỉ là người thường, khẳng định sẽ không phát hiện ra Tiểu Vĩ Ngọc hắn chưa bao giờ gặp qua, cho nên những thứ này khẳng định không phải do hắn làm.
Tôi nghĩ tới âm linh, nhưng rất nhanh lại vứt bỏ ý nghĩ này. Mấy chỗ này đều tương đối hẻo lánh, không thể đồng thời bị cảnh sát phát hiện hay lập tức khóa mục tiêu. Hiện giờ Thạch Quân bị bắt, chỉ có một cách giải thích: Có người đang âm thầm chơi xấu. Âm linh trước mắt còn đang lợi dụng Thạch Quân, dù thế nào cũng sẽ không đưa hắn vào tay cảnh sát. Kẻ chơi xấu sau lưng nếu đã rõ tình huống nơi này như lòng bàn tay, vậy hắn khẳng định đã thấy chuyện lúc trước tôi làm, bình thường mà nói, tôi cũng nên bị cảnh sát bắt đi. Nhưng kẻ này lại trực tiếp bỏ qua tôi, bằng vào bản lĩnh của hắn thì cũng không cần phải mất công đi đối phó Thạch Quân.
Cách giải thích duy nhất chính là hắn nhằm vào tôi, để cảnh sát bắt Thạch Quân đi là để cản trở tôi giải quyết âm linh, không để cảnh sát bắt tôi, cho thấy bọn họ muốn dùng cách riêng để đối phó tôi. Người có năng lực này, lại hận tôi thấu xương, chỉ sợ chỉ có người của Long Tuyền Sơn Trang mà thôi! Nghĩ đến đây tôi vội vàng trở về nhà Tháp Na, thu Vĩ Ngọc về bên người, như vậy có thể hạ thấp khả năng bị ám toán. Tháp Na vẫn đang khóc sướt mướt hỏi tôi phải làm sao, tôi suy nghĩ rồi gọi điện cho một người bạn làm trong cục cảnh sát, rất lâu trước kia tôi đã giúp hắn xử lý một án mạng khó giải quyết, từ đó về sau hai chúng tôi đã trở thành bạn bè.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, hắn vừa cầm máy đã nói đùa với tôi: “Aiyo, là trận gió nào thổi Trương đại tiên của chúng ta tới?” – “Ta không phải là nhớ ngươi sao, đại ca.” Tôi mặt dày không biết xấu hổ nói, hắn ho khù khụ hai tiếng nói: “Được rồi, ta còn không biết ngươi ư, có chuyện mau nói có rắm mau đánh, lát nữa ta còn phải đi họp.” – “Vậy ta đây không khách khí.” Tôi sợ chậm trễ thì sẽ đám cảnh sát sẽ giao Thạch Quân lên trên, vậy thì thật sự phiền toái, bèn mau chóng nói rõ tình huống cho hắn. Hắn biết cách làm người của tôi, lập tức tỏ vẻ sẽ giúp đỡ tôi, hỏi rõ đồn cảnh sát bắt đi Thạch Quân rồi gác máy, trước đó còn bảo tôi chờ tin tức.
Nhân lúc đang chờ tin tôi gọi điện cho Tiểu Nguyệt, nàng nói mấy ngày nay vẫn luôn đi theo đoàn làm phim, đóng phim rất vui, còn nói giỡn hỏi tôi nghĩ như thế nào mà gọi điện cho nàng? Thấy nàng không sao tôi mới yên tâm, nói vài câu liền cúp máy. Không bao lâu sau người bạn làm cục trưởng của tôi đã trả lời, nói bên này cảnh sát đang chuẩn bị giao Thạch Quân lên trên, vừa vặn bị hắn nhờ quan hệ thả người, bảo tôi tới đồn cảnh sát lấy người là được. Tuy rằng hắn nói rất phong khinh vân đạm, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, tôi biết mặt mũi cục trưởng của hắn ở nơi này tác dụng cũng rất hữu hạn, khẳng định là đã trả cái giá gì đó, chẳng qua là hắn không nói mà thôi.
Tôi suy nghĩ khi giáp Tết sẽ chọn 2 âm vật có thể giúp thăng quan phát tài tặng cho hắn, cũng coi như là có qua có lại. Tháp Na thấy tôi muốn đưa cô ta tới đồn cảnh sát đón người thì kích động thiếu chút nữa đã quỳ xuống. Cô ta giản dị nói: “Mặc kệ chồng ta làm gì, có hắn ở đây thì cái nhà này mới được coi là hoàn chỉnh.” Đây chỉ sợ cũng là góc nhìn của phụ nữ Trung Quốc đối với cuộc sống a! Trong một tuần liên tục hai lần đón cùng một người từ đồn cảnh sát ra, tôi cũng coi như đã đạt tới cảnh giới nhất định, làm cho ánh mắt mọi người ở đó nhìn tôi với vẻ cổ quái không nói nên lời.
Không có gì bất ngờ, Thạch Quân ra khỏi đó thì lại giận dữ trở về nhà, đến khuya lại cầm xẻng công binh đi ra ngoài. Tôi theo thường lệ chờ hắn đi rồi thì sửa lại phần mộ, sau đó giả bộ rời đi, kỳ thật là lén dán lên người Già Dương Phù, nấp trong bụi cỏ gần đó. Không đến 5 phút, hạt châu trong túi đột nhiên kịch liệt nhảy lên, đây là Vĩ Ngọc báo tin cho tôi! Tôi lập tức tập trung tinh thần nhìn về phần mộ, phát hiện phía sau mộ phần xuất hiện một cơn lốc màu đen, trong gió lốc ẩn chứa âm khí mãnh liệt, nó bay tới đỉnh ngôi mộ, điên cuồng xoay tròn. Lúc này, một màn làm người ta khó có thể tin được xuất hiện!