Phần 85
Bình thường sau khi thi thể bị thi biến, chỉ cần loại trừ tử khí trong yết hầu thì sẽ không có việc gì. Thi thể hơi lợi hại hơn một chút thì sẽ mọc ra lông trắng, cũng chính là cương thi cấp bậc thấp nhất. Lợi hại hơn một chút nữa là Hắc Mao Cương Thi, mà giờ phút này thi thể trong quan tài đá hai tay mọc đầy lông xanh, rất có thể là Lục Mao Cương Thi trong truyền thuyết! Tôi căn bản là không có biện pháp đối phó, chỉ có thể để Vĩ Ngọc chạy trước, dù sao nó cũng là linh thể, khẳng định có thể nghĩ cách đi ra ngoài. “Ha ha… Ai cũng đừng hòng đi!” Tôi vừa kêu xong, trong quan tài đã truyền đến một trận thanh âm quỷ dị, sau đó một thân hình cao lớn cường tráng, cả người mọc đầy lông xanh từ trong quan tài nhảy ra.
Móng tay của nó ít nhất cũng dài 10 cm, một đôi mắt đỏ sắp nhỏ ra máu, cách vài mét tôi đã cảm nhận được hàn ý mãnh liệt. Đầu tiên nó nhìn tôi một cái, sau đó nhìn quanh một vòng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười dữ tợn, đột ngột vươn móng vuốt chộp tới hai bên. Bởi vì đám tiểu quỷ đã coi nó là thần hộ mệnh, cách nó rất gần, một đòn này trực tiếp bắt lấy một con quỷ, trong nháy mắt bị móng tay cương thi đâm thấu tim, run rẩy hóa thành làn khói. Các tiểu quỷ khác thấy thế muốn chạy trốn, nhưng con cương thi này rõ ràng rất có khí thế, động tác cũng không chậm, nhanh chóng bắt lấy lũ tiểu quỷ còn lại, răng rắc răng rắc xé xác chúng thành hồn phi phách tán.
Trong nháy mắt hiện trường chỉ còn lại cương thi, tôi, Vĩ Ngọc, còn có con Thiên Biến Quỷ đáng chết. Đáng tiếc thay cho lũ tiểu quỷ cố hết sức để lừa tôi đến đây, cuối cùng lại chết trước tôi. Thật là ứng với câu cách ngôn: Tự làm bậy thì không thể sống! Thiên Biến Quỷ có lẽ đã ý thức được mọi người đứng trên cùng một thuyền, chủ động bay tới trước mặt tôi, dùng thanh âm linh hoạt kỳ ảo khẩn cầu nói: “Trương Cửu Lân, chúng ta kết minh đối phó nó, nếu không ai cũng không đi được.” – “Sớm biết có hôm nay, hà tất có lúc trước?” Tôi thở dài, cũng gật đầu, trước mắt thêm một cường viện sẽ thêm một phần trợ lực. Tôi lập tức nhặt Nga Mi Thích lên, dẫn đầu lao tới cương thi!
Cương thi thấy tôi tiến lên, cũng không có phản ứng gì, tôi lao nhanh tới tập trung sức lực toàn thân ở trên tay, dùng sức đâm tới. Lần này đã đâm vào bụng cương thi, miệng vết thương phát ra tiếng vang tư tư, trong lòng tôi đại hỉ, rút ra Nga Mi Thích chuẩn bị đâm tiếp, lại khiếp sợ phát hiện khi Nga Mi Thích rút ra, miệng vết thương trong nháy mắt đã khôi phục hoàn hảo! “Cái này…” Tôi nhịn không được lui về phía sau vài bước, da đầu tê dại. “Ta nói rồi, ai cũng đừng hòng đi!” Cương thi nói xong thì tiến lên một bước, máy móc nói: “Giờ đến phiên ta!” Nói xong nó một quyền đánh bay tôi, móng tay sắc bén còn vạch lên tôi vài vết thương.
Tôi phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn về phía Thiên Biến Quỷ đã biến mất từ lúc nào, đột nhiên phát hiện ra mình bị nó chơi! Nó thừa dịp tôi dây dưa với cương thi mà lén bỏ trốn. Tuy rằng cương thi đã nói ai cũng không ra được, nhưng tốc độ của nó hiển nhiên không thể so với Vĩ Ngọc và Thiên Biến Quỷ. Nghĩ đến đây tôi trầm giọng quát: “Vĩ Ngọc, ngươi mau chóng đi ra ngoài, sau đó đến thẳng Mê Đồ Quan!” – “Ca ca xấu, ta không muốn bỏ ngươi lại! Không!” Vĩ Ngọc đã có tình cảm với tôi, căn bản sẽ không bỏ tôi lại, lòng tôi đã quyết, dùng Nga Mi Thích kề vào cổ, cứng rắn quát: “Ngươi có phải muốn nhìn ta chết hay không?” – “Ca ca xấu, ngươi đừng như vậy, ô ô ô.”
Vĩ Ngọc vành mắt đỏ lên, nước mắt rào rạt chảy xuống, hai cái tai hồ ly xinh đẹp vô lực rũ xuống. Trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp nó ở Nhật Bản, kìm nước mắt nói: “Đi, ta không cần ngươi, ta ghét ngươi, ngươi mau chóng cút đi cho ta!” Lúc này cương thi gào thét mà vọt tới, tôi ném Nga Mi Thích trên mặt đất, vươn hai tay nhào tới ôm lấy cương thi, đưa lưng về phía Vĩ Ngọc kêu lên: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút được bao xa thì cút.” Không biết đã bị cương thi đánh trên người bao nhiêu vết thương, tôi cảm giác thân thể như trống rỗng, mềm như bông mà ngã xuống.
Khi rơi xuống đất tôi phát hiện Vĩ Ngọc đã không còn ở đó nữa, lộ ra vẻ tươi cười. Vĩ Ngọc hiểu tôi, về sau nó khẳng định sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt! Nghĩ đến Tiểu Nguyệt, tôi lại nghĩ tới cảnh trong mơ lúc trước, chẳng lẽ đó chính là dấu hiệu báo trước tôi sẽ chết sao? Cương thi lại đi lên, tôi còn chưa kịp phản kháng, lại bỗng nhiên thấy được Vĩnh Linh Giới trên tay, đáy lòng chợt dâng lên hy vọng! Cùng lắm là chết, vận khí tốt không chừng Vĩnh Linh Giới có thể giúp tôi chạy thoát! Nghĩ đến đây tôi rút ra một thanh chủy thủ, trực tiếp rạch lên tay hai nhát, máu tươi trào ra nhỏ lên mặt đất. Khi máu tươi bao phủ chiếc nhẫn, tôi cảm giác hai mắt đã biến thành màu đen, run run rẩy rẩy tháo nhẫn xuống.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên tỏa ra một đoàn âm khí, tôi tưởng Vĩ Ngọc đã trở lại, theo bản năng quay đầu quát: “Ai bảo ngươi quay lại!” Không ngờ phát hiện người phía sau lại là Thạch Quân! Nói đúng ra là Thạch Quân bị âm linh bám vào, lúc này hắn khuôn mặt cương nghị, hai mắt sáng ngời có thần, khí chất như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, so với cùng tên tâm thần chỉ biết đánh vợ lúc trước như hai người khác nhau. Tôi còn đang kỳ quái, Thạch Quân vỗ vai tôi, ngữ điệu thô lỗ nói: “Tiểu tử ngươi thật ra có vài phần khí phách nam nhi Hoa Hạ! Thôi bỏ đi, cô vương hôm nay sẽ cứu ngươi một mạng.”
Nói xong hắn đột nhiên đoạt lấy chủy thủ của tôi, lao tới Lục Mao Cương Thi. Không đợi Thạch Quân tới gần, cương thi lúc trước cuồng vọng đến cực điểm lại liên tiếp lui vài bước, trên mặt lộ ra nét hoảng sợ, giống như gặp thiên địch! Tôi thấy tình huống có biến, tạm thời thu Vĩnh Linh Giới lại. Chỉ thấy Thạch Quân xông lên như thượng cổ chiến thần mà tóm lấy cổ cương thi, nhấc cương thi cao hai mét lên, sau đó chủy thủ vung ra, đâm vào cổ họng cương thi thả toàn bộ thi khí ra. Thi khí phát ra tiếng vang tư tư, như quả bóng xì hơi, làn da của cương thi cũng nhanh chóng héo rũ.
Kỳ thật lúc này cương thi đã bị phế bỏ, nhưng Thạch Quân vẫn không có ý định dừng lại, điên cuồng đâm vào cánh tay, đùi, đầu cương thi, toàn bộ cắt nát. Không ngờ cương thi đã tu luyện thành thân thể như sắt thép ở trước mặt hắn lại không chịu nổi một kích như vậy, thậm chí cương thi từ đầu đến cuối đều muốn chạy trốn, không hề có một tia phản kháng. Chẳng lẽ đây là điều mọi người thường nói: Một vật khắc một vật? Ít nhất theo tôi thấy thì là thế này, từ lúc bắt đầu khai quật cổ mộ, cho đến bây giờ hành hạ con cương thi này, Thạch Quân vẫn luôn nhằm vào người dân tộc thiểu số. Liên tưởng đến điều Tháp Na đã nói, sau khi Thạch Quân phát bệnh thì thường xuyên tìm người dân tộc thiểu số đánh nhau, hoặc là đập phá đồ đạc của người ta.
Tôi lớn mật đưa ra một kết luận: M linh là một vị anh hùng vĩ đại chống người Hồ, thậm chí cương thi trước mắt lúc còn sống cũng là bị hắn giết, cho nên đến chết vẫn kiêng kỵ hắn. “Ta cứu ngươi, vì ngươi là một hảo nam nhi Hoa Hạ. Nhớ kỹ, về sau đừng lại cùng dây dưa với ta, nếu không thi thể này chính là kết cục của ngươi!” Tôi còn đang xuất thần, Thạch Quân đã đi tới, vỗ thật mạnh vào vai tôi, sau đó bắt lấy tôi nhảy lên trên. Tôi chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh nhanh chóng xảy ra biến hóa, tôi rất nhanh đã trở về với đại thảo nguyên. Mà Thạch Quân đã không thấy đâu.
Từ khí tràng cường đại khi âm linh nói chuyện, cùng với thủ đoạn sắc bén tiêu diệt cương thi, tôi cảm thấy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung hắn: “Vương giả chi phong!” Nhưng âm linh này bám vào người Thạch Quân mà chiến đấu, tôi căn bản là không nhìn thấy diện mạo của hắn. Huống chi thời Lưỡng Tấn Nam Bắc triều là thời kỳ hỗn loạn nhất trong lịch sử Trung Quốc, năm đó triều Tây Tấn xảy ra phản loạn, lung lay sắp đổ, người Hồ ở tái ngoại thấy cơ hội ngàn năm có một đã liên hợp cùng nhau giết vào biên quan, ý đồ thống nhất Trung Nguyên. Những người Hồ đó cưỡi trên lưng ngựa, đâu từng gặp qua giang sơn cẩm tú như vậy, cô nương xinh đẹp như vậy? Vì thế nơi nơi đều giết người, phóng hỏa, cướp bóc, cưỡng gian.
Bởi vì lúc ấy người Hán thật sự quá thảm, chỉ mấy năm đã bị tàn sát hơn 10 triệu người, còn vượt xa so với thảm sát Nam Kinh đời sau. Cho nên chỉ cần có người đi đầu chống cự người Hồ, sẽ được dân gian ca tụng là anh hùng dân tộc. Như vậy anh hùng dân tộc ít nhất có xấp xỉ 1000 người, tôi một chốc một lát thật không biết âm linh này là ai!