Phần 137
Tôi quyết định đặt vấn đề liên quan đến chiếc nhẫn sang một bên…
Trực tiếp hỏi Lý mặt rỗ…
“Ngươi nghe ngóng được gì rồi”.
Lý mặt rỗ căng thẳng nói…
“Không có manh mối nào quan trọng cả… Chỉ là cảm thấy có thứ gì đó rất không bình thường!”
“Ồ? Thứ gì vậy.”
Lý mặt rỗ nhỏ giọng nói…
“Thành viên nhà lão Lưu đã trở lại. Họ đang ở trong biệt phủ.”
“Cái gì?” Tôi giật nảy cả mình…
“Nhanh, mang Tôi đến đó!”
Lý mặt rỗ lại lập tức ngăn tôi lại…
“Đừng a, ngươi không muốn sống nữa sao… Chúng ta vẫn là nên bàn bạc thật kỹ trước khi hành động.”
Nghe Lý mặt rỗ nói kiểu này, Tôi liền biết sự tình không hề đơn giản…
Liền vội hỏi Lý mặt rỗ cớ sao nói như vậy?
Lý mặt rỗ nói…
“Lưu Lão Căn và gia đinh đang bưng rất nhiều đầu heo, móng heo, bánh ngọt, hoa quả đủ loại, đến bên cái giếng bị san lấp kia, bọn họ dập đầu vái lại, đầu đập vào nền xi măng khắp nơi đều là máu, một bên dập đầu còn một bên thì cầm ăn đồ nuốt lấy nuốt để, khoảng năm người đàn ông khỏe mạnh cũng không thể ngăn cản nổi họ, cảnh tượng thật sự muốn dọa chết người ta đó mà…”
Lông mày tôi nhíu lại. “Âm vật này, đã ảnh hưởng đến cả nhà bọn hắn?”
Lý mặt rỗ khẽ gật đầu “Đúng vậy a. Một tên mập chết bầm đã đủ đau đầu, giờ lại thêm 4 người nữa.”
Tôi suy tư một lát rồi nói “Không được, vẫn là nên đi xem một chút. Đánh không lại thì 36 kế thì chạy là thượng sách, dù sao chúng ta còn có xe.”
Khi lên xe, Lý mặt rỗ mới phát hiện trên cửa sổ xe có dấu tay, hắn bị hù một trận, sau khi rùng mình một cái rồi hắn run rẩy nói…
“Trương gia, người xem, những dấu tay trên cửa sổ.”
Tôi nói “Cái này không thể nói trong dăm câu ba sợi được, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu”.
Sau đó, tôi đạp ga thẳng tiến về hướng tiểu trấn Thái Bình!
Cũng may chúng tôi tới kịp lúc, Lưu Lão Căn vẫn còn ở đó.
Lúc này bọn hắn quỳ bên miệng giếng, dùng bàn tay dính đầy đất nắm lấy đầu heo, móng heo nhai ngấu nghiến, Tôi nhìn lão lưu, người vừa nôn, vừa cố nhét thức ăn vào mồm.
Mặc dù cử động của bọn hắn không bình thường, nhưng hàng xóm láng giềng dường như không bận tâm đến sự tình.
Trong lòng tôi hiểu rõ, mọi người đều biết nhà Lưu Lão Căn gặp phiền toái, nhưng không ai dám nguyện ý ra giúp bọn hắn. Có vẻ danh tiếng Lưu Lão Căn tại tiểu trấn không được tốt a!
Tôi bước đến, phát hiện vợ chồng lão đang gặm móng heo, trong khi tên mập cùng Nhị Khuê thành kính quỳ lạy bên miệng giếng, khuôn mặt đầy vẻ sám hối.
Tôi không chút do dự vỗ lên vai Lưu Lão Căn…
“Lão nhân gia, tỉnh lại a.”
Có vẻ không có tác dụng, Lý mặt rỗ lập tức đoạt Thiên Lang roi từ trong tay của tôi, muốn quất Lưu Lão Căn, đánh thức lão dậy, nhưng tôi vội vàng cản lại.
Nếu dùng Thiên Lang roi, liền sẽ chọc giận âm vật bên trong giếng nước, đến lúc đó, sự việc e là khó có thể kiểm soát được nữa.
Cho nên phải dùng thủ đoạn ôn nhu mềm mỏng!
Tôi nắm lấy Lưu Lão Căn, nhằm vào gáy lão bổ một nhát, đây là phương pháp tốt để khiến người ta thoát ra khỏi ảo giác.
Có vẻ bọn hắn không phải là trúng ảo giác, mà là bị một thứ gì đó ám trong người.
Tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ, lúc này Lưu Lão Căn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Mẹ nó, không còn thời gian nữa, giờ mà để họ rời đi thì sau này khó mà tìm lại được.”
Bất lực, tôi đành dùng Thiên Lang roi quấn lấy cổ Lưu Lão Căn kéo lại.
Tuy nhiên Lưu Lão Căn thật sự quá mạnh, kéo lê tôi về phía trước. Trong lúc tuyệt vọng tôi cùng Lý mặt rỗ hợp lực, đem Thiên Lang roi buộc vào song cửa sắt.
Lưu Lão Căn nhanh chóng phá được cửa sắt, hắn cũng nghẹn xanh cả mặt, dường như chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Lòng tôi lo lắng, sợ hắn chết bất đắc kỳ tử thì mạng họa.
Khi tôi đang lưỡng lự không biết có nên buông Thiên Lang roi ra không, từ giếng cổ một tiếng gầm vang lên. Tôi thậm chí nhìn thấy mặt đất bị nâng lên một chút. Tuy nhiên mọi thứ đã trở lại bình thường ngay sau đó…
Lưu Lão Căn lại phun ra một ngụm máu đen, toàn thân yếu ớt, vô lực co quắp ngã trên mặt đất, gào khóc.
Tôi khẽ thở dài, Lưu Lão Căn cuối cùng cũng thoát được cái thứ chết tiệt ấy.
Nơi đây không nên ở lâu, chúng tôi lập tức đem Lưu Lão Căn đưa lên xe, vội vội vàng vàng rời đi.
Đến một nơi tương đối an toàn, Tôi mới bảo cho Lý mặt rỗ dừng xe lại, tôi thở hồng hộc nhìn qua Lưu Lão Căn.
Lưu Lão Căn thống khổ xoa tròn bụng của mình trong đau đớn, nhìn chúng tôi một lúc rồi dần dần lấy lại được tỉnh táo, sau đó Lão bật khóc và gào thét.
Tôi giận dữ hét:
“Được rồi, đừng khóc nữa! Tôi hỏi lão, nhà các ngươi có nuôi cái gì dưới giếng không?”
Lưu Lão Căn ngơ ngác một chút, tát liên tục vào mặt mình “Nghiệp chướng a, nghiệp chướng.”
Tôi nghe xong liền biết, chắc chắn có ẩn khuất bên trong, vội hỏi Lưu Lão Căn đến cùng là có chuyện gì.
Lưu Lão Căn khóc sướt mướt, sau đó kể toàn bộ sự tình cho tôi nghe.
Chuyện bắt nguồn từ tổ tiên Lão.
Nguyên lai tổ tiên lão, là một thư sinh thời Tống triều, một lần do gặp nạn hạn hán, ruộng đồng khô cạn, một cân nước có giá hơn một đồng.
Lúc này tổ tiên lão cũng chỉ còn lại một bình nước, bình nước quý đến nỗi ông ta không dám húp lấy một giọt cho dù cổ họng đã khát khô.
Tuy nhiên trên đường về nhà, ông ta lại phát hiện một con thái tuế tròn vo, thoi thóp ngã trên mặt đất, sắp chết khát.
Tổ tiên lão không chút nghĩ ngợi liền đem đổ một nửa bình nước vào trong miệng thái tuế rồi mới rời đi.
Không ngờ thái tuế này đã thành tinh, vì hồi ân cứu mạng, vào lúc nửa ban đêm liền báo mộng cho tổ tiên lão.
Nó nói, nó đã sống rất lâu trong chiếc giếng cổ nhà ông, sáng sớm mai nó trao cho ông chiếc nhẫn bằng ngọc quý để ông ta mang đi.
Ngoài ra nó với tổ tiên lão cùng nhau lập ước định!
Mỗi tháng, chỉ cần mang thịt cá đến bên cạnh giếng cho nó ăn. Đổi lại nó sẽ cho ông ta xẻ thịt nó để bán lấy tiền.
Thịt Thái tuế giá ngàn vàng khó mua, từ xưa đến nay đều là bảo bối đáng tiền.
Trong « Thần Nông Bản Thảo Kinh » có ghi chép, thịt thái tuế và nấm linh chi rất tốt cho cơ thể. Nó bổ thận, tráng dương, trị bách bệnh, dùng lâu sẽ trường sinh bất lão.
Tổ tiên lão mừng rỡ tỉnh dậy, quả nhiên phát hiện nhẫn ngọc bên cạnh miệng giếng.
Mà thái tuế giữ ước hẹn, mỗi tháng đều trồi lên miệng giếng, không nhúc nhích để tổ tiên lão cắt thịt đổi lấy tiền.
Cứ như vậy, tổ tiên lão chậm rãi biến thành người giàu có, thái tuế cũng được ăn uống no nê, an tâm sinh sống bên trong giếng.
Tổ tiên lão trước khi chết, đã căn dặn tộc nhân nhất định phải nuôi dưỡng thái tuế thật tốt, khi đó mới có thể đem lại thịnh vượng phát đạt cho gia tộc.
Kể từ ngày có thái tuế, người nhà lão không cần làm việc, không cần lo nghĩ việc kiếm sống, có thể nói là tiêu diêu tự tại.
Nhưng đến thế hệ Lưu Lão Căn, sự tình lại phát sinh kịch biến!
Lưu Lão Căn thật sự là quá tham lam, cắt một khối thịt thái tuế, còn muốn khối thứ hai, sau đó lại muốn thêm khối nữa!
Bọn hắn dùng thịt thái tuế đổi lấy tiền, mua nhà lầu, mua xe hơi, chơi hotgirl mòn… một nhà bốn miệng đều trở thành nhà giàu mới nổi.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng chưa vừa lòng, cuối cùng đem thái tuế giết đi, đem toàn bộ thái tuế chia tám khối, đổi lấy từng sấp kim tệ, hoàn toàn quên mất ước định ngày ấy của tổ tiên lão.
Nhưng thái tuế đã tu hành ngàn năm, nào có dễ dàng chết như vậy? Nó phẫn nộ hận gia đình Lưu Lão Căn, lúc này mới nhập thân vào tên mập, mượn tên mập, ăn một cách điên cuồng nhằm gia tăng dinh dưỡng, hy vọng có một ngày, mọc ra thân thể mới…
Nghe xong cố sự, tôi bồi hồi xúc động cảm thương tình cảm của thái tuế.
Nếu như không phải là bởi vì quy tắc thương nhân âm phủ, thì tôi đã mặc kệ lão.