Phần 138
Tôi liếc Lưu Lão Căn một cái rồi nói…
“Nhìn các ngươi đáng thương như vậy, không nghĩ tới lại là một đám tham lam vô lại! Ông bà ta thật đúng khi nói câu: Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nếu ngươi còn muốn sống, thì phải nhờ dân làng giúp đỡ, nếu không, có mười người như Trương gia ta cũng không thể nào cứu được các ngươi!”
Lưu Lão Căn do dự một chút, rồi cúi mặt nói.
“Danh tiếng của chúng tôi ở thị trấn này không được tốt. Chúng tôi đã làm rất nhiều điều không hay. Tôi e dân làng không muốn giúp chúng tôi.”
Tôi tức giận đạp hắn một cước, hắn cuối cùng cũng đáp ứng…
“Được rồi, được rồi, ta lập tức đi mời, lập tức liền đi mời.”
Hơn nửa đêm, Lưu Lão Căn đến gõ cửa từng nhà.
Cuối cùng cũng tập hợp được một nhóm lớn dân làng, tôi có cảm giác giống như Lưu Lão Căn đã dùng tiền để mua chuộc họ.
Lưu Lão Căn đem người tới trước mặt ta, hỏi…
“Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Ta nói…
“Chỉ có thể đào miệng giếng này lên, đem thái tuế ra ngoài, trực tiếp hàng phục nó.”
Chúng dân trong trấn lúc này quơ lấy thuổng sắt và xẻng bắt đầu đào cái miệng giếng cổ này lên.
Đây không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành ngay trong đêm. Tuy nhiên vì thời gian quá gấp và vì cứu mạng chó của nhà Lưu Lão Căn…
Ta chỉ có thể động viên dân chúng làm việc chăm chỉ hơn.
Thật ra chọc tức thứ đó vào lúc này rất là nguy hiểm, Sau mười hai giờ luôn là thời điểm oán khí nồng đậm nhất.
Dân chúng trong trấn cũng đều sợ hãi, ai cũng không dám đào giếng, Lưu Lão Căn cuối cùng phải ném ra một vạn đồng, mới có hai thanh niên trẻ tuổi xung phong làm việc.
Khoảng 4 giờ sáng, họ đã đào được tới đáy giếng, trong những khe đất mềm nhão, khẽ rỉ ra từng dòng nước trong vắt.
Lúc này chúng tôi nghe thấy âm thanh ùng ục bắt đầu vang lên, lớp đất bùn dưới chân họ trong nháy mắt liền sập lún, hai người thanh niên bị làm cho sợ hãi hét lên, vội vàng muốn chúng tôi kéo bọn hắn ra khỏi miệng giếng.
Hai người chưa kịp hoàn hồn, co quắp vào một bên giếng, thở hồng hộc nhìn tôi, hỏi “rốt cuộc dưới này là thứ gì? Nó đang chui ra khỏi mặt đất, Có yêu quái”
Tôi trấn an bọn họ “không có gì cả”, liền phân phó dân làng dùng dây thừng đem Thái tuế vớt lên khỏi miệng giếng.
Lúc Thái tuế bị vớt lên, nhiệt độ toàn bộ tiểu trấn Thanh Bình giảm mạnh, một trận gió lạnh cổ quái thổi tới, khiến mọi người hỗn loạn la hét.
Thái tuế này cũng quá xấu a?
Toàn thân hơi mờ, tựa như một khối thạch dừa lớn. Trên lớp thịt trắng bệch lại mọc ra mũi, miệng và mắt…
Mặc dù không rõ, nhưng chắc chắn đó là một khuôn mặt!
Chúng dân trong trấn sợ hãi, thối lui ra khỏi biệt thự.
Thấy mọi người có ý rời đi, tôi liền gọi mọi người ở lại “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của mọi người. Xin đừng rời đi. Tôi sẽ yêu cầu Lưu Lão Căn thêm gấp đôi thù lao, làm việc đều tay, phát ngay tiền mặt.”
Tôi cũng sợ hãi, nhưng do tôi hiện tại đang là lực lượng nòng cốt, nếu có biểu hiện sợ hãi, thì mọi sẽ tiêu tùng.
Sau khi nghe giọng tôi nói. Dân làng trấn tĩnh lại.
Kỳ thực, tôi không muốn yêu cầu họ làm bất cứ điều gì khác ngoài việc ở lại đây, chỉ là muốn mượn dương khí trên người bọn hắn, tạm thời ngăn chặn Thái Tuế oán khí!
Để tránh ai đó lét lút rời đi, tôi dùng ánh mắt ám chỉ cho Lý mặt rỗ đóng cửa lại, Lý mặt rỗ lúc này gật gật đầu, đóng cửa biệt thự lại.
Khoảnh khắc cánh cổng đóng lại, Thái Tuế rống lên, tiếng gầm lớn đến mức muốn chảy cả máu tai.
Lần này dân làng đã không giữ được bình tĩnh, nội tâm sợ hãi thối lui vào góc tường, nếu như không phải Lý mặt rỗ đóng cửa, chỉ sợ lúc này đã sớm giải tán.
Càng như vậy tôi càng phải cho họ thấy rằng tôi đã kiểm soát được tình hình.
Tôi nói to một tiếng “Ta biết ngươi có oan, nhưng ngươi không nên vì thế mà lấy mạng bọn hắn!”
Nói xong, ta liền cầm lên Thiên Lang roi quất vào mặt nó.
Khi Thiên Lang roi đập mặt thái tuế nó phát ra một luồng âm thanh tần số cao làm tim tôi như bị bóp nghẹt lại.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được có thứ gì đó bên trong nhẫn ngọc. Nó càng ngày càng siết chặt quanh ngón tay tôi, dường như đang muốn hút lấy năng lượng của tôi.
Lúc nhận ra điều này, tôi có chút sợ hãi, vì việc vung Thiên Lang roi cần rất nhiều sức lực!
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi sẽ thất bại.
Chỉ 7 đòn đánh đầu tiên của Thiên Lang roi là có hiệu quả trừ ma diệt yêu, sau đòn thứ bảy Thiên Lang roi chả khác gì cái roi tầm thường. Tôi đã vung ra bốn roi, nếu đánh ra 7 roi mà vẫn không xong chuyện thì coi như toi.
Tôi ngừng lại, kêu gọi dân làng nhanh đi tìm một con chó mực cùng hai con gà trống.
Sau đó giết chó mực cùng gà trống, đem máu bôi lên Thiên Lang roi!
Sống hay chết, quyết định ở chiêu này.
Nếu như thất bại, chỉ sợ ngay cả ta cũng sẽ bị khống chế, biến thành con heo mập.
Tôi cắn răng, dồn toàn bộ lực lượng, sau đó giơ cao Thiên Lang roi, quất 3 lần liên tiếp vào thái tuế.
Roi thứ nhất đánh xuống, thái tuế ré lên âm thanh có tần số cao, lòng người phát run, nhịn không được hốt hoảng.
Lưu Lão Căn thậm chí chịu không nổi thanh âm này 2 tay bịt lấy lỗ tai lăn lộn ra đất.
Roi thứ hai đánh xuống, lực cũng không thua roi thứ nhất, Thái tuế lần này phát ra tiếng kêu chói tai hơn.
Một số người không chịu được giày vò, nổi điên tại chỗ, chạy loạn cả lên. Những người khác cố gắng giữ chân bọn hắn lại, ngược lại còn bị đè ra cắn tới tấp.
Tôi cảm thấy rùng mình, chỉ là thanh âm, liền đã có thể mê hoặc tâm trí của con người, để cho người ta phát cuồng.
Nếu thái tuế này vận dụng toàn lực thì khó mà tưởng tượng được…
Ta lập tức hét lớn “Tất cả yên lặng, ngàn vạn muốn chiến thắng yêu ma, phải giữ những người điên loạn lại, vạn nhất đừng để họ làm tổn thương chính mình. Tất cả mọi người theo ta niệm kinh, nhất định sẽ ngăn được thứ này.”
Nói xong, ta bắt đầu niệm « Đạo Đức Kinh » do áo thun nam truyền lại cho ta khi ở động quỷ đói.
« Đạo Đức Kinh » quả nhiên hữu dụng, đám dân làng cùng nhau niệm khiến Thái tuế tỏ ra sợ hãi, nó hét lên yếu đuối không rõ quy luật, tựa hồ như là tiếng kêu cuối cùng của con vật sắp chết.
Tôi cắn chặt răng, đánh roi cuối cùng vào mặt Thái Tuế.
Sau cú đánh, Thái Tuế bốc lên một luồng khói đen rồi biến mất. Khung cảnh trở nên yên tĩnh. Mọi người đều dán mắt nhìn vào cơ thể của Thái Tuế…
Lý mặt rỗ nhanh chóng lao tới hỗ trợ.
Tôi có cảm giác nhẫn ngọc đã nới lỏng ra rất nhiều, không còn tiếp tục hút sực lực của tôi nữa, liền biết sự tình đã xử lý xong.
“Đốt đi!”
Tôi dùng sức đem nhân ngọc lôi xuống, sau đó nhét vào trong cơ thể thái tuế.
Dân làng trong trấn tìm xăng, trực tiếp hắt vẫy lên người thái tuế, đốt lên một ngọn lửa.
Thái tuế bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa cao chừng bốn năm mét. Mà tại ngọn lửa mơ hồ thấy được hình bóng của người đang giãy giụa…
Thứ này quả nhiên đã thành tinh, tựa hồ muốn chạy trở về trong giếng, tuy nhiên đã bị tôi dùng máu gà vẽ bùa cản lại.
Rất nhanh, thái tuế liền chết hóa thành một đống tro tàn.
Tôi khẽ thở dài, tôi không muốn nhìn người nhà của Lão Lưu nữa, một mực quay người rời đi.
Tôi biết, chuyện này mình làm là sai.
Để cứu lũ người đáng chết, mà lại hại một sinh linh tốt, biết ơn báo ơn.
Nhưng ta nhất định phải làm thế, bởi vì ta là người!
Cái sai của Thái tuế là chỉ nhớ năm đã nhận được nguồn nước quý giá mà đã không để ý đến lòng dạ ích kỷ của con người.
Bản tính của con người đều là tham lam, ngươi cho hắn một miếng thịt, hắn lại còn muốn 2, ngươi cho hắn hai miếng thịt, hắn cũng không vì thế mà nhân từ không đồ sát ngươi.