Phần 139
Gần một năm sau, tôi không nhận bất kỳ vụ làm ăn nào nữa. Thu và đông là hai mùa ế ẩm, giới âm gian thương nhân cũng có thói quen “ngủ đông”, sẽ không tạo động tĩnh quá lớn, cho nên bản thân tôi cũng sẽ khá an nhàn. Nhưng mà chuyện về Dạ Long Đạm lại cứ thôi thúc tôi, dù là Nhất sơ đã nói, vạn sự phải dựa vào cơ duyên, nhưng tôi làm sao có thể ngồi yên đây? Đây chính phương thuốc cứu Sở Sở và lão vu y mà. Cho nên nhưng lúc bình thường rảnh rỗi, tôi liền lái xe đi các sơn thôn sưu tầm, dò la các loại bảo vật trong dân gian.
Tiểu Nguyệt cũng thường xuyên ở cùng tôi, chúng tôi đã chính thức trở thành người yêu, chỉ là chưa chính thức ra mắt gia đình nàng. Mỗi lần tôi nhắc chuyện gặp cha mẹ nàng, nàng sẽ tìm đủ các loại lý do từ chối, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ thế nào. Có lẽ là nàng sợ cha mẹ phản đối vì tôi chỉ là một thương nhân buôn đồ cổ nhỏ chăng? Tôi cảm thấy tôi nên thay đổi một chút, không thể cứ ở trong một cửa hàng nhỏ rách rưới, như vậy thực ủy khuất Tiểu Nguyệt.
Dạ Long Đạm được xếp vào dạng chí bảo, khẳng định rằng cũng không dễ tìm thấy như vậy, thoáng chốc nửa năm đã trôi qua, dù nghe ngóng nhiều nhưng một đầu mối nhỏ về nó cũng không có. Việc tôi làm Lý mặt rỗ và Sở Sở cũng đều hiểu rõ. Sở Sở thậm chí còn có lần đi tìm tôi, bảo tôi đừng tìm Dạ Long Đạm nữa, nàng biết Dạ Long Đạm trân quý, chỉ sợ là dù có tìm được thì dốc hết gia sản cũng chưa chắc đã sở hữu được. Tôi chỉ cười, bảo nàng không nên suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thương là được rồi.
Cuối cùng đã tới tháng chạp rét đậm, gần đến tết, tôi nhận được một manh mối quý giá! Ở một vùng nông thôn xa xôi của Tứ Xuyên, phát sinh một chuyện lạ. Có một ông lão dù đã hạ táng, nhưng đột nhiên khởi tử hoàn sinh, mà trong miệng lại có một viên Dạ Minh Châu. Viên Dạ Minh Châu này ban ngày óng ánh sáng long lanh, đến đêm thì phát ra dạ quang, rất đặc biệt. Các thôn dân đều nói, Dạ Minh Châu này là của Từ Hy thái hậu.
Tôi có thể nghe ngóng những tin tức xa xôi như vậy, là nhờ các thương nhân khác trong nghề như tôi. Có một ông chủ người Tứ Xuyên nhiệt tình đã gửi thông tin trên cho tôi. Nghe được tin tức này bản thân tôi rất hưng phấn, mơ hồ cảm thấy viên Dạ Minh Châu phát sáng, rất có thể là có liên quan đến Dạ Long Đạm mà tôi đang tìm kiếm, nói không chừng vật kia là Dạ Long Đạm cũng nên? Cho nên tôi hỏi thăm địa chỉ, nói với Lý mặt rỗ muốn đi Tứ Xuyên một chuyến.
Lý mặt rỗ rất hưng phấn, lúc này liền chuẩn bị xe đón tôi, Sở Sở ở nhà một mình có phần nhàm chán, liền nói cũng muốn cùng chúng tôi đi một chuyến. Lý mặt rỗ không yên lòng để nàng ở nhà một mình, lập tức đồng ý. Lão vu y cũng sớm đã về tới Bạch Sa thôn, bà còn được thôn dân yêu quý, cuộc sống xem ra cũng là khá ổn.
Càng đi xuống phía nam thì càng nóng, lúc đến Tứ Xuyên, tôi và Lý mặt rỗ cũng chỉ mặc mỗi áo thun và quần jean. Ban đầu không nghĩ rằng ở đây thời tiết tốt như vậy, xem ra đống áo khoác mà chúng tôi mang đi là phí công rồi. Đến nơi tôi và Lý mặt rỗ đưa Tiểu Nguyệt và Sở Sở nghỉ tại khách sạn trong thị trấn, bọn tôi đi bộ tới thôn trang kia. Không phải bọn tôi không muốn lái xe, mà là vì thôn trang ấy nằm sâu trong hốc núi, hai bên đều là núi, muốn đi vào đấy chỉ có xe gắn máy mới vào được.
Tôi cảm thấy đường núi dốc đứng như thế, cưỡi xe gắn máy quá nguy hiểm, cho nên dứt khoát lựa chọn đi bộ. Tứ Xuyên nhiều núi, đoạn đường này chúng tôi đi có chút vất vả, mà nhiều lần đều xém chút rơi xuống vách núi, có thể biết rằng phải vất vả lắm mới mở ra được con đường này.
Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới được sơn thôn. Sau khi tới sơn thôn, trời đã tối. Tôi lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện ở đây không có sóng điện thoại, tính báo cho Tiểu nguyệt rằng đã tới nơi an toàn nhưng lại không được. Tôi bắt đầu hỏi thăm về Lưu Phú Quốc. Khi nghe đến Lưu Phú Quốc, cả đám thôn dân đều lộ ra sự khinh bỉ, nói cho chúng tôi biết Lưu Phú Quốc đã sớm dọn ra ngoài. Tôi buồn bực hỏi tại sao lại dọn nhà? Thôn dân lạnh lùng khoát tay một cái nói “Các ngươi là ai? Nghe ngóng về Lưu Phú Quốc làm gì? Ta không biết, các ngươi đi đi.”
Hỏi liên tiếp mấy người thái độ đều lãnh đạm, tựa hồ cũng không quan tâm đến chuyện tôi hỏi. Tôi khẳng định có vẻ như hắn đã làm gì chọc giận lũ thôn dân kia. Thôn dân muốn đuổi chúng tôi đi, nếu tiếp tục hỏi, e rằng sẽ chỉ như đổ dầu vào lửa! Nhưng cứ như vậy rời đi, tôi thật sự là không cam tâm, dù sao cũng đã vất vả một phen mới tới được đây. Tôi hỏi Lý mặt rỗ nên làm gì? Lý mặt rỗ cười nói cái này dễ xử lý. Nói xong, hắn rút trong túi ra một cây kẹo, đứng ở cửa thôn rồi bảo tôi canh giữ.
Không bao lâu sau có một nhóm trẻ con bộ dáng như vừa tan học đi tới. Lý mặt rỗ lúc này nhảy ra, chặn ngang đường đi của đám trẻ kia, bộ dạng như một nông phu kỳ dị, cười nói “Các tiểu bằng hữu, ta có ít kẹo que, các ngươi có muốn ăn hay không?” Không ngờ đám trẻ kia không những không bị mắc lừa, mà còn như ong vỡ tổ chạy mất. Lý mặt rỗ tức điên lên, nhìn đám trẻ kia chạy mất dạng, phẫn nộ như muốn giết người. Tôi cười khổ một tiếng, nói lũ trẻ bây giờ cũng chẳng dễ dụ đâu, mỗi ngày chúng đều được dạy phải cẩn thận tránh xa người lạ, huống chi còn gọi chúng lại cho kẹo.
Không có cách, tôi và Lý mặt rỗ đành phải tìm một chỗ trốn đi. Thôn dân đã không muốn nói cho chúng tôi biết, chúng tôi chỉ có thể chủ động đi điều tra. Một người đã hạ táng rồi, cớ sao lại cải tử hoàn sinh? Trong này nhất định sẽ có tình huống quỷ dị phát sinh, chỉ cần chúng tôi tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể điều tra ra chân tướng.
Tôi quyết định đi đến nghĩa trang cuối thôn nhìn xem lão già khởi tử hoàn sinh kia, rốt cục là từ ngôi mộ nào mà ra. Chúng tôi rất nhanh đã tìm được nơi hạ táng của người địa phương ở bên trên một ngọn núi nhỏ. Phương thức hạ táng ở đây hoàn toàn khác biệt với phương bắc. Bọn họ đào một sơn động trong núi, đem quan tài bỏ vào trong đó, dùng đá bít cửa hang, rồi còn dựng đá lên thành bia mộ, so với phương bắc còn tinh xảo hơn nhiều.
Ngọn núi này tựa như là chuyên để hạ táng, cho nên mộ phần chi chít rất nhiều, chúng tôi chỉ có thể kiểm tra từng cái. Kiểm tra còn chưa được một nửa, trời đã tối đen, đưa tay ra còn chả thấy nổi năm ngón. Buổi đêm tại nghĩa địa, ắt cũng sẽ không có chuyện tốt gì, cho nên tôi liền gọi Lý mặt rỗ rời đi, ngày mai quay lại từ từ xem xét.
Bỗng dưng lúc chúng tôi rời đi, sau lưng lại bỗng nhiên nổi lên một trận quái phong. Tôi dùng sức hít hà, lại kinh hãi phát hiện một điều kỳ quái, trong gió còn kèm theo mùi tử thi! Theo lý thuyết điều này là không thể, dù sao những quan tài này đều là bị giữ kín trong sơn động, mà chúng tôi vừa rồi kiểm tra cũng không phát hiện ra có thi thể mới hạ táng. Vậy mùi tử thi từ đâu truyền đến?
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, tự mình an ủi nói rất có thể là mèo chết chó chết, loại này cũng không hiếm lạ. Nhưng tiếp theo, tôi lại nghe được tiếng hô hô trong gió, lại còn có tiếng bước chân sột soạt theo sau chúng tôi, không nhanh cũng không chậm. Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện cách vị trí chúng tôi đại khái chừng năm mươi mét, có bóng người đang theo bậc thang đi xuống dưới núi.
Đêm hôm khuya khoắt, nơi nghĩa địa sao lại có người? Lý mặt rỗ có chút sợ hãi, hỏi tôi cái này sẽ không phải là xác chết vùng dậy chứ? Tôi vội vàng lắc đầu, dù xác chết sống dậy, thi thể cũng không thể từ trong sơn động tầng tầng bịt kín chui ra ngoài. Chúng tôi tiếp tục đi, không để ý tới người phía sau. Người kia vừa đi vừa nghỉ, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với chúng tôi.
Một lát sau, Lý mặt rỗ kìm nén không được sợ hãi, quay đầu xông tới bóng người kia hô “Ngươi là ai, theo sau chúng ta làm gì?”