Phần 145
Nhắc tới cũng lạ, sau khi ngậm Phát khâu giáp, thần trí Mắt chột trong nháy mắt đã thanh tỉnh không ít. Hắn hít thở sâu một hơi, thần sắc phấn khởi kéo Tiểu Nguyệt dậy “Ngươi đi theo ta!” Lý mặt rỗ lại lập tức nói “Bỏ qua cho nàng đi. Nàng quá yếu chạy không được bao xa, hay là để Sở Sở làm con tin đi?” Lão chột cười lạnh, buông Tiểu Nguyệt ra, túm cổ áo Sở Sở rồi kéo nàng đi.
“Chờ một chút.” Lý mặt rỗ bỗng nhiên hô lên “Có thể bỏ băng dính bịt miệng Sở Sở không? Nàng có bệnh viêm xoang, hô hấp không thông suốt, ngươi làm như vậy sẽ khiến nàng tắc thở mà chết, ngươi cũng không muốn giết nàng chứ?” – “Lắm chuyện!” Lão chột mắng một câu nhưng vẫn xé băng dính. Sau đó nắm lấy Sở Sở đi ra ngoài. Tôi không hiểu Lý béo định làm trò gì, quay sang nhìn hắn. Không biết hắn trong đầu đang suy tính gì đây?
Sở Sở và lão chột đi khỏi, tôi lập tức chạy tới mở trói cho Tiểu Nguyệt. Nhìn Lý mặt rỗ còn sững sờ tại chỗ, tôi lúc này liền luống cuống “Lý mặt rỗ, ngươi làm gì vậy? Còn không mau đuổi theo!” Hắn cười lạnh một tiếng “Yên tâm, Sở Sở sẽ không có chuyện gì.” Hả? Tôi không rõ Lý mặt rỗ có ý gì. Một lát sau, điện thoại của Lý mặt rỗ vang lên. Hắn cầm điện thoại lên nhìn qua, nói “Được.” Ngay sau đó hắn chạy hết tốc lực ra ngoài. Tôi không hiểu việc gì đang diễn ra, nhưng vẫn chạy theo Lý béo. Chạy qua hàng cây của khách sạn thì bọn tôi gặp được Sở Sở.
Lão chột thống khổ ngã trên mặt đất, hai tay bóp lấy yết hầu, miệng sùi bọt mép, Sở Sở thì giẫm chân lên người lão chột, dùng sức đạp. Lý mặt rỗ ôm chặt lấy Sở Sở, liên mồm nói xin lỗi. Tôi thì đè lão chột xuống đất, cởi trói cho Sở Sở rồi sau trói hắn lại, lôi hắn trở về khách sạn.
Lý mặt rỗ giải thích tôi mới biết được chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi Sở Sở sau khi được tháo băng dính ở miệng, liền hạ cổ độc lên người hắn, tên kia bị trúng cổ độc liền ngã quỵ. Vậy là tất cả mọi người bình an vô sự, chúng tôi cũng đều nhẹ nhàng thở ra, tôi nói Sở Sở cởi trói cho lão chột, tôi có lời muốn hỏi hắn.
Lão chột một lát sau đã tỉnh lại. Cho dù đã tỉnh nhưng lão chột vẫn hoảng sợ nhìn Sở Sở, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi. Tôi cười lạnh nói “Sở Sở, không có thuốc giải, hắn sẽ chết như thế nào?” Sở Sở nói “Cổ độc sẽ ăn dần lục phủ ngũ tạng, quá trình này cần khoảng một tháng…” Lão chột lập tức trợn tròn mắt, vừa rồi hắn nếm đòn của Sở Sở, không hề nghi ngờ lời Sở Sở nói. Toàn thân hắn mềm nhũn, xém chút quỳ trên mặt đất cầu Sở Sở tha cho hắn.
Tôi sờ đầu của hắn “Ngoan ngoãn nghe lời ta, thuốc giải sẽ đưa cho ngươi.” Lão chột lập tức nói “Ta nói, ta cái gì cũng nói, xin các ngươi đừng giết ta! Ta trên có già dưới có trẻ, một nhà đều trông vào ta!” Tôi hỏi “Vì sao ngươi phải tìm mọi cách để lấy được Phát Khâu giáp? Phát Khâu giáp rốt cuộc có tác dụng gì?” Lão chột tham lam nhìn thoáng qua Phát Khâu giáp trong tay tôi, nhưng nhanh chóng quay đi, thần sắc tham lam cũng biến mất theo, dường như Phát Khâu giáp có được một loại ma lực nào đó khiến người ta si mê.
“Phát Khâu giáp có thể bảo đảm cho chủ nhân của nó con đàn cháu đống, tránh được nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn…” lão chột nói. “Đoạn tử tuyệt tôn?” Tôi nhíu mày. Vì sao cha Tiểu Lưu muốn đem Phát Khâu giáp để lại cho Tiểu Lưu? Chẳng lẽ hắn biết nhà mình sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn? Tôi vội vàng hỏi lão chột. Lão chột thở dài nói “Chuyện này nói ra rất dài dòng…”
Lý mặt rỗ tựa hồ cũng bị bốn chữ ‘Đoạn tử tuyệt tôn’ thu hút, biết Phát Khâu giáp phía sau hẳn là có bí mật, bèn một cước đá lão chột từ trên ghế xuống đất, Lý béo bưng chén trà, bộ dạng hưởng thụ cười nói “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Lão chột chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện. Vốn là, cha Tiểu Lưu sinh thời cũng là một tay trộm mộ lành nghề, thường được gọi là Quốc ca. Quốc ca sở dĩ được gọi như vậy vì hắn không sợ chết. Lúc trước khi Quốc ca làm nghề này, tinh thần không sợ chết này khiến giới đổ đấu kiêng nể, dần dần có chút danh tiếng. Vì vậy Quốc ca khi có địa vị tương đối cao, liền gây dựng cho riêng mình một băng trộm mộ, đi tới long mạch cố đô khắp cả nước liều mạng tìm một vật!
Mới đầu mọi người cho rằng Quốc ca là chỉ muốn phát tài, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng có lần, Quốc ca say rượu mới tiết lộ mình đang tìm một vật tên là Phát Khâu giáp. Mà khi Quốc ca say đã nói ra sự tình về Phát Khâu giáp. Từ xưa đến nay, trộm mộ là nghề đoạn tử tuyệt tôn, gây họa tới mười đời con cháu. Nói cách khác, hành nghề đổ đấu, cho dù là bản thân hắn không đoạn tử tuyệt tôn, nhưng vận đen này vẫn ám theo mười đời gia tộc, chưa từng có gia tộc xuất thân từ trộm mộ nào có thể tồn tại đến đời thứ mười. Mà vừa đúng lúc tổ tông của hắn đã hành nghề trộm mộ tính đến đời Tiểu Lưu vừa vặn là đời thứ mười. Nói cách khác, Tiểu Lưu sẽ chịu sự nguyền rủa của tổ tiên, nhất định sống không quá mười tám tuổi.
Quốc ca từ khi phát hiện ra chuyện này, trong lòng phiền muộn. Trăm phương ngàn kế nghe ngóng, tìm cách giải lời nguyền. Mà trong gia phả nhà hắn, có ghi chép về cách giải lời nguyền, tục truyền chỉ có một thứ gọi là Phát Khâu giáp mới có thể giải trừ nguyền rủa. Vì để con trai tránh được lời nguyền, Quốc ca dứt khoát liền bước chân vào giới trộm mộ. Nhưng vì trộm mộ là nghề bị khinh thường nên Quốc ca không dám nói cho con trai và thôn dân. Một sáng sớm, hắn lặng lẽ nhìn con trai mình đang ngủ rồi rời đi…
Những năm này, vì tìm Phát Khâu giáp, Quốc ca vào Nam ra Bắc, phải chịu những nỗi khổ mà người bình thường không chịu nổi, trong đó nhiều lần thiếu chút nữa đã bỏ mạng, đã từng bị thương gần chết, nhưng hắn vẫn cố gắng vượt qua. Bởi vì trong lòng hắn, con trai hắn còn cần hắn bảo vệ! Trời không phụ lòng người, cuối cùng Quốc ca đã tìm được Phát Khâu giáp. Mà cùng với Phát Khâu giáp còn có một cuốn sách lụa. Trong cuốn sách lụa ghi chép kỹ càng cách sử dụng Phát Khâu giáp để giải trừ lời nguyền.
Thì ra, Phát Khâu giáp cũng không thể thật sự giải trừ nguyền rủa, chỉ có thể dịch chuyển lời nguyền từ con trai qua cho hắn. Vì thế, Quốc ca cam nguyện chết thay con mình. Cho dù phải tiếp nhận ngàn vạn oán khí, nỗi đau đớn vĩnh viễn cũng không được siêu sinh! Loại đau đớn này là người thường khó có thể tưởng tượng, bởi vì linh hồn người chết sẽ cảm nhận được thân thể mình bị đóng đinh, tận mắt thấy thi thể mình dần dần thối rữa…
Mà do sau khi Quốc ca chết Tiểu Lưu không làm theo lời hắn dặn, cho nên Quốc ca mới bị oán khí xung kích, khiến cho xác chết sống dậy. Nhưng cho dù là xác chết sống dậy, trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ đến đứa con trai này cho nên đem Phát Khâu giáp tới cửa nhà mình! Nhóm người của lão chột cũng là dân trộm mộ, biết rõ nghề này bị nguyền rủa, cho nên có ý muốn chiếm lấy Phát Khâu giáp làm của riêng.
Quốc ca còn sống, bọn hắn tất nhiên không dám cướp. Nhưng Quốc ca chết rồi, bọn hắn liền không chút kiêng kỵ. Nhưng cũng không ngờ Quốc ca lại có thể ‘Xác chết sống dậy’, một đường đuổi theo giết chết hai mạng, chỉ còn lại lão chột may mắn chạy thoát. Trước đó, lão chột đã âm thầm điều tra chúng tôi, cho nên dùng Tiểu Nguyệt và Sở Sở để uy hiếp chúng tôi giao Phát Khâu giáp ra. Vì chỉ có Tiểu Lưu đi lấy Phát Khâu giáp Quốc ca mới không sống dậy!
Nói đến đây, Tiểu Lưu đã không kìm được ôm đầu khóc rống. Tiểu Nguyệt nước mắt lã chã vỗ vai an ủi Tiểu Lưu. Lão chột nói “Cháu, ta thật có lỗi, ta cũng là nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy. Tha thứ cho ta! Ta cũng đã mất đi hai huynh đệ.” Tôi lúc này mới nhớ ra trong nhà Tiểu Lưu còn hai cái xác. Thế là tôi liền bảo Tiểu Lưu mang theo Phát Khâu giáp về nhà.
Tiểu Lưu thở dài, thương cảm cất Phát Khâu giáp vào trong ngực, tự lầm bầm nói “Cha, ta tình nguyện sống không quá mười tám tuổi, cũng không muốn người thay ta chịu đau đớn. Các ngươi giúp ta một chút, tháo đinh gỗ đào trên thi thể cha ta ra, sau đó siêu độ cho người!” Tôi ngơ ngác một chút, Tiểu Lưu không muốn sống ư? Quên mất chuyện nguyền rủa mười đời sao?
Tôi khuyên bảo Tiểu Lưu, nhưng hắn không nghe, hắn nói vừa nghĩ tới phụ thân sau khi chết bị giày vò, hắn chịu không nổi. Mà hắn cũng không nhất định sẽ chết, ai biết được trộm mộ sống không quá mười đời là thật hay chỉ là lời đồn? Tôi cuối cùng vẫn phải đành lòng thuận theo Tiểu Lưu.
Chúng tôi rút hết đinh gỗ trên thi thể Quốc ca, sau đó đem thi thể đốt trụi, lại tìm một cái bình đặt tro cốt vào trong đó, dùng hỗn hợp nhọ nồi với máu gà để phong ấn lại. Tôi căn dặn Tiểu Lưu, bảy bảy bốn mươi chín ngày về sau, mới có thể lấy bình ra hạ táng. Tiểu Lưu nước mắt ngắn dài bái tạ, lưu luyến không rời cáo biệt chúng tôi.
Còn Phát khâu giáp, Tiểu Lưu nhất quyết muốn đưa cho chúng tôi. Ban đầu tôi không muốn giữ, dù sao Tiểu Lưu có thể dùng Phát Khâu giáp giữ lại mạng sống. Nhưng hắn vẫn một mực muốn tặng tôi, nói thứ này hắn giữ ở bên người thực sự không nỡ. Không còn cách nào khác, tôi đành tạm thời giữ thay hắn, chờ hắn mười tám tuổi sẽ trả lại. Về sau, mỗi tháng tôi đều gửi cho Tiểu Lưu một chút tiền sinh hoạt phí. Một năm sau, Tiểu Lưu rời khỏi thôn làng. Nghe người ta nói, Tiểu Lưu đã cưới vợ sinh con, định cư tại thành phố lớn. Tôi lại đi một chuyến về đó, phát hiện Tiểu Lưu đã đem theo tro cốt phụ thân.
Cuộc làm ăn này mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng cho tới bây giờ trong đầu tôi ký ức vẫn còn như mới. Bởi vì mỗi khi nhớ tới lời Tiểu Lưu, đêm hôm đó, phụ thân hắn cả đêm nhìn hắn, ngồi đối diện nhau không nói một lời. Tôi liền kìm lòng không được chảy nước mắt.
Lại nhớ tới Chu Tự Thanh tiên sinh viết:
Tình thương của cha là trầm mặc, tình thương của cha là kiên cường, tình thương của cha cũng là vô tư.
Mặc kệ lớn bao nhiêu, đi bao xa, xin đừng quên tình cảm của cha!