Phần 151
Tình trạng của thôn dân này thực sự thê thảm không nỡ nhìn, lỗ tai của hắn không biết bị thứ gì cắn rơi mất, cho nên có vẻ dị thường kinh khủng. Nhất Sơ lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay thăm dò hơi thở lại sờ soạng tim hắn, rồi nói “Còn có thể cứu được.” Sau đó Nhất Sơ tự cắt ngón tay của mình, lấy máu mà nhỏ vào miệng thôn dân. Trong lòng tôi chấn động, phải chăng máu của Nhất Sơ chính là tiên dược cải tử hoàn sinh?
Mấy giọt màu tràn vào miệng thôn dân, khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng từ từ mái khôi phục huyết sắc, hồng hào trở lại. Sau đó hắn ho 1 cái, thở khò khè rồi phun ra 1 ngụm chất lỏng màu đen. Chất lỏng kia phun lên tảng đá giống như là axit, tảng đá xuất hiện nhiều bong bóng, không bao lâu sau tất cả đều tan biến vào viên đá. Tôi nhìn trợn mắt hốc mồm, con mẹ nó chứ, rốt cuộc là như nào? Nếu như chất lỏng màu đen kia thật sự có độc tính, thôn dân kia liệu còn sống được không?
Nhất Sơ nhìn chằm chằm vào bãi chất lỏng màu đen. Nhìn hồi lâu, đợi đến khi chất lỏng hấp thụ hết vào đá, mới ngồi xổm người xuống, dùng tay sờ soạng trên tảng đá một chút. Tôi phát hiện tay Nhất Sơ dần chuyển sang màu đen. “Sao có thể như vậy?” Nhất Sơ nhìn tay nói một mình. Bỗng nhiên hắn như sực nhớ ra điều gì, xé tung áo thôn dân. Thôn dân này trước ngực sau lưng chằng chịt vết thương ngang dọc, giống như bị cả đàn bò sát tập kích, quả thực là thương tích đầy mình, thậm chí có chỗ lộ ra cả xương trắng.
Nhưng cho dù bị trọng thương, trên thân không hề có máu. Bạch Mi thiền sư lập tức trong túi móc ra một cây ngân châm, vội vàng đâm vào thân thể thôn dân, nhưng người đó như tượng bùn, không ra một giọt máu. Bạch Mi thiền sư quá sợ hãi, lại không còn để ý đến hình tượng cao tăng, ngồi xổm người xuống mặt đất đào. Đào xuống được nửa mét, đất bên dưới không phải là màu đen, mà là đỏ như máu! Nhìn mặt đất, Bạch Mi thiền sư sắc mặt tái nhợt, toàn thân run run “Nơi này lại có vật đó.” Nhất Sơ cũng lạnh hừ một tiếng “Khó trách nơi này gọi là Dã Cẩu lĩnh…”
Tôi không hiểu gì, lập tức hỏi Nhất Sơ, nơi này gọi Dã Cẩu lĩnh, liệu có truyền thuyết gì về nó không. Nhất Sơ nhẹ gật đầu “Nhanh đi thôi, ác ma này chúng ta quản không nổi.” Lý mặt rỗ không cam lòng nói “Thế còn Dạ Long Đạm? Chúng ta còn chưa tìm được Dạ Long Đạm.” Nhất Sơ nói “Chúng ta lại đi không công một lần rồi, vật kia căn bản không phải là Dạ Long Đạm, mà là Hải Trãi Giác. Người nơi này đều không sống nổi, mọi người đi mau.” – “Không phải Dạ Long Đạm?” Lý mặt rỗ gần như tuyệt vọng, ngăn Nhất Sơ “Huynh đệ, có phải ngươi đang gạt ta, vật kia sao có thể không phải Dạ Long Đạm?” Nhất Sơ nói “Ta không lừa ngươi, đây không phải là Dạ Long Đạm. Đây căn bản là một âm mưu, đi mau.”
Nói đến đây, Nhất Sơ lại hiếm thấy dặn dò chúng tôi một câu “Theo sát ta, rời khỏi đây nếu đi lạc, chỉ còn một con đường chết!” – “Thế còn người thôn dân này?” Tôi có chút bận tâm chỉ vào người thôn dân bị mất cả tai. “Không sống nổi.” Nhất Sơ nói nói “Thi thể của hắn cũng phải xử lý.” Nhất Sơ tiện tay móc ra một lá phù, miệng nói lẩm bẩm, sau đó đốt lên, nhét vào thi thể. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, thi thể hẳn sẽ giống như đổ xăng cháy hừng hực, nhưng quỷ dị là thi thể cũng không bị thiêu đốt, phù rơi vào trên thi thể hắn, cũng từ từ mà bị dập tắt.
Nhất Sơ hít sâu một hơi, trực tiếp móc ra hai lá phù, nhét vào thi thể. Giống như lần trước, phù rất nhanh liền tàn lụi… Chuyện này chưa xong, chuyện càng quái dị hơn đã phát sinh, thôn dân ban đầu khuôn mặt bình thường, giờ lại lần biến thành màu đen. Một lúc sau liền đen xì như than. Lần này không chỉ Nhất Sơ đau đầu, ngay cả Bạch Mi thiền sư cũng là hoảng sợ “Nơi này làm sao có thể có vật kia? Không nên, không nên.” – “Rốt cuộc là thứ gì?” Tôi cùng Lý mặt rỗ hai miệng một lời mà hỏi.
“Sương mù lên…” Lúc này Nhất Sơ bỗng nhiên lạnh lùng thở dài. Tôi nhìn lên đỉnh Dã cẩu lĩnh, quả nhiên bắt đầu xuất hiện tầng tầng lớp lớp sương trắng. “Đây là chuyện gì? Không phải chợ quỷ đã kết thúc rồi sao?” – “Không giống.” Nhất Sơ thản nhiên nói “Đi thôi, tuyệt đối đừng tụt lại phía sau.” Nói xong, Nhất Sơ dắt tay tôi. Tay của hắn lạnh thấu xương, làm tôi kìm lòng không được run run một chút. Tôi dắt Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ dắt Bạch Mi thiền sư, cứ như vậy chúng tôi đi xuống dưới núi. Lạ thay, càng đi xuống, sương trắng liền càng ngày càng nhiều, cảm giác đi không bao xa, sương mù liền dày đặc, đại khái tầm nhìn chỉ có hơn hai thước. Với tầm nhìn này, khả năng chạy trốn là con số không.
Chúng tôi đi rất lâu, cuối cùng mới kinh hãi phát hiện ra chúng tôi không ngờ lại quay lại hố xác lớn, tôi tuyệt vọng, không ngờ nãy giờ chúng tôi đi vòng quanh. Tôi thở dài, chúng tôi cũng bị vây ở chỗ này sao? Gâu gâu! Lúc này, trong núi rừng tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng sủa quỷ dị. Kỳ quái, không phải toàn bộ chó trong thôn đã chết ư? Từ đâu xuất hiện ra một con chó.
Con chó này tiếng kêu rất kỳ quái, nghe tựa như là tiếng trẻ con nghẹn ngào, thật hù dọa người. Tiếng sủa từ xa như đang tới gần, tinh thần tôi hoảng hốt, tim đập nhanh hơn. Nhất Sơ nhỏ giọng nói “Bịt tai lại đừng để tiếng chó sủa làm phân tâm!” Tôi lập tức che lỗ tai, nhưng cũng không được, tiếng chó sủa luôn bên tai, giống như muốn chui vào lỗ tai của tôi. Tôi bỗng nhiên cảm giác bả vai tê rần, giống như bị thứ gì cắn. Nghiêng đầu sang lại kinh hãi phát hiện, là Lý mặt rỗ cắn tôi.
Lý mặt rỗ khóe miệng cười, máu theo khóe miệng hắn chảy ra. Hắn nuốt từng ngụm, tưởng chừng rất ngon. Điều khiến này khiến tôi thực sự sợ hãi, bị Lý mặt rỗ cắn, tôi chỉ có thể cảm giác được một tia đau đớn yếu ớt giống như bị muỗi đốt. Tôi sợ hãi, túm tóc Lý béo nghiến răng mà tát “Lý béo, tỉnh lại ngay!” Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Lý mặt rỗ chắc chắn bị tiếng chó sủa kia mê hoặc. Lý mặt rỗ bị tôi đánh, ánh mắt vẫn ngây dại, lung la lung lay đứng lên muốn cắn tôi. May mắn Nhất Sơ tay mắt lanh lẹ, đá Lý mặt rỗ ngã xuống đất. Sau đó ngón trỏ trái cùng ngón giữa đâm vào cổ họng Lý mặt rỗ thăm dò, dùng sức móc một chút.
Lý mặt rỗ nằm rạp trên mặt đất khô khốc một hồi ọe, nôn mửa xong, sắc mặt lúc này mới dần dần khôi phục bình thường “Vừa mới ta làm sao vậy, ta cảm giác mình biến thành một con chó.” Đã biết ngọn núi này sao lại gọi là Dã Cẩu lĩnh chưa?” Nhất Sơ nói “Vì nơi này có chó hoang thành tinh, thậm chí còn mọc ra sừng.” – “Chó hoang thành tinh?” Tôi nhịn không được cười lên, đây là cái đạo lý gì? Đác – uyn biết còn sống không chừng chửi ngươi tới chết?
Lại là một trận tiếng chó sủa từ nơi không xa truyền đến, Bạch Mi thiền sư ho khan một tiếng, cố ý đem thanh âm ép rất thô “Chạy về nhà đi, ăn nhiều mà chết no đi, ở bên ngoài nổi điên làm gì.” Tôi dở khóc dở cười, Bạch Mi thiền sư đang nói đùa sao? Chó hoang kia là chó thường sao? Ngươi có thể mắng nó hiểu sao?
Nhưng chuyện kế tiếp lại làm cho tôi nghẹn họng nhìn trân trối, Bạch Mi thiền sư thật mắng đúng rồi. Tôi rõ ràng trông thấy xa xa trong sương mù khói trắng, xông tới một đầu bóng đen, nức nở chạy ra. Chỉ đơn giản như vậy? Tôi lắp ba lắp bắp hỏi nhìn xem Bạch Mi thiền sư, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
“Xem ra không thể ra khỏi Dã cẩu lĩnh.” Bạch Mi thiền sư nói “Về thôn đi.” Nhất Sơ có chút không cam tâm “Chúng ta có thể thử một chút, Vũ bộ có lẽ có thể dùng được…” – “Thôn dân dưới núi kia thì sao? Bọn hắn biết Vũ bộ sao?” Bạch Mi thiền sư lòng dạ từ bi, không muốn nơi này bị đồ sát. Nhất Sơ trầm mặc, cuối cùng cũng chỉ có thể là nhẹ gật đầu. Bất quá ánh mắt lại nhìn về phía chúng tôi “Tôi đưa các ngươi hai lá phù rồi, đi trước đi! Lưu lại cũng không giúp được cái gì.” Tôi cùng Lý mặt rỗ liếc nhau, cả hai cùng chung ý nghĩ. Chạy thoát, ai lại không muốn chạy? Thế nhưng nếu chúng tôi bỏ đi liệu có xứng đáng với Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ? Dù sao Bạch Mi thiền sư cùng Nhất Sơ là vì cứu chúng tôi mới lâm vào cảnh hiểm nguy này, chúng tôi cứ vậy rời đi thật là vô tình vô nghĩa. Huống chi còn có nhiều thôn dân như vậy cần chúng tôi đi giải cứu. Cho nên tôi cùng Lý mặt rỗ thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại!