Phần 156
Bàn tay ấy giống như một cái kìm. Một khi đã kẹp chặt liền không chịu buông ra. Một lúc sau, một khuôn mặt đẫm máu xuất hiện từ phía bên kia của bức tường. Khuôn mặt của người này đã thay đổi không thể nhận ra. Thậm chí không có một mảnh da nguyên vẹn. Một bên mắt của anh ta trồi ra và rơi xuống sàn, trong khi mắt còn lại đen ngòm nhìn chòng chọc vào tôi. Anh ta rên rỉ và cầu xin, “Cứu chúng tôi… Làm ơn, cứu chúng ta…” Ngay lập tức, tôi nghển cổ và thấy những người mất tích đã tụ tập bên ngoài. Bọn hắn giống như thạch sùng, cơ thể áp sát trên các bức tường cố gắng leo lên. Trong lúc bò, họ cũng cầu xin tôi. “Cứu chúng ta. Xin hãy cứu chúng ta!” – “Cứu lấy chúng ta, cứu lấy chúng ta a.”
Tôi giật nảy mình, còn tưởng mình sinh ra ảo giác, tôi cố nhai đậu nành. Nhưng chúng vẫn ở đó ngay trước mắt tôi. Có vẻ như chúng không phải là ảo giác. Nếu để cho bọn họ bò vào, chỉ sợ các thôn dân đều sẽ gặp nạn. Tôi cũng không dám đem chuyện này nói cho thôn dân, nếu để bọn họ thấy được những con quái vật đẫm máu này, không bị dọa chết khiếp mới là lạ.
Tôi cố hất tay hắn ra. Hắn ngã xuống đất “thịch” một tiếng. Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn đã vùng dậy và vùng vẫy để tiến về bức tường. Hắn khổ sở vịn tường đứng lên, tình cảnh vô cùng đáng thương, hắn nhìn qua ta thều thào nói “Mau cứu ta, ta… Ta còn sống, ta còn sống.” Ha ha, có quỷ mới tin. Tôi ngay lập tức yêu cầu những người bên trong đưa cho tôi một cây gậy tròn. Sau đó tôi dùng cây gậy tròn để đánh những con quái vật đó ra khỏi tường.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào chúng bị đập và rơi xuống, chúng sẽ lại leo lên. Cuối cùng, tôi cảm thấy mệt mỏi và không biết phải làm gì khác. Dân làng không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa. Tất cả họ đều bối rối và sợ hãi hỏi. “Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy?” Tôi an ủi họ. “Không có gì. Mọi thứ đều ổn.” Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng “thịch”. Như thể có thứ gì đó nặng vừa rơi xuống đất.
Tôi quay lại nhìn và trố mắt sợ hãi. Từ bức tường phía Đông, một trong những dân làng mất tích đang trèo qua bức tường. Anh ta vặn vẹo người vì đau đớn, anh ta nói bằng một giọng yếu ớt, “Nhanh lên, cứu ta! Mau cứu ta!” Tôi vội vàng hướng mọi người hét to “Nhanh, mau trở lại bên trong, Đừng nán lại bên ngoài. Hắn là cương thi!” – “Là Lưu lão nhị, gia hỏa này là Lưu lão nhị.” Có thôn dân nhận ra người này, lập tức thất kinh la to.
Lý mặt rỗ gầm lên ” Lưu lão nhị đã chết, mau cùng ta vào trong, gia hỏa này muốn ăn thịt người.” Các thôn dân đều dọa sợ, như ong vỡ tổ hướng về gian nhà thờ tổ chui vào. Sau đó, những người mất tích bắt đầu đi qua bức tường phía Đông bằng cách nhảy vào trong sân. Họ bò trên mặt đất như những con rắn đang trườn. Lý mặt rỗ lo lắng hét lên “Trương gia, bên ngoài đã thất thủ, ngươi còn cầm cái gậy đâm loạn lên làm cái gì? Tranh thủ thời gian rút về đi! Chỉ còn mười phút nữa thôi là Nhất Sơ sẽ quay lại.”
Tôi cũng biết rằng tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi. Những kẻ mất tích thật thông minh. Họ đã phân tán ra, vì vậy tôi không thể xua hết được. Chỉ có thể hạ cái thang xuống, vội vàng tiến vào trong cố thủ. Sau khi đóng cửa phòng, tôi cố gắng trấn an dân làng. Tôi dạy họ đọc Đạo Đức Kinh như Nhất Sơ đã phân phó. Tôi biết Cẩu tinh đang ở gần đây. Với khoảng cách này, tôi e đậu nành sẽ không có tác dụng? Chỉ có thể dùng Đạo Đức Kinh, hy vọng có thể chịu đựng trong ba phút cuối cùng này!
Những người dân làng mất tích chậm rãi đến từ phía bên kia bức tường. Mỗi người thân đầy vết thương, cũng không biết là chết hay còn sống. Bọn hắn tất cả đều tập trung vào cửa nhà thờ tổ, dùng sức đập cửa, đau khổ cầu khẩn mở cửa, luôn miệng nói bọn hắn còn sống. Dù sao cũng là làng xóm láng giềng, đã sống cùng trong nhiều năm. Sau khi nhìn thấy người thân yêu của mình van xin, không ai có thể chịu đựng được. Hơn nữa, đứng ở phía bên kia cánh cửa là những người cha, người mẹ, đứa con của rất nhiều người đang trốn bên trong, giờ phút này chúng tôi đang phải quyết định giữa sống chết và tình thân!
Tôi lập tức cảnh báo và an ủi dân làng. “Dù thế nào chúng ta cũng không thể mềm lòng”. Tôi nói với họ đừng để bị lừa. Bây giờ họ là những con rối được điều khiển bởi Cẩu tinh. Nó đang dùng lòng trắc ẩn để tấn công mọi người. Nếu mềm lòng, cái giá chúng ta phải trả khó lòng mà tưởng tượng được. Vì chúng tôi sống chết không mở cửa, Cẩu tinh tựa hồ không chịu nổi, tôi nhìn thấy một con chó hoang với bộ lông vàng vọt trên bức tường cao hai mét. Nó đứng đó và nhìn chằm chằm vào cổng lớn với đôi mắt to và xanh. Đây là lần đầu tôi chính diện đối mặt với nó.
Ấn tượng đầu tiên của tôi thì đây không phải là một yêu quái đáng sợ. Rõ ràng đó là một con sói trong bộ da người! Nó có những chiếc răng nanh rỉ máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi người tràn đầy oán hận. Khi thôn dân nhìn thấy Cẩu tinh, họ luống cuống, thét chói tai, chạy tán loạn khắp nơi, tìm nơi lẩn trốn. Tuy nhiên, trong thời điểm quan trọng này, chúng tôi nên giữ bình tĩnh. Nếu không, sẽ cho bên kia cơ hội tiếp. Tôi tức giận và nói như sấm “Tất cả dừng lại hết cho ta, Sức mạnh của niềm tin và lòng dũng cảm của chúng ta đủ để đánh bại nó! Hãy theo ta niệm Đạo Đức Kinh, như vậy có thể đem nó đuổi đi.”
Lý mặt rỗ là người đầu tiên ngồi xếp bằng và cùng tôi niệm Đạo Đức Kinh. Sau khi lão Lý bắt đầu niệm, những người khác cũng làm theo. Bầu không khí từ từ yên tĩnh trở lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay lại nhìn Cẩu tinh đang đứng trên tường. Cẩu tinh nhảy xuống, đột nhiên xông thẳng vào cửa mà húc, cửa phòng kêu lên loảng xoảng loảng xoảng, âm thanh lớn khiến người bên trong hoảng sợ. Sau khi tôi cố gắng trấn an họ, dân làng yên lặng và cùng tôi niệm Đạo Đức Kinh.
Cẩu tinh dường như biết rằng nó không còn nhiều thời gian nữa. Nó càng trở nên điên cuồng hơn. Nó tiếp tục đập vào cửa. Sau khi đập vào cửa hàng chục lần, cửa gỗ dường như không chống đỡ nổi nữa, Tuy nhiên Cẩu tinh chợt ngừng lại, con mắt lần nữa nhìn về phía tôi. Lần này, đôi mắt của nó không có vẻ hung dữ hay ác ý. Thay vào đó, nó trông thật đáng thương và cầu xin tôi. Cái đuôi của nó cũng vểnh lên. Ta biết chó dựng thẳng đuôi là có ý gì đó, nó là muốn cầu xin tôi tha thứ?
Trong khi tôi đang suy nghĩ, con chó quỳ xuống bằng hai chân trước của nó. Nước mắt nó lăn dài trên khóe mắt. Tôi như chết lặng. Nó đang làm gì vậy? Cố tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương? Đem lão tử ra đùa nghịch, giờ bảo lão tử tha cho ngươi sao? Tâm trạng nặng trĩu của tôi cuối cùng cũng được hóa giải. Cẩu tinh biết rằng nó không thể chống lại chúng tôi nên giờ nó muốn quỳ xuống trước mặt chúng tôi và cầu xin sự thương xót.
Ngay sau đó, cánh cửa bị phá tung, Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư bước vào, Nhất Sơ trong tay còn cầm một chiếc sừng tản mát ra vầng sáng lục sắc. Đó có phải là Hải Trãi Giác không? Khi Cẩu tinh nhìn thấy cái sừng, mắt nó lóe lên một tia sáng kỳ lạ, ngay sau đó vụt tắt. Nó đứng dậy và hướng về Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư quỳ xuống. Khi cả hai phát hiện ra Cẩu tinh đang để mắt đến nhà thờ tổ, họ lo lắng và bồn chồn. Bạch Mi thiền sư nắm chặt phật châu “Nghiệt chướng, còn không thúc thủ chịu trói!” Nói xong, Bạch Mi thiền sư liền đem phật châu ném ra ngoài, vòng quanh cổ của Cẩu tinh mà trói. Nhất Sơ thì cắn nát ngón giữa, cấp tốc tại chiếc sừng vẽ ra một đạo ký hiệu kỳ quái, từng bước một tiếp cận Cẩu tinh.
Nhìn thấy linh hồn Cẩu tinh bị phật châu trói buộc, bộ dạng rất thống khổ, nó lăn lộn và ngọ nguậy trên mặt đất trong cơn đau đớn tột cùng, cuối cùng vẫn là kiên trì lần nữa bò lên, quỳ chân trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn Bạch Mi thiền sư cùng Nhất Sơ. Lần này ngay cả Bạch Mi thiền sư cùng Nhất Sơ đều sửng sốt, Họ không biết Cẩu tinh muốn làm gì. Bạch Mi thiền sư hừ lạnh một tiếng “A di đà phật, gian trá giảo hoạt chi đồ, hôm nay tha ngươi, ngày mai ngươi có tha cho thôn dân? Hay họ lại chết một cách thảm thương.” Nhất Sơ cũng bắt đầu đọc một câu thần chú bí ẩn nhưng đầy mê hoặc. Cẩu tinh rất khó chịu, tựa hồ bị Nhất Sơ tra tấn, giày vò sống không bằng chết, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào. Nhưng nó liền là không phản kháng, chỉ là hướng về Nhất Sơ quỳ xuống.
Bạch Mi thiền sư thắt chặt phật châu trên cổ Cẩu tinh, nó vẫn như cũ chật vật đứng lên, hướng về Nhất Sơ quỳ xuống! Một mực chờ đến Cẩu tinh thất khiếu chảy máu mà chết, máu tươi tất cả đều chảy vào chiếc sừng, Ngay cả khi nó chết, nó vẫn ở tư thế quỳ. Nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt nó. Bạch Mi thiền sư xác nhận Cẩu tinh đã chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem phật châu thu vào, ra hiệu chúng ta có thể đi ra.
Mọi người cẩn thận bước ra ngoài, vì họ vẫn còn sợ hãi. Sau khi nhìn thấy Cẩu tinh giống như sói, tất cả đều phẫn nộ. Họ chộp lấy vũ khí, chuẩn bị chặt con chó thành nhiều mảnh. Bất quá Bạch Mi thiền sư đã ngăn họ lại. “Yêu nghiệt đã chết. Nhiệm vụ cấp bách của chúng ta bây giờ là cứu dân làng bị thương!” Sau đó, mọi người chạy đến kiểm tra những người dân làng bị thương số còn lại mang những người bị thương đi. Chúng tôi vẫn ở trong nhà thờ tổ. Người dân trong làng yêu cầu Chung thúc làm đại diện thôn lưu lại cùng chúng tôi.
Sau khi nhìn Cẩu tinh, tôi rất là kinh ngạc. Một con thú lớn như thế sống ở trên núi mà không bị phát hiện? Cái này có chút khó tin. Nó là yêu tinh giết người không chớp mắt, tại sao không làm hại người dân nào đến tận bây giờ? Tôi hỏi chung thúc, Chung thúc lắc đầu. “Không, ngôi làng luôn yên bình. Chúng tôi chưa mất gì cả. Chưa có ai bị thương!” Vậy cái này thật kỳ quái.
Tôi quay lại và hỏi Bạch Mi thiền sư, vừa rồi Cẩu tinh quỳ xuống, vậy là có ý gì? Bạch Mi thiền sư nhịn không được cười lên, nói thứ này hẳn là tham sống sợ chết, biết mình đã không có đường lui, cho nên mới hướng chúng ta quỳ xuống cầu xin tha thứ. Tôi gật đầu, hẳn là như vậy đi.
Chung thúc nhờ Bạch Mi thiền sư cùng Nhất Sơ hỗ trợ cứu chữa thôn dân, dù sao các thôn dân bị thương nặng như vậy, trong làng lại không có bác sĩ, chỉ sợ chỉ có Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư là có năng lực cứu sống thôn dân? Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư gật đầu đáp ứng, mang Chung thúc đi chuẩn bị dược liệu. Tuy nhiên, khi họ vừa đi được hai bước, tất cả chúng tôi đều nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếng nước nhỏ nhưng có thể nghe được. Bạch Mi thiền sư lập tức ngừng lại, kinh ngạc ‘A’ một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Cẩu tinh.
“Thì ra là vậy.” Bạch Mi thiền sư thốt lên A di đà phật, cuối cùng lại lắc đầu thở dài. Tôi lập tức hỏi ” Bạch Mi thiền sư, chuyện gì vậy?” Bạch Mi thiền sư nói ” Tình mẫu tử của Cẩu tinh đã cứu toàn bộ ngôi làng này.” Tôi đã rất ngạc nhiên. “Điều này liên quan gì đến tình mẫu tử?” Chúng tôi quan sát kĩ một lúc, mới phát hiện dưới chân Cẩu tinh lại chảy ra không ít chất lỏng trong suốt. Tôi không biết nên hỏi Bạch Mi thiền sư “Đây là vật gì?” – “Nước ối.” Bạch Mi thiền sư nói” Con chó hoang này đang mang thai.” – “Mang thai?” Chúng ta đều thất kinh “Nó quỳ gối trước chúng ta để cầu xin chúng ta tha cho những đứa con của nó?”
Bạch Mi thiền sư nhẹ gật đầu, sau đó tiến về phía trước và dùng một con dao găm để cắt bụng của Cẩu tinh, quả nhiên, theo cuống rốn chảy ra là mấy chú chó con, chúng giãy giụa cùng khuôn mặt ngây thơ nhìn ngáo ngơ cái thế giới bên ngoài. Chung thúc từ bên cạnh liền cầm lấy thuổng sắt cố gắng giết những con chó con, liền bị tôi quát cho một trận “Dừng tay, ngươi muốn làm gì?” Chung thúc nói “Chúng ta đã hại chết mẹ của chúng, sau này chúng trưởng thành khẳng định sẽ trả thù! Đây là do Cẩu tinh sinh ra, khẳng định cũng là yêu quái.” – “Không được.” Tôi vội vàng ngăn lại nói “Dù sao đi nữa đây cũng chỉ là mấy sinh linh vô tội, ngươi không có tư cách tước đoạt tính mạng của nó.”
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng tôi thương hại những chú chó còn nhỏ này. Bọn chúng không có gì sai, không nên đem sai lầm của mẹ nó mà áp đặt lên người chúng nó. Chung thúc không phục, hỏi Bạch Mi thiền sư làm sao bây giờ? Bạch Mi thiền sư cởi tăng bào, dùng tăng bào trùm kín mấy con chó con “Ta sẽ mang chúng đi, tiến hành thuần dưỡng, rửa sạch ma tính của bọn nó.” Chung thúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Mi thiền sư cẩn thận trao những con chó con cho tôi và yêu cầu tôi xem chúng một lúc, tôi nhìn vào mắt chó con và thấy rằng chúng cũng có nước mắt như con người. Lòng căm thù của tôi đối với Cẩu tinh đã nguôi ngoai. Bây giờ, tôi đã có phần ngưỡng mộ nó. Vì tiểu hài tử, Cẩu tinh thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng sẵn sàng từ bỏ. Từ một khía cạnh khác, súc sinh đôi khi có nhiều tình cảm hơn so với con người.
Tình thương của mẹ là vĩ đại, bởi vì nó không cầu hồi báo, sẽ chỉ vô tư kính dâng, trải qua ngàn năm vạn năm cũng sẽ không cải biến, cái này không khỏi làm ta nhớ tới một câu thơ cổ:
Sợi chỉ trong tay người mẹ hiền. Chiếc áo trên mình đứa con đi xa. Lúc con sắp ra đi mẹ khâu kỹ càng. Ý mẹ sợ con về lâu ngày chậm trễ. Ai bảo tấm lòng của tấc cỏ. Đền đáp được ánh sáng ba tháng xuân?