Phần 157
Những thôn dân mất tích kia, đa số cuối cùng đều sống tiếp. Theo bọn họ nói, rất lâu trước kia trong làng đúng là đã làm một việc không tử tế, bọn họ thấy bẩn thỉu liền bắt một tổ chó hoang. Chó đực thì thêm ớt hầm thành nồi lẩu, chó con dùng thuổng sắt đánh chết, chó cái thì bị đánh cho tàn phế hai chân, vứt xuống chân núi. Đây chắc có lẽ là nguyên nhân Dã Cẩu Tinh hại người? Không có chuyện vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không vô duyên vô cớ mà hận.
Bạch Mi thiền sư đem Hải Trãi Giác cùng mấy con chó con mang đi, còn nói chờ chó con lớn lên sẽ cho tôi một con. Lý Mặt rỗ nhìn Hải Trãi Giác lưu luyến không rời.
Bạch Mi thiền sư sao lại không biết Lý Mặt rỗ nghĩ gì? Dù sao Nhất Sơ trước đó đã nói, Hải Trãi Giác đối với Sở Sở có lẽ có ích. Bạch Mi thiền sư liền cười nói với Lý Mặt rỗ, chờ đem Hải Trãi Giác luyện thành thuốc sẽ đưa đến cho hắn. Sau khi trở về mấy ngày, bệnh của Sở Sở trở nên nghiêm trọng hơn, bắt đầu rụng tóc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thường xuyên mê sảng, toàn thân phát nóng.
Lý Mặt rỗ sợ hãi, đưa Sở Sở đi bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, vào nằm trong phòng bệnh nặng. Bác sĩ cho phương án trị liệu duy trì tình trạng, nghi ngờ cô ta bị một loại ung thư nào đó chưa phát hiện được. Lý Mặt rỗ đồng ý, đem tất cả tiền bạc chữa trị cho Sở Sở, nhưng chút tiền này của hắn làm sao đủ? Cho nên tôi cùng Tiểu Nguyệt giúp đỡ tiền viện phí cho Lý Mặt rỗ, hắn khóc nói với chúng tôi, hắn biết Sở Sở có lẽ không chống đỡ được bao lâu, chỉ là muốn cho Sở Sở có một quãng thời gian cuối cùng được dễ chịu một chút.
Nhìn dáng vẻ thoi thóp của Sở Sở, trong lòng tôi rất sợ hãi, lo lắng một giây sau Sở Sở sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại. Không biết sau khi Sở Sở chết rồi, Lý Mặt rỗ còn có thể trở lại như trước được không? Đến lúc Sở Sở lâm nguy, Bạch Mi thiền sư cuối cùng cũng kịp mang Hải Trãi Giác luyện thành dược hoàn tới, Sở Sở may mắn qua đc một mạng. Nhưng không khác gì người thực vật, một ngày chỉ có ba – bốn tiếng tỉnh táo, phần lớn thời gian đều là mê man.
Vì để cho Sở Sở có thể tiếp tục nằm viện, Lý Mặt rỗ cơ hồ mỗi ngày đều chú ý tới chợ đồ cổ nhằm tìm cơ hội kiếm tiền. Mà cơ hội kiếm tiền lại đúng lúc này tìm tới cửa. Lần này đối tượng là 1 quý cô giàu có kinh doanh mỹ phẩm online ở Bắc Kinh, nghe đồn trong tay có mấy ngàn vạn.
Hiện tại mỹ phẩm rất hot, 1 nửa số bạn bè tôi mỗi ngày đều post những quảng cáo mỹ phẩm nhàm chán, cái gì mặt nạ, đồ trang điểm, trắng đẹp… Bọn họ có tiền hay không tôi không rõ, nhưng người phụ nữ này lại rất có tiền, cô ta nói cho tôi cô ta là đại diện của 1 nhãn mỹ phẩm, phụ trách 17 thành phố, hơn vạn khách hàng.
Cô ta hẹn gặp chúng tôi tại một quán cà phê. Cô ta ăn mặc rất sành điệu, trang điểm tinh xảo, tóc dài xõa vai, túi xách LV, nhẫn vàng cùng dây chuyền sáng chói mắt, đi trên đường tư thế như người mẫu.
Nhưng tôi đối với dạng người khoe khoang rất phản cảm. Cho nên gặp mặt cũng lười để ý, trực tiếp hỏi cô ta gặp tình huống như thế nào? Cô ta có vẻ rất cẩn thận, len lén lấy tấm gương ra, móc ngược trên bàn, lúc này mới nhỏ giọng nói “Xuỵt, có người trong gương đang nhìn tôi chằm chằm.”
Tôi sửng sốt, không hiểu nhìn tấm gương “Ai đang nhìn cô?”. Cô ta nói “Tôi!” Tôi nín cười nói “Người đẹp này, cô không sao chứ? Cô soi gương, hình ảnh trong gương không phải cô thì là ai? Là người khác mới là lạ.”
Cô ta gấp gáp “Các người đúng là đồ lừa đảo, tình huống nhạy cảm như thế mà không phát hiện ra? Ý tôi là trong gương có 1 tôi khác, lúc tôi không soi gương, người đó cũng ở trong gương dùng ánh mắt u oán nhìn tôi.”
Tôi hít sâu một hơi, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta “Cô nói là lúc cô không soi gương bên trong cũng sẽ xuất hiện một người? Cô chắc chắn đó là cô, mà không phải người khác?”. Cô ta lập tức gật đầu “Đúng, chính là như vậy. Nói đi, bao nhiêu tiền, muốn làm thế nào? Tôi rất bận rộn.” Vừa nói xong, âm thanh thông báo Wechat vang lên, cô ta cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, mở máy nói mấy câu. Dường như là deal giá làm đại diện, báo giá cho đối phương.
Tôi nhìn Lý Mặt rỗ, hắn có chút không kiên nhẫn được nữa, nói “Tống nữ sĩ, nếu cô bận thế, hay là đợi lúc nào xong việc lại tìm chúng tôi?” Tống nữ sĩ lập tức liền nổi giận “Lời này có ý gì, thái độ phục vụ này là sao? Tôi là người trả tiền đấy nhé”. Tôi nhìn Lý Mặt rỗ nổi giận, cái này cũng bình thường, như tính tình trước đây, giờ phút này Lý Mặt rỗ hẳn là đã sớm vỗ bàn đứng dậy.
Nhưng vừa nghĩ tới đang cần tiền gấp, Lý Mặt rỗ lại nhịn xuống. Trước kia tham tiền, là thuần túy tham, nhưng hắn vẫn có điểm mấu chốt. Hiện tại, Lý Mặt rỗ vì Sở Sở mà “tham tiền”, trên vai thêm một phần trách nhiệm, hắn làm việc đã thành thục ổn định hơn rất nhiều.
“Cô nhanh lên! Chúng tôi đợi.” Lý Mặt rỗ cuối cùng vẫn thỏa hiệp, khẽ thở dài một cái. Tống nữ sĩ vẫn cầm điện thoại nói chuyện, tầm 10 phút đồng hồ, chờ đối phương trả tới 5 vạn tiền đại diện mới để điện thoại xuống, khuấy đều cà phê trong ly nói “Nói đi, mất bao lâu thời gian mới có thể giải quyết? Muốn bao nhiêu tiền?”
Tôi nhịn không được cười to “Chúng tôi không phải đạo sĩ, cũng không phải chuyên gia bắt ma, mà là thương nhân xử lý âm vật. Cô từ lúc nào thì bắt đầu cảm giác được có chỗ không đúng? Trong nhà có vật gì đặc biệt kỳ lạ?” – “Tấm gương nhà tôi có gì đó quái lạ!” Tống nữ sĩ nói “Cái gương đó chính là âm vật.” Tôi vội vàng giải thích “Cái gọi là âm vật, bình thường đều có trăm năm lịch sử trở lên, chứ không phải phổ thông đồ dùng hàng ngày.” – “Như thế này đi, tôi biết đó là cái gì, các anh tới nhà tôi một chuyến đi!”. Tôi gật đầu, không nhìn thấy âm vật thì không xử lý được sự việc. Tống nữ sĩ mở cửa xe Ferrari, chỉ có hai chỗ ngồi. Cô ta hình như có ấn tượng với tôi không tệ, nhất quyết để tôi lên xe, bảo Lý Mặt rỗ gọi taxi. Lý Mặt rỗ tức điên lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ có thể cắn răng đồng ý. Trên xe, Tống nữ sĩ kể chuyện xảy ra với tôi. Thì ra cô ta cũng không phải là người Bắc Kinh.
Có điều những người tỉnh khác đến Bắc Kinh dốc sức làm việc đều có một giấc mộng là có hộ khẩu Bắc Kinh. Cho dù không lấy được hộ khẩu, cũng phải nói giọng Bắc Kinh, để trên người mình có khí chất Bắc Kinh, cho nên tống nữ sĩ mới mở miệng, chính là giọng điệu Bắc Kinh điển hình. Nghe nói người Bắc Kinh ai nấy đều thích đồ cổ, nuôi thú cưng, thế là cô ta cũng mua thêm không ít đồ cổ, còn nuôi một con dê.
Chuyện kỳ quái xuất hiện đại khái là từ lúc cô ta mua được 1 cái gương đồng cổ triều Đường. Chiếc gương đồng kia chạm trổ vô cùng tinh xảo, xem qua là biết đồ của hoàng gia, nạm khung vàng, giá đỡ cũng là gỗ đàn mộc loại tốt. Đáng giá nhất chính là gương đồng mặt ngoài đc luyện bóng loáng vô cùng, soi sáng ra tới hình ảnh cũng rõ ràng vạn phần, quả thực so với tấm gương hiện đại không khác nhau nhiều lắm. Tống nữ sĩ đối chiếc gương đồng kia mười phần yêu thích, bởi vì cô ta cảm thấy mình trong gương so với mình ngoài đời càng thêm vũ mị, tràn ngập xuân sắc. Điều này làm cô ta không tự chủ được sinh ra cảm giác tự hào. Loại cảm giác này làm Tống nữ sĩ thèm nhỏ dãi, mê luyến, quả thực giống như nghiện ma túy.
Nhưng mua tấm gương về tới ngày thứ mười, cô ta liền phát hiện quái sự. Cô ta dậy sớm soi gương chợt phát hiện mình trong gương hình như có chút theo không kịp động tác của bản thân. Chẳng hạn như lúc cô ta soi gương trang điểm, đang chuẩn bị quay đầu đi, nhưng khóe mắt quét nhìn lại phát hiện hình ảnh của mình còn dừng lại trong gương, hướng về phía cô ta cười. Cô ta cẩn thận xem lại, lại phát hiện trong gương trống rỗng, làm gì có hình ảnh nào? Lúc đầu cô ta còn cho rằng là mình hoa mắt, cho nên coi như không có chuyện gì. Nhưng mấy ngày kế tiếp, cô ta phát hiện tình huống càng ngày càng không bình thường! Lúc cô ta soi gương thường xuyên cảm giác người trong gương dường như cũng không phải là chính mình. Bởi vì người trong gương thường xuyên nhìn cô ta cười, mà cô ta khẳng định bản thân không hề cười.
Sau đó khi ban đêm lên giường đi ngủ, trong lúc vô tình sẽ nghe thấy trong gương truyền đến tiếng cười cổ quái, đợi cô ta đi xem sẽ phát hiện trong gương lại xuất hiện “mình” với khuôn mặt tươi cười. Nhưng khuôn mặt tươi cười kia lóe lên một cái rồi biến mất, cô ta cảm thấy có lẽ là ảo giác, vẫn như trước không quá để ý, chỉ cất gương vào trong ngăn kéo, không dùng nữa, dù sao trong lòng cũng đã hoảng hốt.
Nhưng từ khi cất gương đồng đi, khi thức dậy, tình huống lại càng thêm nghiêm trọng! Đã không chỉ là trong gương đồng xuất hiện hình ảnh quỷ dị, ngay cả mấy cái gương còn lại trong nhà cũng bắt đầu xuất hiện hình ảnh kỳ quái. Có đôi khi là một gương mặt đầy máu, có đôi khi là khuôn mặt tươi cười của mình, thậm chí có một lần cô ta còn nhìn thấy một nữ nhân kỳ quái, mặc váy thời Đường trong gương đi tới đi lui.
Cô ta sợ hãi không dám tiếp tục ở lại, dứt khoát dời ra ngoài, thuê một biệt thự đắt đỏ tại ngoại ô. Nhưng quái sự cũng không vì vậy mà chấm dứt, mà càng ngày càng nghiêm trọng. Chỉ cần có gương, cô ta đều có thể trông thấy trong gương là “mình”, cùng với nữ nhân mặc váy thời Đường, mà lại có đôi khi, cô ta phát hiện người mặc váy thời Đường lại là chính mình.
Sự việc kinh khủng khiến cô ta hạ quyết tâm tìm người giúp xảy ra lúc đêm qua. Cô ta nằm trên giường đang ngủ say, chợt cảm giác được quanh thân lạnh như băng, liền lấy chăn đắp lên, nhưng vừa mới trở mình chợt nghe thấy thanh âm “Tôi lạnh quá!”.
Cô ta lúc này sợ hãi cực độ, lập tức mở mắt ra, nhưng vừa mở mắt, lại thấy sự việc kém chút nữa làm cô ta phát điên. Bên cạnh cô ta xuất hiện thêm một người, cứ như vậy nằm ngang, cùng mình gối lên cùng một cái gối đầu, vành mắt biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, làn da khô héo. Mà gương mặt kia giống cô như đúc.
Cô ta thét chói tai nhảy dựng lên muốn đi ra ngoài, kết quả vừa mở cửa, nhìn thấy “mình” mặc váy thời Đường váy lạnh lùng xuất hiện ở cổng, thanh âm sâu kín nói “Tôi muốn sống, cô nhất định phải chết.”
Nói xong, đối phương liền duỗi ra hai tay tái nhợt, chụp vào cổ cô ta. Vừa lúc này, một trận tiếng gà trống gáy vang lên, nữ quỷ kia sợ hãi, rít lên một tiếng rồi chậm rãi biến mất. Tống nữ sĩ chưa tỉnh hồn, một mạch chạy tới chợ đồ cổ Phan Gia Viên, có thể là do hữu duyên, đúng lúc trông thấy Lý Mặt rỗ, liền mời hắn đến xử lý chuyện này.