Phần 178
Vừa nhìn qua, tôi lập tức trợn tròn mắt, tài xế hai mắt nhắm nghiền, thần sắc căng cứng, tựa hồ là đang sợ hãi cái gì đó. Lâm Long Sơn nói “Tiểu Lưu, dừng xe, để vị huynh đệ kia xuống đi tiểu.” Nhưng lái xe không hề dừng lại, vẫn đang nhắm mắt cầm lái. Lâm Long Sơn tên đần này vẫn không phát hiện lái xe đang nhắm mắt, tôi lập tức nhắc nhở Lâm Long Sơn, ra hiệu cho hắn nhìn kỹ lái xe. Lâm Long Sơn nhìn thoáng qua lái xe, lập tức sợ hãi hét thảm một tiếng. Tôi lập tức che miệng Lâm Long Sơn lại, tuyệt đối không thể kinh động đến đối phương.
Lái xe nhất định đã bị quỷ nhập, nếu để cho nó biết chúng tôi phát hiện ra, nhất định sẽ trở mặt, tốc độ nhanh như vạn nhất đụng vào cây đại thụ, chúng tôi không chết cũng tàn phế. Ở nơi hoang vu không người này, nếu bị thương chẳng khác nào dính án tử. Lâm Long Sơn hoảng sợ nhìn tôi, bảo tôi mau chóng nghĩ cách. Tôi ép buộc mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về cái xe trống phía sau. Tài xế phía sau cũng hai mắt nhắm nghiền, xem ra hắn cũng bị nhập hồn.
“Không đúng.” Lâm Long Sơn bỗng nhiên mở miệng nói “Chúng ta hình như là… trở về chỗ cũ!” – “Hử?” Tôi lập tức nhìn hai bên đường, phát hiện chiếc xe này không biết từ lúc nào đã quay đầu chạy về lâm trường. Chúng tôi không chuẩn bị gì, cứ thế qua đêm ở lâm trường có thể có kết cục tốt sao? Lý mặt rỗ chỉ chỉ cửa xe, ra ý hỏi hay là nhảy xuống. Trong lòng tôi nghĩ nhảy cái rắm, xe đang chạy nhanh như thế, nhảy xuống nhất định là ngã chết tươi.
Tôi móc Thiên Lang Tiên ra, chuẩn bị ép đối phương dừng lại, đồng thời ra hiệu Lâm Long Sơn khống chế vô lăng. Tôi muốn níu lái xe lại, sau đó để Lâm Long Sơn thừa cơ dừng xe. Nhưng tôi còn chưa động thủ, xe đã chậm lại, tôi còn đang kinh ngạc, thầm nghĩ hay là đối phương sợ hãi? Nhưng khi tôi nhìn thấy lâm trường ngay trước mắt, nháy mắt liền tuyệt vọng, không ngờ chúng tôi đã đến lâm trường.
Giờ phút này tôi bắt tài xế dừng xe cũng không có ý nghĩa gì, đành để mặc cho lái xe dừng xe trong lâm trường. Xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Long Sơn vội vàng nhảy xuống xe. Tôi cùng Lý mặt rỗ cũng nhảy xuống, chạy tới đẩy lái xe ra ngoài. Không ngờ lái xe đã hôn mê bất tỉnh. Lâm Long Sơn trút giận lên lái xe, hung hăng đạp hắn hai cước, mắng vương bát đản, ngươi hại chết lão tử. Tôi ngăn hắn lại, cái này không thể trách lái xe. Lâm Long Sơn nói “Chúng ta mau chóng rời đi thôi, đem tên gia hỏa này nhét vào cốp sau, nói không chừng trước khi trời tối còn kịp chạy ra ngoài!”
Tôi lạnh lùng nói “Xem ra vật kia không định để chúng ta rời đi, ai lái xe cũng thế mà thôi.” Lâm Long Sơn trợn tròn mắt “Huynh đệ, đừng nói tối nay chúng ta qua đêm ở đây a.” Tôi gian nan gật đầu “Không có cách nào, hiện tại chỉ có thể như thế…” – “Cái gì.” Lâm Long Sơn trợn mắt hốc mồm “Nói đùa sao? Bảo ta lưu lại? Đây không phải bảo ta đi chết sao?” – “Không có đường khác.” Tôi nói “Chỉ có thể ở chỗ này một đêm, yên tâm, mặc dù không có cách nào diệt trừ vật kia, nhưng để sống sót vẫn có cách.” Lâm Long Sơn do dự một chút, cuối cùng gian nan gật đầu “Được, chỉ có thể thử một lần…” Nói xong, Lâm Long Sơn liếc mắt nhìn hai tên lái xe bất tỉnh, hỏi tôi nên làm gì?
Tôi đỡ hai người đó lên, bấm vào nhân trung, hai người rất nhanh đã mở mắt ra, ngây thơ nhìn tôi “Vừa rồi… Có chuyện gì vậy? Tôi làm sao lại ngủ thiếp đi.” Lâm Long Sơn mắng một câu thành sự không đủ bại sự có thừa, nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra. Nhưng hai người họ vẫn nói mau lên xe trở về đi! Thời gian không kịp rồi. Xem ra bọn hắn còn chưa lên xe đã thần trí bất minh, nói cách khác lúc vừa bắt đầu lái xe, bọn hắn đã bị vật kia khống chế.
Lâm Long Sơn mắng lên xe cái rắm, hôm nay ở lại lâm trường một đêm, mẹ nó, bị các ngươi hại thảm. Nói xong Lâm Long Sơn vội vàng đưa bọn tôi vào lều, muốn dùng gỗ đóng kín cửa chính và cửa sổ. Lý mặt rỗ hừ một tiếng ngươi đóng kín cửa sổ, tức là đóng kín lại đường sống. Đúng vậy, chỉ là một cái cửa sổ, làm sao có thể khóa lại quỷ hồn đây? Vạn nhất gian phòng gặp nguy hiểm, chúng tôi nhảy ra ngoài thế nào đây? Lâm Long Sơn hỏi ý tôi, tôi nhẹ gật đầu, bảo hắn nghe theo Lý mặt rỗ.
Hai người tài xế bị quỷ ám, trên người âm thịnh dương suy, tôi bảo hai người nấu canh gừng uống cho bài trừ âm khí đi. Nhưng hai người họ tìm tới tìm lui không thấy gừng. Tôi rất buồn bực ở nơi này sao lại thiếu gừng? Lúc trời đông giá rét uống một chén canh gừng rất tốt với thân thể, mà tôi cũng biết người Đông Bắc đi ra ngoài luôn mang gừng theo người. Lâm Long Sơn cũng buồn bực, nói hắn thường xuyên cung cấp gừng miễn phí, hai ngày trước vừa chuyển đến một đống. Hắn liền chạy đến phòng bếp, thấy trong thùng quả nhiên trống không. Lâm Long Sơn quắc mắt chửi ầm lên “Đám hỗn đản kia, ngay cả gừng của lão tử cũng lấy đi!”
Tôi lại cảm thấy hẳn không phải là công nhân mang đi, lúc vội vàng người ta cần mang đi nhu yếu phẩm, chứ không cần phải mang gừng đi. Tôi chợt nhớ tới một khả năng liền hỏi Lâm Long Sơn, nơi này có vôi không? Lâm Long Sơn nói không có. Tôi tìm một lượt thấy thứ có thể thay cho vôi là bột mì và muối ăn. Tôi đem bột mì và muối ăn phủ lên thùng. Rất nhanh, xuất hiện máy dấu bàn tay màu màu đen huyền ở trên thùng. Lâm Long Sơn la thảm, xém chút ngã ngồi dưới đất. “Rất rõ ràng, gừng không phải do người sống trộm đi.” Tôi nói “Có thể là Trâu Tam Nhi, hoặc là pho tượng đá, cũng có thể là oan hồn thổ phỉ.” – “Pho tượng đá có thể cử động?” Lâm Long Sơn không thể tin được nhìn tôi.
“Đương nhiên.” Tôi nói ” Pho tượng đá trở thành âm vật, âm vật có thể trở thành khí linh, khí linh có thể làm những chuyện mà con người làm được.” Lâm Long Sơn sợ hãi vội đem cái thùng ném ra ngoài. Sau đó chạy đi lấy ba nén hương, cho tiền lên trên bàn thờ cầu khấn Hoàng Tam thái nãi. “Đừng bái, vô dụng thôi.” Tôi rút thuốc lá ném cho Lý mặt rỗ một điếu, tôi cũng đốt lên, hít sâu một hơi. Dưới tình huống bình thường, tượng Hoàng Tam thái nãi hẳn là gương mặt mỉm cười, nhưng Hoàng Tam thái nãi trước mặt mặc dù cũng là khóe miệng mỉm cười, nhưng lại là cười âm hiểm, cười lạnh, tôi biết Hoàng Tam thái nãi nhất định đã bị người khác động tay chân!
Lâm Long Sơn kinh ngạc nhìn tôi “Sao lại vô dụng? Bọn ta vẫn luôn bái Hoàng Tam thái nãi mà.” Tôi nói “Ngươi xem thử Hoàng Tam thái nãi này có gì lạ không?” Lâm Long Sơn lập tức đem bức tượng thần lại, xem xét phía sau, cuối cùng nơm nớp lo sợ nói đằng sau hình như có thêm một dấu ấn ngón tay màu đỏ. Tôi nói “Đó là máu chuột, có người dùng máu chuột động chân tay lên Hoàng Tam thái nãi, cho nên Hoàng Tam thái nãi sẽ không giúp ngươi đâu.” – “Cái gì?” Lâm Long Sơn càng sợ hơn “Hoàng Tam thái nãi đã bị động chân tay vào? Ta đã thờ cúng hơn mười năm, vẫn không được phù hộ sao?” Tôi lạnh lùng nói “Động vật chỉ là động vật, không có tình cảm, dù ngươi nuôi một trăm năm, chỉ cần người khác cho nó ăn, nó sẽ phản bội ngươi. Đi thôi, đến căn lều!”
Nói rồi tôi và Lâm Long Sơn trở về. Lâm Long Sơn lại nhìn tượng thần Hoàng Tam thái nãi, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng dứt khoát ném tượng Hoàng Tam thái nãi ra ngoài “Đồ sói mắt trắng, ngươi gan lớn lắm! Lão tử sau này không bái ngươi nữa.” (Sói mắt trắng để chỉ kẻ bạc bẽo vô ơn – dịch giả) Lâm Long Sơn còn hỏi tôi nên bái gì mới tốt, tôi nói chỉ cần ngươi làm việc không thẹn với lương tâm, cho dù không bái gì, trời cao cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an.
Lâm Long Sơn cười cười xấu hổ, không nói gì. Về tới gian phòng, tôi nhìn bên ngoài trời đã tối. Hiện tại mới khoảng bốn giờ, tiểu Hưng Yên lĩnh này tối trười khá sớm. Lâm Long Sơn đã bắt đầu sợ hãi, nơm nớp lo sợ nhìn ngoài cửa. Tôi thì nhìn hai người tài xế, áy náy nói thật có lỗi, nhờ họ chịu ủy khuất, để tôi trói họ lại, đối với họ hay với tôi đều tốt cả. Hai người tài xế cũng không nói gì, họ tin tưởng kiến thức và bản lĩnh của tôi, giơ tay chịu trói. Tôi trói hai người ở đầu giường, sau đó để Lâm Long Sơn giữ cửa và đóng cửa sổ lại, mấy người chúng tôi an vị ngồi trên giường.
Nhìn Lâm Long Sơn sợ hãi quá mức, tôi đi vào phòng bếp nấu đồ ăn, cùng với rượu cao lương có sẵn, uống rượu vào làm người ta can đảm hơn. Người càng sợ quỷ, quỷ càng hại người, người không sợ quỷ, quỷ càng sợ người, đây là đạo lý bất biến! Uống xong, sắc trời đã hoàn toàn đen lại. Chúng tôi bật tất cả số đèn mình có. Hôm nay tôi cũng không định đi đối phó âm vật, bởi vì chúng tôi không chuẩn bị gì cả, hôm nay chỉ cần phòng ngự cho tốt, thuận tiện thăm dò đối phương là được rồi. Uống hai chén rượu vào bụng, cảm giác toàn thân ấm áp dễ chịu, sợ hãi trước đó liền tan thành mây khói. Tôi sở dĩ không lo lắng là vì Nhất Sơ an bài cho chúng tôi nhiệm vụ này, vậy tức là hắn cảm thấy chúng tôi hoàn toàn có thể xử lý được. Lại nhìn Lý mặt rỗ, uống chút rượu vào như biến thành người khác, cho dù bên ngoài có một con hổ, hắn cũng dám nhảy ra ngoài đánh chết. Có lẽ là rượu cao lương tương đối mạnh làm người ta can đảm lên rất nhiều.
Không lâu sau trong rừng bắt đầu nổi gió. Đây là gió trong rừng, so với động tĩnh của cuồng phong bên ngoài không giống. Gió ở đây xuyên qua nhánh cây, phát ra thanh âm giống như tiếng nữ nhân kêu ô ô. Nghe trong chốc lát, tôi lại có chút sợ hãi. Gió càng lúc càng lớn, cửa sổ bị gió thổi rung động đùng đùng, sau đó trời bắt đầu mưa, hạt mưa lớn như hạt đậu đập lên trên giống như có vô số cánh tay đang gõ cửa, tôi cả người nổi da gà. Mưa to gió lớn vô cùng, Lâm Long Sơn nói cơn mưa này tạm thời sẽ không tạnh được. Tôi nói không tạnh được là tốt, trời mưa dương khí tương đối nặng, chí ít là yêu ma tà quái không dám ra ngoài!