Phần 184
Mới đầu tôi tưởng là Lý mặt rỗ hoặc Lão Thử tiền bối, cho nên muốn xốc đối phương lên. Nhưng lúc tôi chuẩn bị động thủ lại phát hiện thân thể của mình không thể động đậy được, đành mở mắt ra nhìn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhưng tôi phát hiện mắt như đeo chì, mở thế nào cũng không ra được, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một người đang ở trên người tôi. Người kia râu dê hoa râm, trên người đỏ đỏ xanh xanh, là cách ăn mặc của Miêu tộc, khắp khuôn mặt là nếp nhăn, một đôi mắt đục ngầu vô thần nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức liền sửng sốt, quát lên một tiếng “Ngươi muốn làm gì?” Kẻ đó hung hăng cười lạnh “Vĩnh Lạc quan tài không vĩnh lạc đâu, các ngươi mau quay về đi!” Tôi giật nảy mình, vội hỏi y có phải cũng đến tìm kiếm Vĩnh Lạc quan tài hay không? Y chỉ lặp lại “Nhanh về đi, nếu không các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
Tôi sợ hãi, biết người này rất có thể là người định tranh đoạt Vĩnh Lạc quan tài, thế là tôi lập tức giằng co, định chế phục đối phương. Nhưng tôi căn bản là không thể động đậy. Đúng lúc tôi gấp như kiến bò chảo nóng bỗng nhiên cảm giác có người đang mãnh liệt lung lay thân thể của tôi. Nửa ngày sau mắt tôi mới có thể mở ra, hóa ra là Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ sốt ruột nhìn tôi, hỏi tôi thấy thế nào rồi? Tôi tỉnh táo lại, ngồi dậy mê man nhìn bốn phía, xem người râu dê kia ở đâu. Hóa ra vừa rồi tôi bị quỷ đè lên người. Tôi nhẹ nhàng thở ra, nói không có việc gì, mới mơ thấy ác mộng…
Lúc này sắc trời sáng rõ, Lão Thử tiền bối đã ở bên ngoài bắt đầu tập thể dục, lão tập Ngũ cầm hí. Môn Ngũ cầm hí nghe nói là do Hoa Đà lưu lại, học theo động tác của gấu chó đi lại, thật đúng là cho người ta co cảm giác câm nín không biết nói gì. (Ngũ cầm hí đúng là do Hoa Đà sáng tạo dựa trên động tác của gấu, hạc, hổ, khỉ, hươu. Nhưng bảo giống gấu chó đi lại thì đúng là… – dịch giả)
Phát hiện chúng tôi đã tỉnh, Lão Thử tiền bối lập tức cho chúng tôi hai bao lương khô, nói con đường sắp tới không dễ đi. Tôi và Lý mặt rỗ ăn lương khô, uống nước rồi theo Lão Thử tiền bối lên núi. Không ngờ nơi ở của người Miêu vắng vẻ như thế, cứ tưởng vượt qua ngọn núi là tới nơi. Ai ngờ chúng tôi đi qua bốn năm ngọn núi lớn, mới cuối cùng trông thấy cái bóng của Miêu trại.
Tôi mệt mỏi đến tê liệt, đi không nổi nữa, dù sao đi bảy, tám tiếng trèo đèo lội suối, dù là quân nhân cũng không chịu được. Chúng tôi nghỉ ngơi ăn uống một chút cho lại sức rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Mà trong lúc leo núi tôi chợt phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Đó là tối qua Lão Thử tiền bối còn tràn đầy cảm xúc, hôm nay cả ngày lại giống như lòng đầy tâm sự, không nói một lời, cũng không biết lão đang nghĩ gì. Tôi liền hiếu kỳ hỏi Lão Thử tiền bối, có phải có chuyện gì nguy hiểm liên quan đến Vĩnh Lạc quan tài hay không?
Lão Thử tiền bối ánh mắt hồ nghi nhìn tôi “Tiểu tử, ngươi hôm qua không phải bị quỷ đè đấy chứ?” – “Phải.” Tôi lập tức nói “Sao lão biết?” Dù sao lúc tôi xảy ra chuyện lão ta cũng không ở trên xe. Lão Thử tiền bối do dự một chút, khoát tay nói không có gì. Tôi biết lão cố ý giấu diếm chúng tôi, liền liên tục truy hỏi. Cuối cùng Lão Thử tiền bối đành phải bất đắc dĩ lấy điện thoại ra cho tôi xem một tấm ảnh. Lão ta dùng điện thoại cũ nát, trên bàn phím chữ đã mờ hết. Lão mở ra một tấm ảnh cho tôi xem. “Biết người này không?” Lão Thử tiền bối hỏi. Tôi cẩn thận nhìn tấm ảnh này. Trong tấm ảnh là một vị lão nhân, mặt mũi nhăn nheo, mũi ưng, râu dê… Điều này khiến tôi liên tưởng tới lão già râu dê lúc tôi bị quỷ đè!
Tôi giật nảy mình “Lão Thử tiền bối, đây… đây không phải là người đè lên ta tối qua sao?” – “Đúng.” Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ thở dài “Đó là người hẹn đến đón chúng ta lúc trước, cũng là người đầu tiên phát hiện ra Vĩnh Lạc quan tài.” Tôi nhướng mày “Đừng nói là hắn đã chết?” Lão Thử tiền bối trầm muộn nói “Chuẩn tâm lý cho tốt đi! Lúc hắn đè lên ngươi hắn đã nói gì?” Tôi cẩn thận nghĩ, mơ mơ hồ hồ cũng chỉ nhớ được “Vĩnh Lạc quan tài không vĩnh lạc”, bèn nói cho Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối nghe xong càng thêm sầu não uất ức, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhắc lại chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi tiếp tục đi lên phía trước. Chuẩn bị tâm lý thật tốt? Chuẩn bị tâm lý gì? Tôi hỏi Lão Thử tiền bối, lão không chịu nói, chỉ đưa chúng tôi tiếp tục tiến lên. Qua đỉnh núi này là sẽ tới Miêu trại.
Toà Miêu trại này tên là Ngọa Long trại, nghe như tên của ổ thổ phỉ. Nhưng người dân lại rất nhiệt tình, bọn họ đứng xung quanh chúng tôi nhìn như xem khỉ con vậy. Khi Lão Thử tiền bối báo tên họ xong, thái độ những người này bỗng nhiên lạnh lùng, bọn họ tản đi rất nhanh. Đoán bừa cũng biết, Lão Thử tiền bối nhất định đã làm chuyện thất đức gì đó ở đây. Lý mặt rỗ hỏi thử, Lão Thử tiền bối liền hừ lạnh một tiếng, nói những người này đố kỵ việc lão cưới được một đóa hoa của Miêu gia, cho nên mới lãnh đạm với lão. Tôi thật hoài nghi lão đang khoác lác, nhìn bộ dáng hiện nay của lão, lúc còn trẻ nhất định cũng rất xấu xí đi? Đóa hoa của Miêu gia sao có thể cưới lão?
Lão Thử tiền bối hoàn toàn không để ý đến thái độ của bọn họ, dẫn chúng tôi tới một gian nhà gỗ rách rưới. Nhà gỗ ở ngoài cùng của Miêu trại, xa xa đã thấy cửa chính treo câu đối phúng điếu màu trắng và mặt nạ tế tự đặc thù của Miêu tộc, tim tôi lập tức nhảy lên, con mẹ nó, không phải người kia chết thật rồi chứ? Khó trách lão ta trước đó cứ liên tục căn dặn, bảo chúng tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, giờ mới hiểu chuẩn bị tâm lý là có ý gì. Nếu như hắn đã chết, vậy tối qua tôi thật sự đã gặp quỷ, nghĩ đến khiến tôi rùng mình! Lão Thử tiền bối đẩy cửa ra, bên trong lạnh lẽo, rất lộn xộn, trên mặt đất còn có rất nhiều rác rưởi, giống như cả năm không có người ở.
“Lão Hàn?” Lão Thử tiền bối vừa vào cửa không kịp chờ đợi hô một tiếng. Nhưng trong gian phòng không có ai trả lời. Lão Thử tiền bối sắc mặt kịch biến, chạy vào gian phòng, tôi và Lý mặt rỗ sợ hãi không dám tiến vào mà đứng chờ ở cửa. Lão Thử tiền bối đi tìm một vòng, cuối cùng ủ rũ cúi đầu đi ra, bất đắc dĩ nói vị lão hữu kia quả nhiên đã chết. Tôi lập tức khẩn trương “Lão Thử tiền bối, việc hắn chết có liên quan đến Vĩnh Lạc quan tài phải không? Ta thấy Vĩnh Lạc quan tài quả nhiên không phải là thứ tốt, chúng ta nên bỏ đi thôi.”
Vừa nói xong, cửa chính lại bị đẩy ra, một thanh niên toàn thân quấn vải trắng đi đến, nhìn chúng tôi một chút, cuối cùng ánh mắt nhìn lên Lão Thử tiền bối. Thái độ của y có chút không thân thiện, lạnh lùng hỏi “Trong số các ngươi ai là Lão Thử?” Lão Thử tiền bối chắp tay sau lưng nói “Là đại chất tử? (Cháu cả) Luận về bối phận ngươi nên gọi ta một tiếng lão thúc.” – “Cha ta trước khi chết bảo ta chuyển lời cho các ngươi, Vĩnh Lạc quan tài không vĩnh lạc, tránh được thiên tai không tránh được quỷ họa. Các ngươi đi nhanh đi! Nếu không sẽ giống như cha ta.” Sau khi nói xong, y quay người rời đi. Nghe thanh niên nói xong, Lão Thử tiền bối trong nháy mắt sắc mặt xanh lét, nhìn qua bóng lưng thanh niên kia, lập tức đuổi theo hỏi “Phụ thân ngươi táng ở đâu? Ta muốn đi gặp hắn lần cuối.” Thanh niên hít sâu một hơi, nói “Quan tài thứ ba mươi sáu trên sườn núi huyền quan, đến đó xong thì mau chóng rời đi! Cha ta chết rất kỳ quặc.” – “Hắn chết như thế nào?” Lão Thử tiền bối vội vàng hỏi. “Hừ, cái này chỉ sợ các ngươi phải đi hỏi phụ thân ta…” Nói xong y vội vội vàng vàng rời đi, mặc cho Lão Thử tiền bối gọi thế nào cũng không quay đầu lại.