Phần 188
Đến dưới vách núi huyền quan, Giang Kim Thành và chúng tôi nhặt mấy nhánh cây khô và đốt mấy ngọn đuốc, sau đó ném tất cả vào sọt. Lập tức lửa lớn rừng rực đốt cháy cái sọt, bên trong phân, nước tiểu và máu bị đốt lên làm cho xú khí đầy trời, toát ra một cỗ sương mù. Sương mù toát ra có màu xanh, rất nhanh đã tràn ngập cả sườn núi. Chúng tôi nhìn chằm chằm sườn núi huyền quan, chú ý vào chỗ ở giữa vách núi. Lão Thử tiền bối nói Vĩnh Lạc quan tài rất có thể sẽ ở ngay vị trí trung tâm của sườn núi huyền quan.
Quả nhiên, không bao lâu sau, chính giữa vách núi bắt đầu có sương vụ cuồn cuộn phóng ra, giống như có một cỗ quan tài đang nhen nhóm bị lửa cháy, khói đen tràn ngập, rất nhanh đã ép khói xanh xuống. Lão Thử tiền bối lập tức hô một tiếng “Đi nhanh! Vĩnh Lạc quan tài hiện hình rồi!” Nói rồi lão mang bọn tôi vội vội vàng vàng theo bậc thang bò lên. Dựa vào vị trí khói đen, chúng tôi suy đoán Vĩnh Lạc quan tài cũng không nằm ở chính giữa sườn núi huyền quan, mà là ở gần ranh giới phía trên của bậc thang. Lão Thử tiền bối mắng “Vị trí gần như thế, chính là muốn cho càng nhiều người chú ý tới nó, tiếp xúc với nó, từ đó đánh cắp được càng nhiều phúc báo. Rất thông minh!”
Chúng tôi một hơi bò tới giữa sườn núi, từ xa đã thấy một cỗ quan tài tràn ngập khói đen, như bao bọc lấy cỗ quan tài, căn bản nhìn không rõ thân quan tài.
Lão Thử tiền bối lập tức móc ra một lá trung đẳng Linh phù, đưa cho Giang Kim Thành, bảo Giang Kim Thành đi trước. Giang Kim Thành không đồng ý, nói tại sao y lại phải đi trước, vạn nhất có nguy hiểm thì y phải đứng mũi chịu sào. Lão Thử tiền bối cười lạnh nói trung đẳng Linh phù có thể bảo vệ cho y bình an. Mà bây giờ chủ nhân Vĩnh Lạc quan tài đã ý thức được nguy hiểm, chắc chắn đã hạ cổ độc cho nên y là chuyên gia về cổ độc phải đi trước, nếu gặp cổ trùng thì có thể giải quyết. Giang Kim Thành lúc này mới đồng ý, y móc trong ngực ra hai cây châm lửa cầm trong tay, theo vách đá bò về phía trước.
Tôi vốn cho rằng chúng tôi sẽ gặp phải rất nhiều cổ trùng công kích, không ngờ bò đến bên cạnh Vĩnh Lạc quan tài, vẫn không thấy động tĩnh gì, im lìm như tử vật. Sự yên tĩnh này rất không bình thường, làm tôi càng thêm cẩn thận! Chúng tôi đứng trên mặt cọc gỗ nâng Vĩnh Lạc quan tài, nơm nớp lo sợ nhìn Giang Kim Thành và Lão Thử tiền bối cạy nắp quan tài. Trong nháy mắt nắp quan tài mở ra, một cỗ hắc vụ nồng đậm từ trong phun ra làm cho người ta không mở mắt nổi, tôi lập tức dựa sát vào vách núi đá nhắm mắt lại, lo lắng hắc vụ có độc.
Lúc tôi mở mắt ra, ánh mắt đã rõ ràng hơn rất nhiều, sương mù màu đen tiêu tan hết, Lão Thử tiền bối và Giang Kim Thành đang ngẩn người nhìn quan tài. Lòng hiếu kỳ lập tức khiến tôi liếc mắt nhìn tới. Vừa nhìn thấy tôi cũng trợn tròn mắt. Một người khoác áo mãng bào đang nằm trong quan tài. Cây thanh đồng cổ kiếm bên người bị nắng sớm chiếu rọi sáng lấp lánh. Mà thi thể lại đúng là không hề hư thối, người này giống như đang ngủ thiếp đi, ngũ quan uy nghiêm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
“Lồng ngực của hắn, các ngươi mau nhìn lồng ngực của hắn.” Lý mặt rỗ bỗng nhiên hét rầm lên. Ánh mắt của chúng tôi lập tức nhìn vào bộ ngực thi thể. Tất cả đều kinh hãi trợn mắt hốc mồm. Lồng ngực của hắn vẫn lên xuống phập phồng, giống như còn đang thở. Con mẹ nó, hắn vẫn còn sống? Giang Kim Thành bỗng nhiên quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói “Người này là Miêu Vương.” – “Miêu Vương?” Tôi không hiểu nhìn Lão Thử tiền bối “Miêu Vương là ai?” – “Thủ lĩnh Miêu Cương thời đó được thiên tử Đại Minh phong làm thế tập Miêu Vương, có đất phong, được mặc mãng bào của hoàng thất.” Lão Thử tiền bối nói “Giang Kim Thành, ngươi đừng sợ! Hắn đã chết, ngươi mau giết chết cổ trùng bản mệnh của hắn!”
Giang Kim Thành trên mặt tràn đầy sợ hãi “Không được, hắn là Miêu Vương của là Miêu tộc chúng ta, ta không thể giết hắn.” “Được.” Không ngờ Lão Thử tiền bối lại sảng khoái đồng ý “Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi là đồ bất hiếu, ngươi tình nguyện để cho phụ thân ngươi bị hắn hút đi phúc báo, vĩnh viễn không được siêu sinh. Ngươi muốn để cho tên Miêu Vương không có máu mủ ruột già với ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy đúng không?” – “Ta…” Giang Kim Thành trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, chần chờ. “Nhanh.” Lão Thử tiền bối nói “Chờ một lát nữa, cổ trùng bản mệnh của hắn nhảy ra, tất cả chúng ta đều mất mạng, chỉ sợ ngươi còn biết rõ kết cục hơn chúng ta.”
Cuối cùng Giang Kim Thành cắn răng nói “Móa nó, Miêu Vương cũng không tốt đẹp gì, tàn bạo thành tính, lão tử hôm nay vì thương sinh Miêu tộc trừ hại!” Nói xong y liền bóp miệng Miêu Vương mở ra. Miệng Miêu Vương mở ra, khí thoát ra ngoài làm lồng ngực xẹp xuống, xem ra cũng chỉ là được vẻ bên ngoài mà thôi. Mà lồng ngực của hắn sở dĩ có thể lên xuống là vì trong đó cất giấu cổ trùng bản mệnh. Cổ trùng bản mệnh của hắn sinh sống trong lồng ngực tự nhiên là làm cho trên ngực lên xuống chập chùng.
Miệng Miêu Vương vừa mở ra, Giang Kim Thành lập tức nhét cây châm lửa trong tay vào đó. Cây châm lửa vừa nhét vào, ngực Miêu Vương càng chập chùng mạnh liệt hơn. Nói cũng lạ, sương mù phía trên cây châm lửa chui về phía cổ họng Miêu Vương. Lão Thử tiền bối nhìn mà tâm phục khẩu phục, không ngừng tán thưởng nói “Có thể luyện đến hỏa hầu bậc này, đúng là không dễ! Không tệ! Không tệ!” Cây châm lửa đốt tới bờ môi Miêu Vương, liền tắt ngóm. Giang Kim Thành lập tức móc cây châm lửa ra. Mà vừa móc cây châm lửa ra, khói đặc cuồn cuộn từ trong yết hầu và lỗ mũi Miêu Vương thoát ra. Giang Kim Thành gấp gáp hơn, hai cánh tay làm hình cái kìm, đặt trên lỗ mũi và gần miệng Miêu Vương, tùy thời chuẩn bị bóp lấy.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng thấy yết hầu Miêu Vương thoát ra sương khói, truyền đến một trận thanh âm ông ông! Giang Kim Thành lập tức tập trung tinh thần, tôi biết hẳn là cổ trùng bản mệnh của Miêu Vương sắp chạy ra. Giang Kim Thành định dùng hai cánh tay bắt lấy cổ trùng. Công lực cao như vậy mà không đi biểu diễn ảo thuật thì thật lãng phí! Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, miệng Miêu Vương bỗng nhiên ngậm lại, Giang Kim Thành lập tức hét lên một tiếng “Không xong!”, Đang muốn rụt tay về.
Nhưng đã không kịp, tôi rõ ràng trông thấy một con côn trùng màu đen, giống như con ruồi lớn từ trong lỗ mũi Miêu Vương bay ra sau đó bám trên bàn tay Giang Kim Thành. Y lập tức hét thảm, đột nhiên vẩy tay lại. Nếu như không phải Lão Thử tiền bối trước đó đã chuẩn bị, lập tức ôm lấy y, chỉ sợ y đã ngã xuống vách đá vạn trượng. Tôi nhìn thoáng qua bàn tay Giang Kim Thành, chỉ thấy một cái lỗ nhỏ chảy ra rất ít máu tươi. Nhưng Giang Kim Thành lại đau đớn la to, tay kia ôm chặt cổ tay, nhìn Lão Thử tiền bối hô to một tiếng “Lão Thử tiền bối mau giúp ta! Chặt đứt bàn tay này đi!!!” Cái gì? Tôi và Lý mặt rỗ đứng hình, không hiểu Giang Kim Thành nói đùa hay nói thật.