Phần 189
Không đợi hai chúng tôi lấy lại tinh thần, Lão Thử tiền bối đã giơ tay chém xuống, bàn tay của Giang Kim Thành rơi xuống, máu tươi như suối phun ra. Giang Kim Thành không để ý tới cánh tay không ngừng chảy máu, tay kia nắm lấy bàn tay bị chặt đứt ném xuống bên cạnh quan tài, gầm thét “Mau thiêu hủy cỗ quan tài!” Lão Thử tiền bối không chút do dự ném một cây châm lửa lên quan tài, sau đó lại ném đi hai bình xăng. Cây châm lửa gặp xăng, trong nháy mắt cháy rực. Giang Kim Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng trên vách núi.
Tình huống cụ thể là như thế nào? Tôi và Lý mặt rỗ nhìn nhau, thật lâu sau vẫn không phản ứng lại. Chỉ bị côn trùng cắn một chút là muốn chặt đứt bàn tay, người này đầu óc có chút kỳ quái. “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cầm máu!” Lão Thử tiền bối nhìn tôi và Lý mặt rỗ nổi giận gầm lên một tiếng, tôi và Lý mặt rỗ lập tức ấn chặt phía trên vết thương, Lão Thử tiền bối đốt một cây châm lửa đốt lên vết thương của Giang Kim Thành. Bị lửa đốt lên vết thương, đau đớn thế nào có thể tưởng tượng được, Giang Kim Thành đau đớn trên trán đầy mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo kịch liệt.
Nhưng y không kêu tiếng nào, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cỗ quan tài đang bốc cháy. Tôi còn tưởng rằng y cố gắng chú ý đến việc khác để giảm bớt đau đớn, liền hỏi hắn tại sao phải thiêu hủy quan tài, vạn nhất cả sườn núi đều bốc cháy thì biết làm sao? Giang Kim Thành nói cổ trùng đã chui vào bàn tay y. Trừ phi dùng lửa thiêu chết cổ trùng, nếu không thi thể Miêu Vương vẫn là bất hoại bất diệt, chúng tôi đừng hòng có được Vĩnh Lạc quan tài.
Y đang nhìn cổ trùng bản mệnh của Miêu Vương, nếu như cổ trùng trốn thoát thì dù có đốt cháy cả sườn núi này cũng không thể để cổ trùng trốn thoát. Cổ trùng bản mệnh của Miêu Vương không phải người bình thường có thể xử lý được. Tôi cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đang bị thiêu đốt. Cứ nghĩ rằng, lửa lớn như thế nhất định có thể thiêu chết cổ trùng kia. Nhưng ai ngờ không lâu sau từ trong đó bay ra ngoài bốn năm “con ruồi”. Tôi sợ hãi, còn tưởng rằng cổ trùng muốn công kích chúng tôi bèn lập tức trốn tránh. Nhưng cổ trùng lại như không thấy, chỉ chui vào mấy cỗ quan tài bên cạnh, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
“Không xong!” Giang Kim Thành mắng một câu “Cổ trùng sinh sôi quá nhanh, xem ra sườn núi huyền quan không giữ được rồi, mau mang theo quan tài rời đi thôi!” Nói xong y lập tức đứng lên, băng bó vết thương một chút liền chạy đi. Tôi và Lý mặt rỗ cũng không chút do dự định chạy đi. Lão Thử tiền bối lại kéo lấy hai chúng tôi “Đồ hỗn đản, muốn bỏ lại Vĩnh Lạc quan tài ư? Đáng giá mấy trăm vạn đó!” – “Mẹ kiếp, sắp mất mạng tới nơi, lấy quan tài về có dùng được cục cứt!” Lý mặt rỗ mắng.
Lão Thử tiền bối nói “Nghe ta, mang quan tài xuống dưới, Giang Kim Thành có cách đối phó cổ trùng…” Nhìn lão tỏ ra nhất định phải có được cỗ quan tài, tôi biết hai chúng tôi giằng co cũng không được việc gì, chỉ có thể cùng Lão Thử tiền bối kéo cỗ quan tài, nắm lấy đầu gỗ của quan tài kéo lên bậc thang. Khó khăn lắm mới kéo được Vĩnh Lạc quan tài xuống, chúng tôi mệt đến không thở nổi. Cũng may bậc thang đi xuống, nếu là đi lên sợ là chúng tôi sẽ mệt chết mất. Vừa xuống đến phía dưới, Giang Kim Thành liền vứt những nhánh cây bị thiêu đốt xuống huyền quan trên sườn núi, rồi tưới thêm chút xăng.
Xăng lập tức cháy hừng hực, khe hở giữa các quan tài rất hẹp, không lâu sau các cỗ quan tài đều bị đốt cháy. Những cỗ quan tài này đều có trên trăm năm lịch sử, tương đối khô ráo, tốc độ bốc cháy rất nhanh, cháy hừng hực chiếu đỏ cả nửa bầu trời. Tôi lo lửa cháy tới cánh rừng rậm bên kia, Lão Thử tiền bối lại nói hai bên sườn núi huyền quan âm khí nặng nề, lửa cháy không nổi. Tôi cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng chúng tôi đốt cháy sườn núi huyền quan, Miêu dân nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, Giang Kim Thành nếu bị Miêu dân bắt được ắt phải chết.
Giang Kim Thành thở dài, nói chỉ có thể đi nơi khác sinh sống, phụ thân đã chết rồi, y đối với nơi này cũng không còn vương vấn gì. Chúng tôi lập tức đặt Vĩnh Lạc quan tài lên xe rồi rời đi. Tôi muốn ném thi thể Miêu Vương trong quan tài đi, lại bị Lão Thử tiền bối cản lại. Lão nói thi thể Miêu Vương cũng là một kiện bảo vật khó lường, ném đi rất đáng tiếc. Mà chúng tôi còn phải quan sát biến hóa của thi thể Miêu Vương, nếu có hiện tượng không bình thường thì không thể tùy tiện mang Vĩnh Lạc quan tài đi được.
Tôi và Lão Thử tiền bối ở sau xe bán tải nhìn chằm chằm quan tài, Lý mặt rỗ lái xe, Giang Kim Thành thì sắc mặt trắng bệch đang dưỡng thương. Tôi rất buồn bực, thi thể của Miêu Vương có thể có điều gì không bình thường đây? Chẳng lẽ còn có thể vùng dậy? Rất nhanh tôi đã phát hiện thi thể của Miêu Vương quả nhiên bắt đầu không bình thường. Thi thể của hắn với tốc độ mắt thường thấy được đã nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng biến thành một thi thể khô cằn, ban đầu hồng nhuận sung mãn, hiện giờ khô quắt tựa hồ dùng tay đâm một chút cũng có thể tạo ra một cái lỗ lớn.
Lão Thử tiền bối thở dài, nói cho dù là một đời Miêu Vương, cho dù có được Vĩnh Lạc quan tài, cuối cùng cũng không phải trở thành thây khô sao, bị người ta vứt bỏ nơi hoang sơn dã lĩnh bị thú hoang ăn thịt sao. Nói xong, Lão Thử tiền bối nắm lấy hai cái đùi của thi thể ném vào con lạch. Tôi giật mình, Lão Thử tiền bối không phải nói thi thể của Miêu Vương cũng là bảo vật sao? Lão Thử tiền bối giải thích thi thể của Miêu Vương khi còn sung mãn mượt mà, tự nhiên là hàng tốt, có thể chứng minh sức mạnh của Vĩnh Lạc quan tài. Nhưng bây giờ cổ trùng bản mệnh đã bị diệt vong, giải thoát hàng trăm cô hồn dã quỷ, phúc báo bị đánh cắp tự nhiên cũng tan thành mây khói. Hắn biến thành thây khô chỉ có thể cho thấy Vĩnh Lạc quan tài có tác dụng phụ, mà giá trị của Vĩnh Lạc quan tài đã bị ảnh hưởng chi bằng ném nó đi.
Tôi yên lặng. Lão Thử tiền bối nói cho tôi biết Miêu Vương tuy không phải là thủy tổ của Miêu tộc nhưng lại là người đã phát dương quang đại Miêu tộc. Hắn cũng không phải người có thanh danh tốt, hắn bạo ngược thành tính, thường xuyên bắt đi một số lớn Miêu dân đi nuôi cổ độc, người chết trong tay hắn so với chết trên chiến trường còn nhiều hơn.
Lão Thử tiền bối cho Giang Kim Thành một số tiền lớn, Giang Kim Thành cầm lấy đi nơi khác sinh sống. Khi chúng tôi về tới thành phố, chuyện về Vĩnh Lạc quan tài đã kinh động toàn bộ giới thương nhân âm vật.
Lão Thử tiền bối mỗi ngày đều tới chợ đồ cổ tìm kiếm cơ hội, cuối cùng cũng tìm được một người mua thích hợp. Đó là một phú ông ở Bắc Kinh, mẹ ông ta mới qua đời. Vì tỏ lòng hiếu thảo đã ra giá một ngàn vạn mua Vĩnh Lạc quan tài cho mẹ ông ta. Lúc tôi đang cảm thán phú ông này thật hiếu thuận, Lão Thử tiền bối hừ lạnh một tiếng “Hiếu thuận cái rắm!”. Mẹ ông ta trước khi chết sống ở nông thôn, ông ta chỉ mỗi tháng gửi về một số tiền lớn, rất ít đi về thăm hỏi. Một người mẹ già, giữ một đống tiền thì làm được gì? Mong muốn lớn nhất của bà ta là con cái về gặp mặt ăn bữa cơm đoàn viên. Khi còn sống không hiếu thuận, lúc chết mới lau nước mắt tỏ hiếu tâm, đây là làm cho người ngoài nhìn vào mà thôi.
Tôi lần nữa yên lặng. Vĩnh Lạc quan tài không vĩnh lạc, tránh được thiên tai không tránh được quỷ họa, lời này không giả chút nào. Cho dù nhất thời đánh cắp được phúc báo của người khác thì thế nào? Đến cuối cùng cũng sẽ bị trời phạt, trả giá đắt cho hành động của mình. Không phải thứ của mình, cho dù cướp đi, cuối cùng vẫn phải trả lại cả gốc lẫn lãi!