Phần 197
Lý Minh Minh không dám ngồi một mình trên ghế, dứt khoát cũng đứng lên, đi theo tôi. Tôi cũng không mở cửa phòng, sợ kinh động đến ‘mấy thứ bẩn thỉu’ bên trong, mà nhìn qua khe cửa. Nhưng bên trong khói bay lượn lờ, không thấy gì cả. Nghĩ tới nghĩ lui không ra cách gì hay, tôi đành chuẩn bị cẩn thận đẩy cửa vào. Lúc tôi đẩy cửa ra, một làn khói đặc trong nháy mắt đập vào mặt tôi, đồng thời tôi còn thấy trên màn cửa sổ có một ngọn lửa đang cháy không ngừng.
Tôi phát hiện trong ngọn lửa như hiện ra vô số bóng người thống khổ thân thể vặn vẹo, ở trong lửa lăn lộn rất thê thảm. Mãi đến khi Lý Minh Minh gọi tôi, hỏi trong nhà có bình cứu hoả không, tôi mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng ra cổng cầm bình cứu hoả dập tắt lửa trên màn cửa.
Xong xuôi tôi mới phát hiện phía dưới màn cửa sổ có mấy mẩu thuốc lá. Điều quỷ dị là vừa rồi tôi dùng bình chữa cháy dập lửa, khói và bột mạnh mẽ bắn ra làm mở toang cả cửa sổ. Nhưng mấy mẩu thuốc như cố định ở trên cửa sổ, đầu lọc hướng xuống giống như mấy nén hương được bày ngay ngắn. Dù lửa đã dập tắt, nhưng chiều dài năm điếu thuốc lại không giống nhau. Có ba điếu dài, hai điếu ngắn khiến tôi nhớ tới một thành ngữ không hay!
Mẹ nó, điều này có nghĩa là đối phương đang cảnh cáo tôi, nếu vẫn tiếp tục quản chuyện này, chỉ sợ tôi sẽ gặp chuyện bất trắc. Có thể dùng thuốc lá đốt thành như thế này, đủ thấy đối phương lợi hại. Lý Minh Minh đưa tay muốn lấy đi tàn thuốc, tôi ngăn hắn lại, móc ra cái bật lửa, chuẩn bị tiếp tục châm lửa cho năm điếu thuốc. Đồng thời tôi bảo Lý Minh Minh quỳ xuống nói xin lỗi, nếu như năm điếu thuốc cháy hết, thì chứng tỏ đối phương đã bỏ qua cho Lý Minh Minh.
Nhưng điếu thuốc giống như biến thành cục sắt mặc cho tôi đốt thế nào điếu thuốc cũng không cháy. Xem ra đối phương là không chịu bỏ qua cho Lý Minh Minh. Nhìn Lý Minh Minh còn đang dập đầu, đập đến trán tươm máu, tôi liền kéo hắn lên. Lý Minh Minh nơm nớp lo sợ nhìn tôi “Hắn… Hắn có tha thứ cho ta không?” – “Không.” Tôi nói “Đi thôi, mai nói tiếp.”
Xem ra, mấy tên ‘lão quỷ’ (âm hồn người già) kia là theo chân Lý Minh Minh đến đây. Tôi cũng không muốn đối phương đốt cháy tiệm của tôi, cho nên cả đêm đều giữ bình chữa cháy trong tay. Lý Minh Minh hỏi tôi, sao không nghĩ cách diệt mấy con quỷ vừa rồi đi? Tôi giải thích nói “Âm linh đi theo ngươi cũng không phải là kẻ cầm đầu, có thể là trên người ngươi âm khí yếu, cho nên đánh động tới mấy thứ bẩn thỉu.” – “Vì sao toàn thấy mấy lão quỷ? Trong đó có phải có điều thần bí gì không?” Lý Minh Minh vẻ mặt cầu xin nói. “Cái này… Ta cũng không rõ ràng, gặp lão quỷ là ngẫu nhiên, khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Nói thật, trong lòng tôi rất buồn bực. Gặp quỷ đúng là ngẫu nhiên, nhưng cũng không thể chỉ gặp phải ma quỷ già nua. Quỷ là linh thể, không có lý trí, tuyệt đối sẽ không thể vì nơi nào đó có mấy con quỷ già nua, thì những con quỷ già nua khác cũng đến đó tập trung được. Nghĩ thế nào cũng không ra, ngược lại còn làm tôi đau đầu. Tôi dứt khoát không nghĩ nữa, chờ trời sáng đến nhà Lý Minh Minh tìm âm vật rồi nói sau.
Cũng may, sau đó cũng không gặp gì quái sự gì, trời mới vừa tờ mờ sáng, tôi lên xe của Lý Minh Minh đi về nhà hắn. Nhà Lý Minh Minh cũng không xa, trong một khu dân cư không tệ, tôi thấy lạ, hắn chỉ là một nhân viên trật tự đô thị mà mua được nhà ở Bắc Kinh sao? Chí ít cũng phải một vạn một mét vuông đi. Hai phòng ngủ một phòng khách, một trăm mét vuông phòng ở, đồ dùng trong nhà đều là hàng hiệu, phong thuỷ cách cục bố trí cũng không tệ, rất có thể là đã tìm cao nhân xem qua.
Tôi tìm một vòng cũng không có đồ cổ đồ cũ gì, khả năng âm vật không có ở đây. Tôi liền hỏi Lý Minh Minh, không phải cha mẹ hắn có để lại di vật sao? Những thứ đó ở đâu? Lý Minh Minh nói hắn để ở tầng hầm. Tôi đi vào tầng hầm, bên trong đều là những đồ vật cũ nát chất đống, Lý Minh Minh nói hắn không bỏ những vật này đi, lưu lại làm kỷ niệm. Tôi lục tung tìm kiếm, đa số đều là đồ của bốn mươi, năm mươi năm trước, cũng không hẳn là đồ cổ. Xem ra chỉ có thể chờ tối nay xem thử, hy vọng từ việc kỳ quái tìm ra kẻ cầm đầu! Ăn sáng xong tôi quyết định đến mộ phần cha Lý Minh Minh xem một chút.
Tôi suy đoán vong hồn cha Lý Minh Minh đã bị thứ gì đó khống chế, trở thành khôi lỗi (con rối). Hổ dữ cũng không ăn thịt con, cha hắn dù tức giận thế nào, cũng không thể đến tìm Lý Minh Minh gây chuyện… Dù sao tôi trên cơ bản kết luận hắn là người hiếu thuận. Mộ phần cha Lý Minh Minh nằm ở dưới chân một ngọn núi vùng ngoại thành, chân núi có một dòng sông nhỏ chảy qua. Đây là điển hình cho loại hình phong thuỷ Đai lưng ngọc, an táng ở chỗ này có thể khiến cho con cháu dư dả tiền bạc. Tôi cảm thấy Lý Minh Minh có thể mua được căn nhà kia có mối liên quan rất lớn đế thế phong thủy này.
Lý Minh Minh nói cha hắn trời sinh sợ lửa, cho nên hắn dựa theo di chúc, không hoả táng mà lén lút chôn xuống ở gần đó. Nhưng trước đó mộ phần bị nước chảy qua nên phải dời đến nơi này. Tôi đi vòng quanh mộ phần một vòng, cũng không phát hiện được cái gì không đúng, ngôi mộ này rất mới, hẳn là không bị ai giở trò động tay động chân gì. Đây có thể giải thích, vì sao sau khi Lý Minh Minh di dời mộ phần cha hắn thì không bị âm hồn cha hắn quấy rối nữa.
Tôi bảo Lý Minh Minh đưa tôi đi nhìn khu mộ trước kia, hy vọng có thể tìm được đầu mối. Ngôi mộ cũ đã bị lấp lại, nhưng vẫn có nước từ bên trong chảy ra, hẳn là sông ngầm dưới lòng đất vẫn đang chảy. Tôi theo sông ngầm dưới lòng đất đi về phía trước rốt cuộc tìm được một dòng sông nhỏ. Dòng sông này chảy rất nhẹ, khoảng cách tới ngôi mộ ít ra cũng phải mười mấy thước. Theo lý thuyết thì dòng sông nhỏ loại này, không thể tạo thành sông ngầm chảy đến sói cả đất ở mộ phần được, trừ phi là có người cố ý? Nghĩ lại vong hồn cha Lý Minh Minh bị người ta biến thành khôi lỗi, tôi càng chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng, lúc này bảo Lý Minh Minh nhảy xuống sông, tìm lối chảy vào của sông ngầm. Không bao lâu sau, Lý Minh Minh đã phát hiện lối vào sông ngầm, phẫn nộ mắng “Móa nó, sông ngầm là có người cố tình đào ra. Lối vào có một cái ống xi măng, là có người cố ý để nước chảy chìm mộ phần cha tôi!” Xem ra suy đoán của tôi quả nhiên là chính xác.
“Ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút.” Tôi nói “Có phải ngươi đắc tội ai, hoặc là cha ngươi có kẻ thù nào không?” Lý Minh Minh có chút buồn bực “Chuyện của cha ta, ta không rõ ràng, hẳn là không có kẻ thù gì. Ngược lại có mấy người nhìn ta không vừa mắt, nhưng cũng không đến nỗi hại ta chứ?” Tôi nói “Thế này đi! Ngươi lập danh sách xem ai có mối thù với ngươi lớn nhất, nhất định sẽ phát hiện không tưởng tượng nổi.” Lý Minh Minh bất đắc dĩ đồng ý.
Trên đường về, tôi chợt phát hiện phía trước có một lão đầu cầm xẻng, nhìn thấy chúng tôi lập tức liền đổi hướng đi đường khác. Linh cảm nghề nghiệp cho tôi biết tên có vấn đề. Quen biết Nhất Sơ một thời gian dài, tôi nhiều ít cũng học được chút bản lĩnh. Tôi liền hỏi Lý Minh Minh có biết lão đầu kia không? Lý Minh Minh nghĩ một chút liền nhận ra, nói lão đầu kia ở bên đường bán khoai nướng, có vấn đề gì sao?
Tôi nói “Hắn cầm xẻng tới đây làm gì? Vừa rồi còn cố ý trốn tránh chúng ta.” Lý Minh Minh nói “Không có gì, hắn ở chân núi vỡ đất hoang trồng khoai lang, có lẽ là đến đào khoai lang. Người bán hàng rong trông thấy trật tự đô thị không phải đều trốn tránh sao? Chắc là hắn quá nhạy cảm.” – “Nói như vậy đến, ngươi và hắn có khúc mắc? Bằng không sao hắn lại trốn tránh chúng ta?” Tôi hỏi. Lý Minh Minh do dự một chút, nói “Có chút khúc mắc, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.”
Hiện giờ tôi hoàn toàn không biết gì về âm vật kia cả, cho nên phải nắm lấy bất kỳ dấu vết gì có được. Tôi liền bảo Lý Minh Minh kể về khúc mắc của bọn họ.