Phần 199
“Không sai.” Lão đầu nói “Chủ nhân cuốn binh pháp này chính là Hán triều đệ nhất mưu sĩ Trương Lương, là nhà ta đời đời kiếp kiếp truyền lại. Thứ này có linh tính, cùng ta nương tựa lẫn nhau đã bảy mươi năm, cho nên đời này ta không gặp phải tai họa lớn…” – “Tổ tiên nói, linh hồn Thái công sống trong Thái công binh pháp chuyên môn đối phó với kẻ không tôn trọng người già, cho nên ta muốn giáo huấn một chút cái tên quản lý trật tự đô thị không biết trời cao đất dày này.”
“Vậy tại sao còn muốn dẫn nước nhấn chìm phần mộ cha người ta?” Tôi hỏi. “Mới đầu ta cũng không muốn dùng Thái công binh pháp để giáo huấn hắn, chỉ muốn dẫn nước nhấn chìm quan tài cha hắn, để cha hắn tự mình đến giáo huấn con trai mà thôi. Nhưng ai ngờ tiểu tử này chết cũng không hối cải, còn mỗi ngày ra đường làm khó những người buôn bán nhỏ đáng thương như chúng ta. Đúng lúc hắn di dời mộ phần, ta mới vận dụng Thái công binh pháp để cho hắn nhận biết sai lầm của mình.” Lão đầu giải thích.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hai ngày trước là cha của Lý Minh Minh tác quái, còn mở miệng giáo huấn hắn. Về sau cha hắn lại biến mất, thay vào đó là một lão đầu râu bạc xuất hiện. “Quả nhiên là ngươi.” Lý Minh Minh nổi trận lôi đình “Cha ta đã nhập thổ an lành, ngươi sao nhẫn tâm như vậy, còn muốn kinh động cha ta!” – “Không có cách, ai bảo cha ngươi không biết dạy ngươi? Ta chính là muốn cha ngươi dạy lại ngươi, xem ngươi có biết hối cải không. Nhưng ta thấy tiểu tử ngươi mấy ngày nay không làm khó những người buôn bán nhỏ nữa, cho nên muốn lấy Thái công binh pháp ra, không ngờ gặp phải các ngươi.”
“Ngươi cho rằng đem Thái công binh pháp đi thì không có chuyện gì sao?” Tôi lạnh lùng nhìn lão đầu “Vong linh trong âm vật đều dựa vào một cỗ chấp niệm mà tồn tại, căn bản cũng không có lý trí. Ngươi đã dùng Thái công binh pháp nguyền rủa Lý Minh Minh, vong linh nhất định không chết không thôi…” Tôi nhớ tới lão đầu râu bạc trong mộng của thầy phong thủy, không cần phải nói, chắc chắn là vong linh Thái công sống trong binh pháp. Lúc ấy hắn cảnh cáo thầy phong thủy, hiện giờ thì luẩn quẩn trong đầu tôi. Chỉ dựa vào câu nói kia, tôi biết đối phương nhất định không chết không thôi!
Lão đầu có chút giật mình “Cái gì? Ngươi nói trong cuốn sách có quỷ? Nhất định phải hại chết tiểu tử này mới được? Không thể nào, nếu thật sự có quỷ, vì sao ở bên cạnh ta lâu như vậy mà ta không thấy? Tổ tiên ta cũng không thấy quỷ trong cuốn sách.” Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói “Bên cạnh ngươi không có âm khí kích thích hắn, đương nhiên sẽ không có vấn đề. Mà quan tài của cha Lý Minh Minh bị dìm xuống nước, oán khí trùng thiên, không kích thích vong linh mới là lạ.”
Lý Minh Minh hung hăng trừng mắt liếc lão đầu “Xem ngươi làm chuyện tốt gì kìa!” Lão đầu cũng không cam chịu yếu thế “Không phải ngươi tự tìm tới sao? Ngươi nếu biết tôn kính người già sẽ chọc tới họa lớn như vậy sao?” Tôi bị hai người làm đau đầu, lập tức gọi họ lại “Được rồi, hiện tại việc cấp bách là tìm cách đối phó với âm vật, các ngươi cãi lộn chỉ lãng phí thời gian.”
Có lẽ lão đầu cũng thẹn trong lòng, chủ động hỏi tôi có gì cần hắn giúp không. Có chủ nhân âm vật bên cạnh, đương nhiên là không còn gì tốt hơn, chí ít tôi dám đảm bảo có hắn ở đây chúng tôi không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nói “Vậy thì tốt, buổi tối hôm nay ngươi ở cùng chúng ta đi, có ngươi thì xác suất thành công lớn hơn.” Lão đầu gật đầu đồng ý. Trong lòng tôi đã có biện pháp giải quyết phù hợp, nếu đối phương nhất định không chết không thôi, vậy thì để cho hắn nhìn thấy Lý Minh Minh ‘chết’.
Chúng tôi cũng không về nhà, mà đến một khu chợ bán mua một con gà trống lớn, hai cân gạo, một thanh đồ tể đao và một đống đồ vật linh tinh khác. Chuẩn bị xong liền đợi đến đêm nay lúc vật kia xuất hiện. Lão đầu và Lý Minh Minh tựa hồ có oán thù thật lớn, trên đường đi không ngừng cãi nhau, tôi thấy phiền phức vô cùng nhưng không ngăn được đành phải giả bộ làm ngơ. Hai người như tham gia cuộc thi biện luận, tranh cãi xem trật tự đô thị có thể thu giữ đồ của người dân hay không. Lão đầu đứng ở góc độ tiểu thương nuôi sống gia đình, Lý Minh Minh đứng ở góc độ trật tự mỹ quan đô thị, càng cãi càng to tiếng, cuối cùng xém chút động thủ đánh nhau, liền bị tôi cản lại. Lão đầu cuối cùng hỏi tôi, hai người bọn họ ai có lý?
“Ngươi nói ta là một lão già, cũng không có nghề nghiệp gì khác, đất trồng trọt cũng không có, đến chuyện có đủ cơm ăn cũng là chuyện lớn, ngươi không cho ta bày quầy bán hàng, đây không phải làm ta chết đói sao? Các ngươi muốn thấy chúng ta chết đói mới vui lòng?”
“Ngươi trông vậy cũng chỉ là vấn đề nhỏ. Ngươi suy nghĩ một chút, trong một thành phố khắp nơi đều là tiểu thương làm ảnh hưởng đến giao thông, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố. Thêm nữa, ngươi bảo người thuê mặt tiền mở cửa hàng phải làm sao? Họ sao có thể phục? Thành phố này còn muốn phát triển không? Quốc gia này còn muốn phát triển không? Cứ như vậy không trở thành xã hội phong kiến sao?”
“Chớ nói xa xôi, cái gì mà thành thị, cái gì mà quốc gia, ta không quan tâm, ta chỉ muốn không bị đói bụng, nếu chúng ta ngay cả ấm no cũng không giải quyết được, thì khác gì xã hội phong kiến?”
Ai, loại chuyện này là bà nói bà có lý, ông nói ông có lý, loại mâu thuẫn này từ xưa đến nay đều có, cho tới bây giờ không ai có thể giải quyết được. Hai người tranh cãi về mâu thuẫn lớn nhất của xã hội Trung Quốc, cho dù có thể giải quyết được vấn đề của hai người, nhưng vẫn còn có vấn đề của ngàn vạn bách tính khác. Liệu giải quyết được hết không?
Về đêm, ánh trăng như sương, tôi đứng ở cửa sổ, nhìn về thành phố xa hoa truỵ lạc, cảm thấy được gió mát thổi tới, nhìn thấy người dân thường vẫn đang bận rộn khổ cực kiếm sống, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Cũng là vì cuộc sống, có người chỉ vì miếng cơm, chỉ muốn mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Có người đến ngay cả cơ hội kiếm sống của người khác cũng muốn tước đoạt, thế giới này thật sự là tàn khốc.
Một đám mây đen lặng yên mà tới, mặt trăng như ẩn như hiện. Đây là thời khắc âm dương giao thoa, tục ngữ nói âm suy đến cực điểm tất vượng, giờ phút này cũng là lúc âm khí thịnh nhất, Thái công binh pháp rất có thể sẽ tùy thời mà động! Tôi đem Thái công binh pháp nhét vào bệ cửa sổ, mặc cho ánh trăng như ẩn như hiện chiếu lênn, bảo lão đầu và Lý Minh Minh đều chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Minh Minh cầm lấy một sợi dây đỏ, một đầu buộc lên chân, đầu kia buộc lên cổ gà trống, sau đó cắt ngón tay, bôi lên mắt gà trống, cuối cùng ôm gà trống vào trong ngực. Lão giả thì nắm đồ tể đao, rải gạo ở bốn phía phòng khách tản mát một vòng, nơm nớp lo sợ co lại trong góc. Tôi nhìn Lý Minh Minh gật đầu, Lý Minh Minh bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, mỗi bước đều giẫm lên gạo. Vừa đi, trong miệng vừa đếm số bước. Tôi bảo hắn nhất định phải đi ba mươi sáu bước, ba mươi sáu là Thiên Cang tam thập lục bộ, nhiều ít có thể có tác dụng bảo vệ.
“Một, hai, ba…” Hắn thận trọng đi quanh gian phòng, ôm trong ngực gà trống, con gà an tĩnh như tử vật, chỉ là cặp mắt bôi máu tản mát ra hồng quang sâu kín. “Ba mươi lăm, ba mươi sáu…” Hắn đi từng vòng từng vòng, cứ thế đi mười mấy vòng nhưng vẫn gió êm sóng lặng, không hề có dị tượng. Nhưng rất nhanh dị tượng đã phát sinh. Lúc hắn đi vòng thứ mười bảy, khi Lý Minh Minh đếm đến ba mươi tư, hai bước cuối cùng hắn lại chỉ bước một bước, cho nên vòng này hắn chỉ đi ba mươi lăm bước. “Đừng nhúc nhích!” Tôi lập tức gọi Lý Minh Minh. Hắn ngây người tại chỗ không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, con gà trong tay Lý Minh Minh bỗng hoảng loạn quay đầu, ánh mắt bắt đầu mê ly, rồi không ngừng cúi đầu sau đó nâng lên, giống như đang mổ thóc. Tôi lập tức nhìn về phía Thái công binh pháp. Không biết từ lúc nào, phía trên Thái công binh pháp lại bao phủ một tầng sương mù. Tầng sương mù rất nhạt, có chút phiếm hồng, đang từng chút bay vào trong phòng. Tôi sâu hít sâu một hơi, biết Thái công binh pháp bắt đầu hiển linh!