Phần 203
Thấy thế nào ư, còn có thể thấy thế nào? Chỉ dựa vào mấy câu nói đó, tôi căn bản không suy đoán ra bất kỳ cái gì. Hết cách, chỉ có thể chờ tối nay xem thử trong thang máy có gì mờ ám. Trước khi đi, Lâm Trung Thành nói nếu có gì cần cảnh sát phối hợp, cứ nói, tôi uyển chuyển từ chối, nói tôi không cần đến năng lực của cảnh sát, tôi ở đây thuần túy là vì bạn bè. Nếu có thể giải quyết thì giải quyết, không giải quyết được các người cũng đừng tìm tôi, chúng ta không liên quan đến nhau. Lâm Trung Thành mặc dù không đành lòng, vẫn muốn cùng tôi hợp tác. Nhưng tôi một mực kiên trì, Lâm Trung Thành cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Sau khi Lâm Trung Thành rời đi, tôi cùng Lý mặt rỗ đi chuẩn bị đồ dùng cho đêm nay.
Như Tuyết và Tiểu Nguyệt sợ hãi, không dám một mình ở lại đây, muốn đi cùng chúng tôi. Không có cách nào chúng tôi đành để họ đi cùng. Tôi đi thang máy xuống, không thấy có gì kỳ lạ, thang máy cũng không dừng ở lầu ba, hết thảy đều bình thường. Tôi đi mua lươn và muối tinh về rồi luôn ở cạnh Như Tuyết. Đến mười giờ tối, đây là giờ mà Như Tuyết nói thang máy xảy ra vấn đề, tôi liền ra cửa, để Lý mặt rỗ lưu lại trông chừng Như Tuyết và Tiểu Nguyệt. Để phòng ngừa vạn nhất, tôi bảo bọn họ đổ muối ở cửa ra vào, như vậy mấy loại quỷ quái thông thường sẽ không dám đi vào!
Tôi đến trước cửa thang máy, nhìn qua bảng đèn led thông báo, phát hiện thang máy đang dừng ở lầu ba. Tôi biết thang máy bắt đầu ‘không bình thường’. Bởi vì thang máy thường sẽ dừng lại ở tầng vừa mới có người đi ra. Mà Như Tuyết nói thang máy không ai dám đi, cho nên hẳn là sẽ không có người ấn nút gọi thang máy. Thang máy dừng ở lầu ba, nhất định là bị cái gì đó không sạch sẽ làm ảnh hưởng. Tôi hít sâu một hơi, ấn xuống nút gọi thang máy, thang máy từ từ đi lên chỗ tôi ở lầu mười. Cửa thang máy mở ra bên trong trống rỗng không có một ai, tôi đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, tôi không hiểu từ đâu sinh ra cảm giác sợ hãi. Bị giam cầm trong không gian chật hẹp, bốn phía vách thang máy sáng như gương, còn có cái bóng của tôi trong thang, khiến tôi không tự chủ được nổi da gà.
Sợ thì sợ nhưng tôi không còn đường lui nữa, tôi lấy lươn ra, cắt lấy máu lươn bôi lên vách thang máy bóng loáng. Máu lươn là vật thuần âm, nếu như trong thang máy có vong hồn nhất định sẽ hiển linh. Tôi kiên nhẫn đợi, cũng không ấn nút gì, tôi muốn xem thang máy khi trong trạng thái yên tĩnh sẽ có tình huống gì. Thang máy chậm rãi hạ xuống, từ lầu mười đi xuống rất nhanh, thang máy dừng ở lầu ba, cửa thang mở ra, bên ngoài trống rỗng. Mà từ đầu đến cuối tôi không gặp phải bất kỳ chuyện gì quỷ dị. Tôi đành móc ra một con lươn khác, lại lấy máu bôi lên vách thang máy, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Cửa thang máy lại chậm rãi khép kín.
Khi cửa thang máy đóng lại, tôi bỗng nhiên cảm giác được từ bên ngoài thổi tới một trận quái phong, trận gió tựa hồ còn mang theo mùi máu tanh, nhưng mùi máu tươi rất nhanh đã tiêu tán. Tôi toàn thân thần kinh căng cứng, biết trận quái phong này nhất định có vấn đề, liền cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm chung quanh! Một vòng màu đỏ nhạt chậm rãi hiện ra ở trên vách thang máy sáng bóng như gương phía đối diện tôi. Mặc dù màu đỏ rất nhạt nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy. Tôi lập tức kiểm tra trên người mình, thấy trên người mình cũng không có đồ vật gì màu đỏ, xem ra màu đỏ nhạt kia có gì đó quái lạ. Rất nhanh, tôi liền phát hiện vệt màu đỏ lại động đậy, nhẹ nhàng lay động, mà phía trên màu đỏ, dần dần xuất hiện một màu sắc khác, tựa như là màu trắng. Đỏ trắng giao nhau, theo gió phiêu dật. Tôi đột nhiên nhớ tới bộ y phục cổ đại, nếu đoán không sai, ‘người’ mà tôi nhìn thấy ở đây, rất có thể là chủ của bộ y phục cổ kia?
Đối phương cũng không có ý làm hại tôi, thang máy xuống tới lầu một, cửa thang máy vừa mở ra, màu đỏ phản chiếu trên vách thang máy từ từ trôi theo phía cửa thang máy, cuối cùng biến mất không thấy. Tôi biết đối phương đã rời khỏi thang máy, nên tôi lập tức đuổi theo. Nhưng tôi trong tay không có pháp khí có hữu dụng nên cũng không thể theo dõi được đối phương. Nhìn trước mắt xe cộ qua lại, tôi bất đắc dĩ thở dài, xem ra muốn theo dấu đối phương chỉ là ý nghĩ viển vông. Tôi bất đắc dĩ trở lại thang máy, ấn lầu mười chuẩn bị đi về. Nhưng, sau khi cửa thang máy đóng lại, trong thang máy bỗng nhiên truyền đến thanh âm sâu kín. Thần kinh của tôi lập tức căng cứng, vểnh tai lên nghe cẩn thận!
Thanh âm kia rất yếu ớt, tựa như là từ đằng xa truyền đến thang máy, xen lẫn với tiếng ông ông khi thang máy lên cao lại càng yếu ớt, nghe không rõ ràng nhưng tôi biết, thanh âm kia là thật sự tồn tại. Không biết mọi người có trải qua cảm giác như vậy không, trong trạng thái tuyệt đối yên tĩnh, nằm trên giường ngủ, đặc biệt là khi nằm giường sắt của ký túc xá có vách giường làm từ ống sắt, có thể nghe được thanh âm yếu ớt từ bên trong ống sắt truyền đến. Tình huống tôi gặp phải hiện tại chính là như vậy, người trong nghề vẫn gọi là ‘Minh âm’. Thanh âm này không thuộc nhân gian, rốt cuộc là cái gì phát ra có thể tưởng tượng được. Tôi cẩn thận lắng nghe động tĩnh, nắm thật chặt Thiên Lang Tiên trong ngực!
Dường như là thanh âm của một nam nhân đang gào khóc, rên rỉ rất mãnh liệt, nghe thanh âm này, trái tim của tôi nhảy lên cuồng loạn. Thang máy bỗng nhiên dừng lại, tôi nhìn qua chính là lầu ba. Ngoài thang máy có một nam nhân đứng đó nhìn tôi cười nhạt, cũng không tiến vào, chỉ đứng im nhìn thang máy. Tôi kỳ quái đánh giá hắn một chút, cũng không suy nghĩ gì. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thanh âm kỳ quái liền biến mất. Chỉ là ở trong thang máy khi đến lầu bốn, tôi chợt nghe lầu ba truyền đến một tiếng “bang”, giống như có người sập cửa rất mạnh. Tôi cũng không để ý, thang máy đi thắng tới lầu mười. Tôi về đến phòng thấy mấy người bọn họ đang xem TV.
Trông thấy tôi trở về, Tiểu Nguyệt lập tức chạy tới hỏi. Tôi bảo hôm nay không mang đủ đồ cần dùng, chỉ có thể đợi ngày mai giải quyết. Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu. Như Tuyết có chút sợ hãi nói “Hay là chúng ta hôm nay đến khách sạn ngủ? Các ngươi nói như vậy ta cũng không dám tiếp tục ở lại đây.” Lý mặt rỗ lạnh lùng nói “Sợ cái gì, ngươi càng sợ ma quỷ, ma quỷ càng khi dễ ngươi.” – “Ngươi đương nhiên không sợ, dù sao người hắn nhằm vào là ta!” – “Hừ, đúng là không có đầu óc.” Lý mặt rỗ không nhịn được nói “Ngươi nghĩ rằng tất cả chúng ta cùng ở chỗ này, đối phương lại chỉ muốn tìm ngươi thôi ư?” – “Ngươi sao lại thế này nhỉ? Ta thấy ngươi cái gì cũng không biết, giống như heo vậy.” Lý mặt rỗ bị chọc tức oa oa, nói người này bị gì không biết, đúng là đồ không biết tốt xấu…
Hai người vừa nói lại chuẩn bị cãi nhau. Tôi dở khóc dở cười, hai kẻ oan gia có thể thành đôi mới là lạ đó, liền ngăn cản hai người. Như Tuyết chọc tức được Lý mặt rỗ tựa hồ rất thỏa mãn, bèn không để ý tới Lý mặt rỗ nữa, mà quay sang hỏi tôi trong thang máy có gặp quái sự không. Tôi liền đem tao ngộ trong thang máy kể lại. Như Tuyết sau khi nghe xong, lập tức ngơ ngác “Ngươi nói khi lên tới lầu ba ở cửa thang máy gặp một người?” Tôi gật đầu nói “Đúng vậy, sao thế?” Như Tuyết bỗng nhiên khẩn trương lên “Lầu ba không có người ở. Từ khi shipper kia chết, phần lớn các hộ gia đình đều đã chuyển khỏi lầu ba, mà cho dù lầu ba có người ở, khuya khoắt thế này cũng không ai dám ra ngoài, chớ nói chi là đứng ở cửa thang máy…” Như Tuyết nhắc nhở như vậy, đầu óc tôi trong nháy mắt hoạt động, lập tức đứng lên “Móa nó! Có biến! Đi! Đi với ta xuống lầu ba nhìn xem!” Như Tuyết sợ hãi “Chúng ta cũng phải đi ư?”
Sở dĩ phải đưa Như Tuyết đi, là vì… Trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi, dù sao cũng là ở trong thang máy chật hẹp không lối thoát. Được Tiểu Nguyệt động viên, Như Tuyết rốt cục đồng ý cùng chúng tôi đi xuống. Lần này trong thang máy không có chuyện gì cổ quái, chúng tôi đi thẳng tới lầu ba, đèn hành lang sáng trưng, làm cho tôi dũng cảm thêm không ít. Tôi ra khỏi thang máy, bỗng nhiên bị ánh sáng trên mặt đất phản xạ làm chú ý, tôi lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện một hàng dấu chân dính nước từ cửa thang máy dẫn thẳng đến một căn phòng. Như Tuyết nhận ra, căn phòng này chính là phòng 304 mà shipper muốn chuyển hàng đến. Tôi càng khẳng định, căn phòng này chắc chắn xảy ra chuyện!