Phần 209
Hừ! Tôi xác định tên khốn này lấy tôi ra làm trò đùa. Hỏi cái quái gì thế? Quỷ có thể hút thuốc không? Quỷ có mà hút cái thằng cha hắn. Tôi lập tức lắc đầu “Không biết, ta chỉ là người mua bán đồ cổ, ngươi hỏi nhầm người rồi.” – “Lão bản, ngươi nói như thế thì không phải người tử tế đâu. Chuyện của ngươi ta biết, không có gì giấu diếm được ta đâu, ngươi nói rõ đi, rốt cuộc có thể hút được không? Ta không phải hỏi không, ngươi cho là ta đây không có tiền sao?” Nói xong, hắn lấy trong túi ra một nắm lớn tiền mặt năm tệ mười tệ, cộng lại nhiều lắm là một hai trăm tệ. Tôi bị tên khốn này chọc cười “Ta không biết, ngươi cũng đừng đến quấy rối ta được không? Nếu không ta sẽ gọi người đánh ngươi một trận.”
“Ngươi nói cho ta thì ta sẽ đi.” Hắn còn định làm già, đặt mông ngồi bên cạnh tôi. Tôi yên lặng, cuối cùng thực sự bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho hắn biết “Muốn để cho quỷ hút thuốc, thì con quỷ kia phải vì tẩu thuốc mà chết mới được. Ví như thời kỳ chiến tranh nha phiến, những người Trung Quốc hút nha phiến cuối cùng chết cạnh tẩu thuốc sau khi chết hóa thành quỷ, thói nghiện ngập cũng sẽ không dứt, tiếp tục đi khắp nơi tìm nha phiến hút. Lần này ngươi hài lòng chưa? Nếu rồi thì cút nhanh.” Hắn cười hắc hắc, ném tiền lẻ ném lên bàn rồi vội vàng rời đi. Làm như cho tiền ăn mày vậy, tôi mắng “Đem tiền đi đi!” Nhưng hắn đã đi xa rồi.
Tôi nhìn mớ tiền trên bàn dở khóc dở cười, người này thật là phong cách mà… Nhưng tôi không ngờ tùy tiện nói đùa một câu lại rước lấy vô tận phiền phức. Một tháng sau tôi đã hoàn toàn quên sạch chuyện của người nghiện thuốc đó. Một ngày, khi tôi mở cửa tiệm, bên ngoài đột nhiên hiện lên một bóng người, bóng người kia núp ở góc tường, căn bản không tiến vào. Tôi buồn bực hỏi hắn, ngươi là ai? Tìm ta có việc sao? Đối phương mở miệng, tôi liền nhận ra là kẻ nghiện thuốc lần trước “Hôm nay ta đến cảm ơn ngươi.” – “Cảm ơn ta?” Tôi không hiểu nhìn hắn “Ngươi cảm ơn ta làm gì?” – “Không có gì, là đến cảm ơn ngươi, ngày mai ta sẽ bảo con trai đưa tiền cho ngươi.” Nói xong, hắn rời đi.
Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi phát hiện tư thế hắn đi đường có chút kỳ quái, tựa như là tung bay, lúc đi qua cửa chân cũng không nhấc lên. Tôi bỗng cảm giác mông lung, đây là sao? Hắn đi xuyên qua cửa? Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa, vội vàng đuổi theo xem rõ ngọn ngành. Nhưng trên phố chỉ có ánh đèn đường mờ mờ vàng chiếu lên mặt đường, gió mát sưu sưu, ngay cả cái bóng của hắn cũng không còn. Thật kỳ quái, hắn đi nhanh như vậy sao? Trong tiềm thức tôi ý thức được kẻ này có gì đó không đúng, lúc tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã nổi da gà. Đành run run một chút vội vàng quay trở về tiệm đồ cổ.
Cả đêm tôi cảm thấy không được tự nhiên, tôi biết tôi đã bị người nghiện thuốc kia làm kinh động, đành niệm Đạo Đức Kinh. Đến rạng sáng tầm ba bốn giờ, tôi thấy không có khách mà trong lòng vẫn còn hoảng loạn, liền đóng cửa tiệm đi ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi bị một trận tiếng đập cửa phanh phanh phanh làm cho bừng tỉnh. Trong lòng tức giận, người mà biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của tôi thì ban ngày sẽ không đến gõ cửa, con bà nó, kẻ nào không có mắt vậy? Mới đầu tôi quyết định không để ý, nhưng tiếng đập cửa rất lâu không dứt.
Bất đắc dĩ, tôi đành chật vật từ trên giường đứng lên, đi ra mở cửa. Đứng ngoài cửa một người trẻ tuổi dáng vẻ khác người, nhìn như trẻ trâu, tóc mào gà nhuộm xanh, y phục trên người rộng thùng thình không khác gì HKT, cũng không biết đây là phong cách mới nhất của thanh niên hay gì. Người này tựa hồ thức đêm, mắt thâm đen rất rõ ràng, trên mặt có chút bẩn, cũng không biết bao lâu chưa rửa mặt. “Ngươi là ai?” Tôi tức giận hỏi. “Ngươi là lão bản?” Hắn nhìn trên nhìn dưới đánh giá tôi một phen, hỏi. “Vâng.” Tôi nói. “Cho ngươi tiền.” Hắn uể oải từ trong túi lôi ra một đống tiền lẻ, nhét vào tay tôi rồi quay người định rời đi.
Tôi nổi giận, bắt lấy hắn “Làm gì thế? Ngươi là ai? Coi ta như ăn mày sao?” – “Cảnh cáo ngươi, đừng túm quần áo của ta.” Hắn tức giận nói “Là cha ta bảo ta tới đưa tiền cho ngươi, ngươi không muốn có thể ném vào thùng rác, chớ làm mất thời gian của ta. Ta còn phải ra quán net đánh Liên Minh Huyền Thoại.” Nói xong hắn tránh khỏi tay tôi, tức giận rời đi.
Tôi đột nhiên nhớ tới người nghiện thuốc, hắn tối qua nói với tôi, hôm nay sẽ cho con hắn đến đưa tiền cho tôi, nếu không nhầm thằng oắt này là con trai của người nghiện thuốc đó? Tôi buồn bực, hắn cho tôi tiền làm gì? Hắn cũng không thiếu nợ tôi mà. Tôi dở khóc dở cười, tiện tay kẹp mớ tiền kia trong 1 cuốn sách. Tôi không thích nợ nhân tình, thiếu tiền là nhân, còn kết ra quả gì cũng không thể dự đoán, vì để tránh gặp phải hậu quả xấu nên tiền này tôi kiên quyết không thể động đến, nếu như có thể trả lại thì không còn gì tốt hơn.
Mấy ngày này tôi gió êm sóng lặng, điều duy nhất khiến tôi lăn tăn là cha con người nghiện thuốc. Lý mặt rỗ và Như Tuyết mấy ngày này thường xuyên dính lấy nhau, Lý mặt rỗ cả ngày bị quấn lấy sống dở chết dở, Như Tuyết vẫn đàng hoàng đi theo Lý mặt rỗ, theo đuôi hắn bám dính lấy. Có lúc phiền quá không chịu nổi, Lý mặt rỗ sẽ đến chỗ tôi kể khổ, uống rượu, mỗi lần đều uống đến say bất tỉnh. Mà Như Tuyết thấy thế liền chăm sóc cho Lý mặt rỗ, tôi phát giác Như Tuyết tựa hồ có chút yêu Lý mặt rỗ…
Hôm nay Lý mặt rỗ lại tới nhà tôi uống rượu, Như Tuyết ở một bên quấn lấy tôi đòi kể chuyện mua bán âm vật những năm qua, tôi vừa cùng Lý mặt rỗ nhớ lại chuyện cũ vừa uống rượu. Nhớ đến chuyện Sở Sở và lão vu y, Lý mặt rỗ thương cảm ôm bình rượu mà khóc, từng ngụm từng ngụm mà uống. Như Tuyết an ủi Lý mặt rỗ, nói người chết không thể sống lại, nếu Sở Sở dưới suối vàng có biết, nhất định không muốn nhìn thấy hắn như vậy vân vân.
Ngay lúc Lý mặt rỗ thương cảm, ngoài cửa tiệm bỗng nhiên có một người lảo đảo nghiêng ngả đi vào. Người kia xanh xao vàng vọt, con mắt sưng đỏ, đầu mào gà, thần sắc tiều tụy, một mùi khói nồng đậm truyền đến, làm Như Tuyết phải ho khan. Tôi lập tức đứng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm hắn. Đây không phải là thằng trẻ trâu con trai người nghiện thuốc ư? Hắn nhìn qua thấy gầy hơn trước rất nhiều, gày khô như que củi, ấn tượng khắc sâu nhất là lần trước hắn đến trên người cũng không có mùi khói, lần này không biết là chuyện gì xảy ra, toàn thân trên dưới đều tản ra mùi khói làm người ta chán ghét. Bình thường không hút mười năm, hai mươi năm thì trên người rất khó ám mùi khói như thế, trong một tháng hắn sao lại có mùi khói nồng như vậy?
“Ngươi tại sao lại tới đây?” Tôi không nhịn được hỏi. “Lão bản, ta hỏi ngươi một việc.” Tên trẻ trâu run rẩy nhìn tôi, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn Lý mặt rỗ và Như Tuyết “Có tiện vào trong nói không?” Tôi nhìn thanh niên này tựa hồ thật sự có chuyện, liền gật đầu dẫn hắn vào phòng. Vào trong phòng, hắn lập tức nói “Lão bản, ta hỏi ngươi, quỷ có thể hút thuốc không?” Tôi lập tức sửng sốt, câu nói này rất quen thuộc, tôi giống như nghe ở đâu rồi. Đại não nhanh chóng chuyển động, tôi rất nhanh đã nhớ lại, trước đó người nghiện thuốc tới tìm tôi, hỏi cũng là câu nói này. Hai người này thật là cha con đồng lòng.
Tôi lại hỏi “Có thể, sao thế?” Tôi vừa nói xong, hắn lập tức ngồi xổm trên mặt đất “Xong rồi xong rồi! Lần này xong rồi! Lão bản, ngươi biết không? Ta gặp ma!” – “Gặp ma?” Như Tuyết liền đẩy cửa ra, thì ra nàng vẫn luôn ở bên ngoài nghe lén “Gặp ma thế nào? Nhanh kể cho ta!” Hắn cuống cuồng nhìn Như Tuyết “Đây là ai?” Tôi lập tức khoát tay “Không có gì, ngươi cứ việc nói.” Hắn vẫn rất cẩn thận không chịu nói, cuối cùng Như Tuyết tự xưng là trợ thủ của tôi ép hắn nói ra.
Như Tuyết và Lý mặt rỗ thật là có chút giống một cặp vợ chồng, lúc trước Lý mặt rỗ gặp phải tình huống tương tự cũng thường xuyên tự xưng là trợ thủ của tôi. “Là thế này.” Tên trẻ trâu cuối cùng mới mở miệng “Cha ta mỗi lúc trời tối đều lén lút trở về hút thuốc, hút rất nhiệt, ta còn bị ông ấy làm nhiễm mùi khói lên người, một ngày tắm ba lần cũng không sạch.” Tôi nhịn không được cười lên “Không phải chỉ là cha ngươi hút thuốc thôi sao? Ngươi hẳn là nên đi tìm nơi cai nghiện thì hơn.” – “Ngươi đừng trêu đùa ta nữa, cha ta đã chết, nơi cai nghiện nào lại thu nhận ma chứ?” Hắn dở khóc dở cười nói. “Cái gì?” Tôi nghẹn họng hồi lâu nhìn hắn “Cha ngươi đã chết? Từ lúc nào?” – “Đã hơn một tháng.” Hắn nói.
Không thể! Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tuyệt đối không thể. Vài ngày trước tôi còn gặp cha hắn, hắn còn cảm ơn tôi, thậm chí còn nói cho con trai đến đưa tiền cho tôi, sao lại đã chết hơn một tháng? Tôi liên tục ép hỏi, tên trẻ trâu vẫn khăng khăng cha hắn đã chết hơn một tháng. Tôi trợn tròn mắt, tên trẻ trâu này không cần thiết phải nói dối. Nói vậy thì vài ngày trước tôi gặp người nghiện thuốc, thực chất là âm hồn của hắn? Thật sự là xúi quẩy!
Chỉ là, chết thì cũng chết rồi, còn đến nói cảm ơn gì chứ, lại còn cho tôi tiền. Tôi biết trong đó nhất định có chuyện gì đó, nhưng cũng không định quản chuyện này, loại chuyện này không biết mới là tốt. Cho nên tôi nói “Cha ngươi chết rồi, ngươi đốt chút tiền giấy cho hắn đi! Mặt khác tốt nhất là cũng đốt luôn tẩu thuốc đi, tránh cho hắn lại trở về hút thuốc.”
Tên trẻ trâu lại bịch một tiếng quỳ xuống “Trương lão bản, ngươi nhất định phải cứu ta, không thể khoanh tay mặc kệ! Cha ta mỗi ngày khuya khoắt chạy về hút thuốc còn không phải là vì ngươi? Ngươi không thể một câu đuổi ta đi được!” Tôi rất tức giận, sao lại thành trách nhiệm của tôi rồi? Người này muốn tôi dính vào? Tôi nói “Chuyện này có liên quan cái rắm với ta, ngươi còn khóc lóc om sòm, ta sẽ báo cảnh sát.” Hắn lại ở trong nhà tôi không chịu đi. Đúng là con bà nó ‘Hổ phụ vô khuyển tử’, lúc trước thằng cha ma quỷ của hắn ở nhà tôi không chịu đi, giờ đến lượt hắn.