Phần 212
Lúc đang nghĩ ngợi, thì có tiếng gõ cửa phanh phanh phanh. Thần kinh của tôi lập tức căng cứng, móc trong túi ra lưỡi trâu, nhanh chóng lau lên mắt một chút rồi nhìn chòng chọc ra cửa. Tuyến lệ của trâu có một bộ phận nằm trên đầu lưỡi, thường nói ngưu nhãn lệ (nước mắt trâu) có thể khai thông âm dương nhãn, nên tôi có thể trông thấy linh thể.
Tiếng gõ vang lên vài lần, chúng tôi cũng không mở. Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên lần nữa, hướng về phía khác. Có ý gì vậy? Hẳn là đối phương cảm ứng được thiên linh đại trận nên sợ hãi? Không đúng, trận pháp này chưa được khởi động, không hề có năng lượng, đối phương không thể cảm ứng được.
“Hay là có người tới tìm ngươi?” Tôi nhìn tên trẻ trâu nói. Hắn lắc đầu “Không, không có ai biết ta ở đây.” Vậy thì thật kỳ quái. A!!! Lúc tôi đang suy nghĩ thì hắn lại nhịn không được hét lên một tiếng, nhưng cũng may hắn kịp thời bịt miệng lại, tiếng thét chói tai ngắn ngủi tắt ngóm, hẳn là không bị phát hiện.
“Sao vậy?” Tôi lập tức nhìn hắn, hắn lại hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt đất, tôi cũng cúi đầu xuống, phát hiện trên lớp vôi có hai hàng dấu chân! Dấu chân kia đi rất chậm, nhưng có thể nhìn ra được, chính là đi về hướng phòng ngủ cha hắn. Trong lòng tôi xác định bảy tám phần, quả nhiên là tà linh trong tẩu thuốc và lão già nghiện thuốc lá cùng trở về.
Tôi lập tức nhìn tên trẻ trâu lắc đầu, bảo hắn tuyệt đối đừng nói gì, chú ý quan sát động tĩnh. Có thể là ngưu nhãn lệ tôi bôi quá ít, cho nên không thể trực tiếp nhìn thấy linh thể, chỉ là cảm giác mắt có chút chua xót. Nhưng lúc này tôi không để ý tới hai mắt chua xót, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến tiếng bước chân kỳ quái kia. Hiện giờ tiếng bước chân kia vẫn vang lên trong hành lang, tôi cơ hồ có thể kết luận, tiếng bước chân kia cũng không phải là của lão nghiện thuốc, dù sao lão ta và tà linh trong tẩu thuốc đều đang tiến đến.
Vậy tiếng bước chân kia là của người ư? Nếu như lúc này có một người xông vào thì rất phiền toái. Tôi cuống cuồng nhìn chằm chằm ra cửa, cầu nguyện đối phương tuyệt đối đừng tiến đến. Dấu chân đi thẳng đến trước ghế nằm mới ngừng lại, ngay sau đó, tôi nhìn thấy ghế nằm bắt đầu lắc lư rất nhẹ, mà trên lớp vôi tôi vẩy trên ghế cũng chậm rãi xuất hiện hình dáng một người đang nằm xuống.
Tôi lập tức nhìn tên trẻ trâu gật đầu, ra hiệu hắn có thể hành động, tôi thì dùng lưỡi trâu, liều mạng xoa lên mắt. Rất nhanh, tôi liền cảm thấy hai mắt chua xót không chịu nổi, dù là mở mắt ra cũng phải mất rất nhiều khí lực. Cuối cùng mới miễn cưỡng mở được mắt ra, tôi không chút do dự nhìn về phía ghế nằm!
Trên ghế có một bóng người mười phần mơ hồ, nói là bóng người chẳng bằng nói là một đoàn bóng đen mơ hồ. Bóng đen đang ghé miệng vào tẩu thuốc dùng sức mà hút, tẩu thuốc chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên làn khói lượn lờ, tất cả đều bị bóng đen hút sạch sành sanh.
Mà bên cạnh bóng đen còn có một đạo hắc ảnh. Nếu tôi đoán không sai, đó chính là khí linh trong tẩu thuốc. Đạo hắc ảnh này so với bóng người trên ghế lại càng nhỏ gầy, càng mơ hồ, tôi miễn cưỡng mới có thể nhận ra, đầu của đối phương tựa hồ còn có một bím tóc thật dài… Là bím tóc nam nhân thời Mãn Thanh!
Cái tẩu thuốc này từ thời Thanh triều? Đạo hắc ảnh cũng không trực tiếp hút khói trong tẩu thuốc, mà là không ngừng hút lấy linh thể của lão nghiện thuốc. Linh thể lão nghiện thuốc bị đối phương hút đi từng chút từng chút một, hình dạng của nó cũng càng mơ hồ. Trách không được! Tôi bừng tỉnh đại ngộ, tẩu thuốc kia quả nhiên là hung hiểm chi vật, có thể trực tiếp hấp thu linh thể, đây chính là tương đương với… người ăn thịt người vậy.
Tên trẻ trâu huỵch một tiếng quỳ gối trước ghế nằm “Cha, con bất hiếu, khi cha còn sống không thể hiếu kính người. Con biết sai rồi, về sau nhất định sẽ đốt cho cha nhiều tiền giấy, nhất định sẽ nghe lời cha, cha cũng không cần lại đến quấy rối con.” Linh thể lão nghiện thuốc sửng sốt một chút, đem tẩu hút thuốc chuyển qua lại, không hiểu nhìn tên trẻ trâu. Lão hẳn là không nhớ đây là con lão, cho nên rất lâu không có động tĩnh, chỉ trợn mắt hốc mồm nhìn.
“Là con, Trần Trường Sinh, là con trai của cha.” Tên trẻ trâu không ngừng nhắc nhở. “Con trai… Con trai?” Lão nghiện thuốc mơ hồ không rõ lặp lại câu nói này, tựa hồ cũng không ý thức được, con trai rốt cuộc là cái khái niệm gì. Trần Trường Sinh lập tức theo lời tôi nói những kỷ niệm cảm động với lão nghiện thuốc, mặc dù những kỷ niệm kia rất ít, đơn giản chỉ là một lần đi công viên, hai lần ăn tiệc, chủ yếu là chi tiết trong đó…
Dần dần bị Trần Trường Sinh làm cảm động, lão nghiện thuốc cuối cùng cũng khôi phục một chút lý trí, ngữ khí kích động “Con trai, ta là cha của con, ta là cha của con…” Cũng may, kế hoạch tiến hành coi như thuận lợi. Tôi lập tức nhìn Trần Trường Sinh gật đầu, ra hiệu hắn có thể tiến hành bước kế tiếp. Trần Trường Sinh quỳ trên mặt đất nói “Cha ơi, cha an tâm lên đường đi, con sẽ đốt vàng mã cho cha. Con còn trẻ, con không muốn học hút thuốc, cha mỗi ngày trở về là hại con đó!”
Lão nghiện thuốc cảm xúc lập tức kích động “Cứu ta, con trai mau cứu ta…” Quả nhiên có ẩn tình. Nhưng lão nghiện thuốc vừa nói đến đây, cửa chợt bị đẩy ra, một bóng người xông vào. Tôi lúc ấy thật muốn chửi ầm lên, lúc này xông tới sẽ hại chết người đấy, kinh động đến tà linh, là đẩy Trần Trường Sinh vào trong hố lửa.
Người đẩy cửa vào là Như Tuyết, vừa trông thấy tôi liền nở nụ cười “Cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi.” Tôi không để ý tới Như Tuyết, gấp gáp nhìn về phía Trần Trường Sinh. Đối phương quả nhiên bị chọc giận, đạo hắc ảnh có bím tóc mạnh mẽ lao vào thân thể Trần Trường Sinh. Con bà nó, chỉ có thể cùng đối phương liều mạng, tôi lập tức nhìn Trần Trường Sinh hét lớn một tiếng “Nhanh khởi động đại trận!”
Trần Trường Sinh sợ đến choáng váng, lúc này đem phao câu gà hung hăng quẳng xuống đất. Trong nháy mắt phao câu gà quẳng xuống đất, trận pháp khởi động, xương gà tất cả đều run lên, một trận tiếng gà trống gáy vang lên, một chùm sáng mắt thường khó tiếp nhận nổi trong nháy mắt bao phủ Trần Trường Sinh. Đạo hắc ảnh vốn muốn chui vào thân thể Trần Trường Sinh, trong nháy mắt chùm sáng đẩy văng ra thật xa, biến mất không thấy nữa.
Trần Trường Sinh thất kinh chạy đến trước mặt tôi, nơm nớp lo sợ hỏi “Trương lão bản, sự tình thế nào rồi?” – “Không thế nào cả.” Tôi lạnh lùng nhìn Như Tuyết “Ngươi tới đây làm gì? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à?” Như Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn tôi “Ta có phải vừa bỏ qua cái gì không?” Tôi tức khí cắn chặt răng “Ngươi còn muốn đến xem náo nhiệt? Ngươi có biết vừa rồi xém chút hại chết chúng ta không?” – “Thật sao?” Như Tuyết càng thêm giật mình “Nói như vậy, vừa rồi thực sự có quỷ xuất hiện?” Mặt tôi đỏ lên vì tức giận, tôi nói vậy cô ta chỉ chú ý đến việc có hay không có quỷ sao? Tôi bỗng nhiên có chút hiểu được cảm giác của Lý mặt rỗ.
Trần Trường Sinh cũng tức khí nói “Tỷ, ngươi tới làm gì, ngươi biết không? Vừa rồi con quỷ đó thiếu chút đã bổ nhào vào ta, may mắn ta kịp thời khởi động trận pháp.” Như Tuyết nói “Ngươi thì biết cái gì, không phải ta là trợ lý của Trương lão bản sao? Nếu là trợ lý, tự nhiên phải tùy thời trợ giúp.” Trần Trường Sinh cũng đã nhìn ra Như Tuyết khoác lác, dứt khoát không để ý Như Tuyết nữa, mà hỏi tôi bây giờ nên làm gì?
Tôi buồn bực nói “Sợ rằng sự tình không thể lạc quan nữa rồi, chúng ta dùng trận pháp bức đối phương rời đi, đối phương sợ rằng sẽ tràn ngập địch ý đối với chúng ta, về sau muốn lại thu phục rất phiền toái.” Trần Trường Sinh cũng lắc đầu cười khổ “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tôi nói “Chỉ có thể đi một bước tính một bước, để tối mai, tùy cơ ứng biến đi! Ta đi trước suy nghĩ đối sách.”
Nói xong, tôi cùng Như Tuyết rời đi. Trước khi đi tôi bảo Trần Trường Sinh dọn dẹp trong nhà một chút, dơ dáy bẩn thỉu như thế tôi thực sự nhìn không được. Trên đường, Như Tuyết kích động hỏi tôi tiếp theo chuẩn bị làm gì? Vì sao không khai đàn làm phép trảm yêu trừ ma? Nhà tôi có đạo bào tổ truyền không? Còn kiếm gỗ đào nữa? Có cần nàng vẽ cho tôi một bức ảnh chân dung đạo sĩ, đăng lên miễn phí tạp chí truyền hình không.
Tôi bị nàng nói tới đau đầu, dứt khoát mở loa đến mức to nhất. Sau khi trở về, tôi nằm trên giường ngáy o o. Không nghĩ tới vừa rạng sáng hôm sau, tôi bị chuông điện thoại dồn dập làm cho tỉnh lại. Tôi mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, chỉ nhìn thoáng qua đã tỉnh táo phân nửa.