Phần 215
Tà linh tựa hồ biết nữ cảnh sát định làm gì nên cắn chặt răng, không cho nữ cảnh sát nhét ngọc bội vào miệng Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh tròng mắt đỏ bừng, nắm chặt tẩu thuốc, miệng ngậm chặt, nữ cảnh sát căn bản nhét vào không lọt. Nữ cảnh sát bị bộ dáng quỷ nhập của Trần Trường Sinh làm cho sợ hãi, cánh tay run rẩy, ngọc bội mấy lần rơi trên mặt đất. Tôi giận dữ hét “Sợ cái gì mà sợ! Là hắn sợ ngươi mới đúng! Mở miệng hắn ra, nhét vào!” Nữ cảnh sát ánh mắt cầu cứu nhìn tôi, nức nở nói “Ta… Ta không dám.”
Lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Lý mặt rỗ hung thần ác sát xông vào “Vương bát đản! Đã cho ngươi thể diện rồi! Giờ lão tử chơi chết ngươi!” Nói xong, Lý mặt rỗ kẹp lấy cằm Trần Trường Sinh, cố sức bóp miệng hắn ra. Tà linh sợ nữ cảnh sát chứ không sợ Lý mặt rỗ, cho nên Trần Trường Sinh nắm lấy tẩu thuốc đánh Lý mặt rỗ. Mà khí lực Trần Trường Sinh lớn vô cùng, đập bể trán Lý mặt rỗ, máu chảy ồ ạt.
Nữ cảnh sát sợ tới choáng váng, chỉ trợn mắt hốc mồm đứng nhìn. Sau một hồi lâu, Lý mặt rỗ không nhịn được rống lên “Con mẹ nó đứng thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian nhét vào đi!” Nữ cảnh sát lúc này mới phản ứng, nhét ngọc bội vào miệng Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh hét thảm một tiếng, toàn thân co giật ngã trên mặt đất, tẩu thuốc cũng từ trong tay rơi xuống. Tôi lập tức ra lệnh cho nữ cảnh sát “Đến giữ cửa! Lý mặt rỗ ngươi mau đi ra.”
Tôi có Thiên Lang Tiên, nữ cảnh sát là hậu nhân của Hòa Thân, đối với tà linh có tác dụng chấn nhiếp trời sinh, hai chúng tôi đều có thể tự vệ. Nhưng Lý mặt rỗ lại không thể, cho nên tôi mới nói hắn chạy đi. Lý mặt rỗ gật đầu, không chút do dự xông ra ngoài, mà nữ cảnh sát thì đứng trước cửa ra vào, hai tay giữ cửa. Một trận tà phong từ trong thân thể Trần Trường Sinh thổi tới, nhiệt độ gian phòng trong nháy mắt lạnh đi rất nhiều, nơi gió ngừng lại có một đạo bóng đen mờ nhạt, đang cuộn mình trong góc, nhìn bộ dáng là muốn bỏ chạy.
“Ác linh lớn mật! Ngươi đã cùng đường mạt lộ, còn không mau mau thúc thủ chịu trói?” Thiên Lang Tiên quất một cái, phát ra tiếng nổ đùng đoàng vang dội. Mà chính nghĩa chi khí trên đó cũng phát ra, hướng về tà linh hung hăng xông tới. Tà linh bị cỗ chính nghĩa chi khí va đập vào, tựa hồ tiếp nhận nỗi thống khổ rất mãnh liệt, hắn bị chọc giận, hung hăng nhào tới phía tôi. Nhìn bóng đen gầy trơ xương, toàn thân trên dưới toàn là than cốc, trong lòng tôi cũng có chút sợ hãi. Nhưng tôi cũng không vì sợ hãi mà ngừng lại, ngược lại tôi càng đánh càng hăng, Thiên Lang Tiên liên tiếp vụt xuống, không cho đối phương tới gần.
Bóng đen biết chọn phía tôi sẽ không trốn thoát được, đành phải đổi phương hướng, lao tới chỗ nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát sợ hãi, vì ngọc bội ảnh hưởng, cho nên nàng hẳn là có thể thấy được tà linh. Lúc nhìn thấy đoàn quỷ ảnh cháy thành than kia lao tới, nàng sợ hãi hét rầm lên, quay người muốn chạy trốn. Nhưng Lý mặt rỗ tựa hồ đã sớm đoán được nàng muốn chạy trốn, cho nên vẫn luôn đứng đằng sau nàng. Lúc nữ cảnh sát xoay người, Lý mặt rỗ ôm chặt lấy nàng, cưỡng ép nàng đứng trước cửa ra vào.
Tôi lập tức dở khóc dở cười, làm cảnh sát mà chỉ có ngần ấy can đảm? Cho nên tôi phẫn nộ rống lên một tiếng “Không muốn chết thì thành thành thật thật giữ vững cổng cho ta, nếu không hắn đào tẩu được sau này sẽ tìm ngươi gây chuyện…” Đây đơn thuần là hù dọa, tà linh trốn tránh nữ cảnh sát còn không kịp, sao lại chủ động đi tìm nàng? Nghe tôi nói thế, nữ cảnh sát quả thật trấn định lại, vừa kéo vừa thét lên “A! Lăn! Cút cho ta!” Nữ cảnh sát càng hung dữ, đối phương càng sợ hãi, cho nên bóng đen bắt đầu rút lui, cuối cùng lại co quắp ở một góc.
Tôi lạnh lùng nói “Ta cho ngươi một con đường sống, nếu ngoan ngoãn sống trong tẩu thuốc từ nay về sau không hại người nữa, ta bảo đảm sẽ để cho ngươi hồn phách nguyên vẹn. Nếu không ta sẽ đánh cho hồn phi phách tán, nếu đồng ý thì gật đầu.” Đối phương đã cùng đường mạt lộ, cho nên tôi vừa hô như thế, đối phương lập tức nhẹ gật đầu. Tôi nhẹ nhàng thở ra “Vong hồn phụ thân Trần Trường Sinh đâu? Đi đâu rồi? Vì sao không mang hắn tới.” – “Đầu thai… Đi đầu thai rồi.”
Tà linh vốn không nói lời nào, tôi chỉ là có thể cảm ứng được ý thức của hắn, hắn dùng ý thức trao đổi với tôi. Xem ra bản tính của hắn ôn hòa, nếu không chỉ bằng vào Thiên Lang Tiên, hẳn là không thể chấn nhiếp được hắn? “Được, ngươi có thể tiến vào rồi.” Tôi khoát tay. Tà linh như được đại xá, không chút do dự chui vào tẩu thuốc, yên lặng không có động tĩnh. Nữ cảnh sát run rẩy hỏi tôi xong chưa? Tôi vừa gật đầu một cái, nàng giống như quả bóng xì hơi, ngồi xổm trên mặt đất “Trời ạ! Gặp ma, trên thế giới này thật sự có ma quỷ!”
Tôi cười phù một tiếng “Ngươi đường đường là người đẹp cảnh sát, cảnh sát còn sợ ma quỷ?” Nàng lúc này vẫn còn khiếp sợ, cũng không để ý tới tôi đang châm chọc khiêu khích “Vậy… Vậy sau này ta làm sao… Làm sao làm cảnh sát hình sự đây, ta xử lý toàn là án mạng a.” Tôi an ủi “Không sao, ngươi là đại diện cho chính nghĩa, là công an nhân dân, thân mang khí tức hoàng gia, yêu ma quỷ quái thông thường còn không dám lại gần.” Nàng cũng không vì tôi an ủi mà yên lòng, vẫn lo lắng khẩn trương nhìn cái tẩu thuốc.
“Ngọc bội… Ngọc bội ta không cần nữa.” Nữ cảnh sát được Lý mặt rỗ dìu lên ghế, nàng toàn thân nhũn ra, như sợi bún “Bán cho ngươi.” – “A, vì sao?” – “Tẩu thuốc có quỷ, ngọc bội nhất định cũng có quỷ a.” Nữ cảnh sát nói “Ta không muốn mỗi ngày đều mang quỷ theo người.” Tôi mừng rỡ trong lòng, hai kiện âm vật này là địch nhân trời sinh, nếu có được hai kiện âm vật này, đối với tôi về sau sẽ có trợ giúp rất lớn. Việc lớn không nói, chỉ cần ai dám trêu chọc tôi, tôi trực tiếp dùng tẩu thuốc cuốn lấy đối phương, sau đó chơi chán lại dùng ngọc bội đi giải quyết… Không chỉ có thể báo thù rửa hận, còn có thể kiếm một số tiền lớn.
Đương nhiên, cái ý nghĩ tà ác này tôi chỉ sợ cả đời cũng sẽ không dám làm thật. Tôi cũng không phải loại tiểu nhân hèn hạ, tôi cảm thấy Lý mặt rỗ mới cần dùng đến nó. Tôi đặt ngọc bội và tẩu thuốc cùng một chỗ, như thế có thể bảo đảm tẩu thuốc sẽ không tác quái. Khối ngọc bội này tốt xấu gì cũng là đồ cổ Thanh triều có giá trị nhất định, cho nên tôi liền bảo nữ cảnh sát ra giá.
Nàng tựa hồ đối với tiền tài không để ý, thuận miệng nói “Ngươi giúp ta một việc, ngọc bội ta sẽ tặng ngươi!” Xem ra nàng lúc trước quả nhiên không phải nói đùa, nàng đến là để thử tôi, muốn xem thử tôi có bản lĩnh thật sự hay không. Tôi lắc đầu nói để sau này hãy nói đi, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Trần Trường Sinh cũng rất nhanh đã tỉnh lại, xem ra hắn đối với việc mình bị quỷ ám vẫn có ký ức, tỉnh lại liền la to, tôi trấn an thật lâu hắn mới bình tĩnh lại. Hắn tỉnh táo lại hỏi tôi, có giải cứu cho phụ thân hắn hay không? Tôi gật đầu cười, nói cứ yên tâm, sự tình đã giải quyết tốt đẹp, phụ thân ngươi cũng đã vãng sinh đầu thai, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về, Lý mặt rỗ vui vẻ hỏi tôi hai món đồ này giá trị bao nhiêu? Tôi nói tối thiểu mấy trăm vạn. Lý mặt rỗ hết sức vui mừng, đốt một điếu thuốc nhàn nhã tự đắc nói “Xem ra ta xuống núi, thấy bạc trắng xóa mà không kiếm là đồ súc sinh.” Lý mặt rỗ vừa nhả khói, Như Tuyết lập tức giật lấy điếu thuốc “Về sau không cho phép hút thuốc!” Lý mặt rỗ phẫn nộ “Dựa vào đâu mà không cho hút? Ngươi là cái gì?” – “Hừ, không cho hút là không cho hút.” – “Cho ta lý do.” – “Nam nhân hút thuốc là nam nhân không có trách nhiệm!” Như Tuyết tức giận nói.
Như Tuyết khiến tôi bùi ngùi mãi không thôi. Đúng vậy a, nam nhân hút thuốc trách nhiệm ở đâu? Hút thuốc không chỉ là không có trách nhiệm với bản thân, đối với người thân bạn bè lại càng không có trách nhiệm, cuối cùng chỉ hại người hại mình.
Lý mặt rỗ bị Như Tuyết làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng tiện tay vứt bao thuốc ra ngoài “Móa nó, không hút nữa!”