Phần 216
Sau đó, tôi bán tẩu thuốc được một trăm vạn. Đối phương rất có tiền, thử qua thấy tẩu thuốc mang lại cho hắn khoái cảm không có gì sánh được, liền lên cơn nghiện cái tẩu thuốc này. Ngọc bội tôi cũng không bán cho hắn, chờ tẩu thuốc lần nữa hiển linh, hẳn cũng là lúc hắn cai thuốc a?
Sau chuyện này, cuộc sống của tôi đã trở lại quỹ đạo, mỗi ngày không có việc gì khác lại ngồi trong tiệm đồ cổ kinh doanh, nói là kinh doanh, chẳng bằng nói là đã thành thói quen trong đêm khuya hưởng thụ sự yên tĩnh, thanh nhã, ngược lại là không hy vọng có mối làm ăn nào tìm tới cửa. Người biết đủ thường yên vui, không đói bụng, không cơ hàn, có mỹ nhân làm bạn, tôi đã thấy rất thỏa mãn…
Vào một ngày, Lý mặt rỗ như thường ngày, mang theo thịt kho và một bình rượu ngon đi vào tiệm. Thời tiết mặc dù dần dần ấm áp, nhưng Lý mặt rỗ vẫn quen uống rượu nóng, cho nên tôi đốt lò than lên. Uống rượu vào, Lý mặt rỗ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi nghiêm túc “Trương gia tiểu ca, Như Tuyết kia rốt cuộc là làm gì vậy?” Tôi kinh ngạc, Lý mặt rỗ tựa hồ xưa nay không quan tâm Như Tuyết a, hôm nay sao vậy? Không lẽ là nhìn trúng nàng, quyết định tìm hiểu một chút đấy chứ?
Tôi cười, thật không ngờ đôi oan gia này thật sự có thể tiến tới. Tôi liền nói qua với Lý mặt rỗ về Như Tuyết. Lý mặt rỗ như có điều suy nghĩ gật đầu, ánh mắt có chút tán loạn, mất hồn mất vía. Tôi lập tức hỏi Lý mặt rỗ sao thế, có phải thích người ta rồi không? Lý mặt rỗ kinh hãi, liên tục khoát tay bảo tôi đừng nói mò. Nói mò? Tôi nhìn hắn chột dạ là biết Lý mặt rỗ nhất định có ý với Như Tuyết.
Đang lúc nói chuyện trời đất, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của một nữ tử “Trương lão bản, có nhà không?” Thanh âm này rất quen thuộc. Tôi nhìn về phía cửa, thì ra là hậu duệ Hòa Thân, hoa khôi cảnh sát Phong Thân Na Na. Bởi vì nàng là người Mãn, cho nên mang họ kép Phong Thân. Tôi đã quên từ lâu, trong khoảng thời gian này cũng không hề liên hệ, tôi còn tưởng rằng chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, không có giao điểm nữa cơ.
“Ừm, ở đây.” Tôi gật đầu, có chút kỳ quái nhìn nàng “Sao ngươi lại tới đây?” “Sao? Ta không thể đến ư?” Phong Thân Na Na ngượng ngùng cười, không khách khí đi tới, trực tiếp ngồi bên cạnh tôi “Tháng ngày thật là thanh nhàn a, có rượu có thịt.” Nghe nàng âm dương quái khí tôi rất không thoải mái, lập tức không nhịn được hỏi nàng, tìm tôi có chuyện gì ư?
Nàng vừa cười vừa nói “Ngươi quên rồi? Lần trước chúng ta không phải đã nói ngọc bội cho ngươi, ngươi giúp ta xử lý một việc sao? Thoải mái như thế này, ngươi đang rảnh rỗi thì phải.” Tôi đau đầu, xem ra lại phải làm việc. Tôi đành hạ ly rượu xuống nói “Nói đi! Ta phải xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, rồi mới quyết định có giúp ngươi hay không.”
“Là thế này.” Phong Thân Na Na nói “Ta có một vị cữu cữu (cậu), có thể là trúng tà, cho nên muốn mời ngươi đi xem một chút.” Tôi lắc đầu “Xin lỗi, loại chuyện này ta thực sự không xử lý được.” “Vì sao?” Nàng bất mãn nhìn tôi “Thù lao ngươi đã nhận, bây giờ lại nói như vậy, có tin ta bắt ngươi lại, cáo buộc tội tuyên truyền mê tín phong kiến không?” – “Uy hiếp ta cũng vô dụng.” Tôi nói “Hắn trúng tà, có phải là do âm vật quấy phá hay không? Nếu không có âm vật, chỉ đơn thuần là trúng tà, chỉ sợ là ta bất lực. Ngươi biết đấy, ta chỉ là một âm vật thương nhân, thứ ta tinh thông chỉ là hàng phục âm vật thôi.”
Phong Thân Na Na nói “Ta cũng không biết có phải là âm vật quấy phá hay không, nhưng ta thấy tốt nhất vẫn là ngươi cùng ta đi xem một chuyến! Nếu như không phải thì ngươi có thể mặc kệ.” Tôi thở dài, biết loại chuyện này mặc kệ cũng không được. Dù sao tôi đã cầm ngọc bội, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đồng ý. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể gật đầu, nói “Được, ta sẽ tận lực!” Phong Thân Na Na cười cười “Yên tâm đi, sau khi chuyện thành nhất định có hậu tạ.”
“Bây giờ đi luôn!” Uống chút rượu vào lá gan của tôi cũng lớn thêm không ít, dương khí tràn đầy, bây giờ đi còn an toàn hơn. “Thôi, giờ đi cũng không gặp được hắn.” Phong Thân Na Na nói “Giờ này bệnh viện tâm thần đã đóng cửa…” – “Bệnh viện tâm thần?” Lý mặt rỗ lập tức hứng thú “Ngươi đưa chúng ta đi bệnh tâm thần trị liệu? Thật coi chúng ta là thần y rồi.”
Phong Thân Na Na bất mãn nhìn Lý mặt rỗ, lần trước lúc ở nhà Trần Trường Sinh, hắn đã cưỡng ép bắt nàng chắn ở cửa ra vào đối mặt với tà linh, điều này khiến nàng rất khó chịu với hắn. Lần này Lý mặt rỗ cà khịa như thế, Phong Thân Na Na càng tức giận hơn, hai người họ làm ầm lên. Nhưng nhờ có tôi ngăn cản, nếu không hai người nhất định sẽ đánh nhau mất.
Tôi bảo Phong Thân Na kể lại cặn kẽ tình hình để tôi phán đoán xem có liên quan đến âm vật hay không. Phong Thân Na Na kể lại. Lần này cần tôi giúp là cữu cữu của nàng. Hắn ta hơn sáu mươi tuổi, tính cách vui vẻ lạc quan, là đầu bếp lâu năm tại khách sạn, cũng coi như đủ tư cách, vừa mới được thăng chức làm bếp trưởng. Nhưng vừa mới lên chức hắn ta bắt đầu xuất hiện tình trạng lảm nhảm nói mê. Vài ngày liền không đi làm, cứ tự giam mình trong nhà.
Mà điều cổ quái là mấy ngày nay cữu cữu giống như mất hồn, cả ngày ngồi trên giường không ăn không uống, cứ nhìn qua sàn nhà cười ngây ngô. Nếu không phải vợ hắn là y tá ép hắn ăn một chút cháo, chỉ sợ cữu cữu đã nhịn đói mấy ngày. Một tuần sau, cữu cữu bỗng nhiên mở miệng, nhưng dáng vẻ cữu cữu nói chuyện lại giống nữ nhân.
“Gương trong tiên phủ ta đã vỡ, ai sửa cho ta a?”
“Son phấn trong tiên phủ ta đã hết, nhanh đưa ta a?”
Điều này khiến cho vợ hắn sợ hãi, đây không phải là hắn. Mới đầu vợ hắn tưởng rằng bị nữ quỷ nào đó ám nên bà ta hết thắp hương cung phụng lại mời cao nhân đến xem, nhưng không có tác dụng gì ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng…
Qua hôm sau, cữu cữu lại biến thành người khác, không ngừng le lưỡi, còn kêu lên thanh âm mơ hồ không rõ “Gà, ta muốn ăn thịt gà.” Khi cữu cữu nói lời này là đã mất hồn mất vía, trong mắt không có chút thần thái nào. Mà thường ngày hắn theo đạo phật nên đều ăn chay, sao lại đột nhiên muốn ăn thịt gà? Cữu mụ (mợ) bị cữu cữu làm cho sợ hãi, lúc này bèn tìm người đem cữu cữu đi bệnh viện kiểm tra.
Nhưng cữu cữu nàng lại như nặng ngàn cân, hắn ngồi ngay ngắn ở đầu giường, ba bốn thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng cũng không nhấc nổi. Cuối cùng bệnh viện đưa xe đến, một nhóm bác sĩ cùng góp sức mới miễn cưỡng đưa hắn lên xe được. Thế nhưng khi đến bệnh viện cũng không tìm ra bệnh gì, chụp ct não cũng không có vấn đề gì. Bệnh viện đề nghị cữu mụ đưa cữu cữu đến bệnh viện tâm thần kiểm tra, nhưng ai cũng biết bệnh viện tâm thần là nơi thế nào, cữu cữu vào rồi chỉ sợ cả đời này cũng đừng mong ra ngoài…
Cữu cữu là trụ cột trong nhà, nếu hắn ngã xuống vậy cái này nhà này xong rồi. Cuối cùng cữu mụ bất đắc dĩ đành đưa cữu cữu về nhà, hy vọng có thể tìm cao nhân chữa cho hắn. Nhưng tình trạng của hắn chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nặng hơn. Hắn như mắc chứng tâm thần phân liệt đa nhân cách, mỗi ngày lại giống một người khác nhau.
Đến một ngày, hắn ban đêm khuya khoắt lén đi ra ngoài, trộm ba con gà của nhà hàng xóm về ăn, ăn xong còn ngồi xổm ở góc tường hút thuốc, hàng xóm phát hiện liền tranh cãi với hắn, hắn liền tấn công cắn rớt một lỗ tai của hàng xóm. Công an tới điều tra, bệnh tình của hắn cũng không dấu được nữa, công an dùng biện pháp cứng rắn đưa hắn đến bệnh viện tâm thần.
Cữu mụ mỗi ngày đều khóc lóc nhưng cũng không có tác dụng gì, bèn tìm Phong Thân Na Na, hy vọng nàng có thể giúp đưa cữu cữu ra. Nhưng nàng đi gặp cữu cữu, phát hiện bệnh của hắn rất nặng, trở nên điên cuồng hung dữ, bị nhốt một mình trong một căn phòng nhỏ. Nếu thả hắn ra hậu quả khó mà lường được! Cho nàng đành phải làm công tác tư tưởng cho cữu mụ. Cữu mụ khóc tới hôn thiên ám địa (trời sầu đất thảm), căn bản không chịu nghe, Phong Thân Na Na đành phải đồng sẽ giúp tìm cao nhân tới giải quyết.
Thật trùng hợp, ngay lúc này Phong Thân Na Na trời đất xui khiến thế nào lại đụng phải chúng tôi. Chúng tôi chứng minh cho nàng thấy trên thế giới thật sự có ma quỷ, nàng mới tin cữu cữu nàng bị quỷ ám mà không phải bị tâm thần phân liệt. Phong Thân Na Na thấy chúng tôi có bản lĩnh thật sự, mà không phải loại đạo sĩ lừa gạt người khác nên mới mời chúng tôi hỗ trợ.
Tôi nghe xong trầm mặc thời gian rất lâu. Tình huống như vậy thật sự là hiếm thấy vô cùng. Nếu là tâm thần phân liệt, tối đa cũng chỉ có thể có hai nhân cách đi? Nhưng Phong Thân Na Na mới vừa nói cữu cữu nàng tối thiểu có tới năm sáu nhân cách. Nếu là bị quỷ ám thì còn có thể, nhưng thân thể con người đâu phải xe buýt, sao lại bị nhiều quỷ ám như vậy? Mà vì sao hết lần này tới lần khác chọn trúng hắn?
Dù sao chuyện này tôi cũng xác định sẽ quản đến cùng, vậy thì cứ tận tâm tận lực thôi. Tôi nói với Phong Thân Na Na “Tốt nhất nên đi xem một chút, hiện tại triệu chứng của hắn rất rõ ràng đúng không? Khả năng tìm được đầu mối là rất lớn.” Phong Thân Na Na do dự một chút, cuối cùng kiên định gật đầu, gọi điện cho cấp trên nhờ vả tạo quan hệ, sau đó đưa bọn tôi đi bệnh viện tâm thần.
Giờ đã là mười một giờ khuya, lúc đến bệnh viện tâm thần đã là rạng sáng. Phong Thân Na Na phải đưa ra thẻ cảnh sát lúc này mới đi vào. Bệnh viện tâm thần thật ra không hề yên tĩnh, trong phòng bệnh đông đúc, đều là bệnh nhân mặc đồng phục, còn đi lại tới lui trong hành lang. Có mấy người đang gào khóc, tôi liếc mắt nhìn, phát hiện thì ra là mấy hộ lý đang tiêm cho bệnh nhân.
Nói đây là bệnh viện tâm thần, chẳng bằng nói là một lò sát sinh. Nơi này âm khí rất nặng, hẳn là vì thường xuyên có người chết? Tôi trước kia nghe nói có người lang thang, sau đó họ bị lừa gạt đi đến, rồi bị tra tấn hành hạ đến chết. Sau khi chết rồi, sẽ lấy nội tạng của họ đi bán, đây là nguồn thu chính của hoạt động tội ác này, cơ hồ là quy tắc tồn tại ngầm trên cả nước…
Trong một phòng bệnh, chúng tôi gặp được cữu cữu của Phong Thân Na Na. Hắn vừa mới bị tiêm thuốc an thần, đang nằm ngủ. Cho dù đã ngủ, hắn vẫn hoảng sợ cực độ, thân thể thỉnh thoảng run rẩy một chút, phát ra tiếng thở khò khè. Phong Thân Na Na nhìn tôi “Có cần đi vào xem không?” Tôi nhẹ gật đầu “Đi.” Phong Thân Na Na gọi nhân viên tới mở cửa sắt, tôi đi đến trước mặt cữu cữu nàng, quan sát qua một chút.