Phần 219
Lão đầu bếp lúc này đang nổi điên, chạy loạn bốn phía, gặp người là cắn. Cữu mụ thì ngồi xổm trên mặt đất gào khóc. Lão đầu bếp lao tới cữu mụ, nhắm cổ mà táp đến, tôi giật nảy cả mình, tung một cước đá lên người lão. Nhưng trên người lão có một luồng sức mạnh không phải của con người, tôi không những không đá cho lão ngã xuống được, mà tôi còn bị bật ngược lại ngã trên mặt đất. Tôi toàn thân đau nhức, ngay cả chút sức để bò dậy cũng không có. Lão đầu bếp cứng rắn cắn lấy cổ vợ lão làm bà ta đau đớn kêu rên.
Phong Thân Na Na lập tức nhào tới, định túm lấy lão đầu bếp lôi đi. Nhưng lão đầu bếp sao có thể dễ dàng bị túm đi? Phong Thân Na Na lại bị lão đầu bếp đè lên người không thể động đậy. Lý mặt rỗ tức giận không thôi, nắm một cái ghế, dùng chân ghế đè lên cổ lão, cuối cùng cứng rắn đẩy lão ra. Lão đầu bếp lửa giận ngút trời, trở tay nắm lấy cái ghế nâng lên quá đỉnh đầu. Lý mặt rỗ gồng mình đấu sức nhưng cuối cùng cái ghế lại bị lật lại. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa dịp Lý mặt rỗ không kịp phản ứng, lão đầu bếp lập tức hung hăng nên cái ghế lên lưng Lý mặt rỗ. Một cái ghế gỗ cứng như thế lại bị đập vỡ nát. Lý mặt rỗ kêu thảm một tiếng, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy!
“Nghiệt chướng!” Tôi giận tím mặt, cũng không thèm hạ thủ lưu tình, nắm lấy Thiên Lang Tiên nhảy tới, hung hăng quất lên người lão đầu bếp. Thiên Lang Tiên mặc dù có hiệu quả, nhưng cũng không rõ ràng. Lão chỉ bị tôi bức lui, mà lông tóc lại không tổn hao gì, ngược lại còn nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, hung mãnh nhào lên định bóp cổ. Tôi hít sâu một hơi, cấp tốc quay người, lần nữa bức lui lão ta.
Tuy nói Thiên Lang Tiên lợi hại, nhưng uy lực cũng yếu dần, cho nên sau khi tung ra bảy roi, lão đầu bếp vẫn kịp thời chui vào khoảng trống tôi sơ hở. Lão đột nhiên đánh tới, tôi bị lão gắt gao đè trên người, không thể động đậy. Lão giương nanh múa vuốt bắt đầu cào tôi, tôi liều chết chống cự, nhưng sức lực của tôi so thế nào được với lão lúc này? Dù Lý mặt rỗ và Phong Thân Na Na chạy tới hỗ trợ, nhưng tôi vẫn trốn không thoát được vận rủi.
Mặc dù tình huống vạn phần khẩn cấp, nhưng tôi vẫn ép buộc mình phải tỉnh táo lại, nghĩ đối sách… Thiên địch của Bảo Gia Tiên là gì? Tôi cẩn thận suy nghĩ. Mèo! Đúng! Chính là mèo! Chuột, rắn và nhím, sợ nhất không phải là mèo sao? Nhất là mèo mun lớn, dương khí vượng, có thể chấn kinh Bảo Gia Tiên. Đây cũng là lý do người cung phụng Bảo Gia Tiên xưa nay không nuôi mèo? Tôi lập tức nổi giận gầm lên một tiếng “Lý mặt rỗ, đi bắt một con mèo mun đen lớn đến đây, càng nhanh càng tốt!” – “Được!” Lý mặt rỗ lập tức gật đầu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, còn tôi vẫn cùng lão đầu bếp phẫn nộ đánh nhau.
“Meo!” Ngay lúc tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, bỗng nhiên một tiếng tiếng mèo kêu truyền đến. Kỳ quái, Lý mặt rỗ không thể nhanh như vậy đã bắt được một con mèo, tôi lập tức nhìn về phía tiếng kêu phát hiện thì ra là Phong Thân Na Na. Nàng vểnh cái miệng nhỏ, tiếng mèo kêu là do nàng phát ra, nàng đang giả tiếng mèo. Mặc dù tiếng mèo kêu này nghe rất giả, thậm chí rất ngắn ngủi, vừa nghe đã biết là do người kêu, nhưng lão đầu bếp lại sợ hãi, đột nhiên từ trên người tôi nhảy ra, co quắp ở góc tường.
Nhưng khi lão phát hiện ra Phong Thân Na Na giả tiếng mèo, lập tức càng phẫn nộ, không chút do dự vọt lên, kẹp lấy yết hầu của nàng, hung hăng lôi vào trong phòng tắm. Lão đầu bếp lại muốn tấn công Phong Thân Na Na, tôi cầm Thiên Lang Tiên quất vào hai chân lão, sợi roi nhanh chóng quấn chặt lấy hai chân lão, lão đầu bếp vấp ngã té xuống đất. Tôi lập tức nhảy lên người lão, kẹp vào yết hầu lão. Đúng lúc này Lý mặt rỗ trở về, trong tay còn ôm một con mèo mun đen to lớn.
Khi mèo mun trông thấy lão đầu bếp, trong khoảnh khắc vô cùng hưng phấn, phát ra một trận tiếng kêu chói tai, sau đó hung mãnh nhào tới nhảy lên mặt lão. Lão đầu bếp kinh hoảng, lập tức đau khổ giãy giụa, muốn thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng nào có dễ dàng như vậy? Con mèo cắn qua cắn lại, lão đầu kêu thảm giãy giụa, ngay sau đó một trận âm phong từ trong cơ thể lão thổi ra, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu. Lão cũng ngừng giãy giụa, hư nhược nằm co quắp trên mặt đất.
Dưới gầm giường phát ra một trận quái thanh chi chi, vô số chuột rắn nhím chui ra ngoài chạy tán loạn. Mèo mun lanh lẹ chạy lên bắt lấy mấy con chuột. Lúc này trên lầu truyền tới âm thanh phanh phanh như cửa bị đạp ra. Tôi nhớ tới Triệu Đại Phát, Bảo Gia Tiên bị mèo mun dọa chạy, Triệu Đại Phát thi triển pháp thuật nhất định sẽ bị phản phệ, y sẽ không hoảng hốt mà tháo chạy chứ? Tôi lập tức nói với Phong Thân Na Na “Đi, nhanh theo ta đi ngăn Triệu Đại Phát lại.”
Mặc dù bị lão đầu bếp giày vò, tôi sớm đã mệt đến toàn thân bủn rủn bất lực, nhưng tôi vẫn cắn răng xông lên trên lầu. Cửa nhà Triệu Đại Phát mở lớn, bên trong lặng yên không một tiếng động. Tôi lo lắng có gian dối, tiện tay nắm lấy một chậu hoa, chầm chậm đi vào. Gian phòng yên tĩnh đáng sợ, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc. Tôi nhíu mày, thận trọng nhìn vào bên trong.
Bên trong đen kịt một mảng, cũng không có bật đèn. Trong cơn mông lung, tôi nghe được tiếng của Triệu Đại Phát “Vào đi! Hậu sinh khả uý a! Ai, đèn ở bên trái.” Tôi tiện tay bật đèn, gian phòng trong nháy mắt bị chiếu sáng, tôi nhìn thấy Triệu Đại Phát đang co quắp nằm trên ghế, trong ngực ôm chặt một cái trống đã hỏng, bộ dáng thoi thóp, lỗ mũi khóe miệng đều là máu, hô hấp dồn dập, sắc mặt vàng như nến.
Tôi liền nói với Triệu Đại Phát “Triệu Đại Phát, đây đều là do ngươi làm ư.” Y nhịn không được cười “Ngươi thấy ta có quyền giải thích sao?” – “Vì sao lại làm thế?” Tôi lạnh lùng nói “Tại sao muốn hại người?” – “Còn có thể vì sao.” Triệu Đại Phát nói “Ta không có gì để nói. Ngươi có bản lĩnh, chết trong tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện.” – “Ngươi nhất định là có lý do.” Tôi ngồi đối diện với y “Nói ra đi, không chừng ta có thể thông cảm với ngươi.” – “Ha ha.” Triệu Đại Phát cười lạnh một tiếng “Nhưng sao ta lại cảm thấy, ta không sống nổi nữa đây?”