Phần 221
Sau chuyện của lão đầu bếp, Phong Thân Na Na đối với tôi càng thêm kính nể, còn khuyên tôi rằng lợi hại như vậy, dứt khoát gia nhập cảnh sát đi, nhất định có thể vì xã hội mà cống hiến. Tôi cười khổ lắc đầu, nói “Nhưng ta không cao thượng như ngươi cứ đi cống hiến như vậy được!” Phong Thân Na Na rất thất vọng, nhưng vẫn cho tôi một tấm danh thiếp, bảo tôi nghĩ thông thì lúc nào cũng có thể gọi cho nàng, nàng có thể tiến cử tôi. Nhìn nàng bờ eo thon gọn, tôi quả thực là dở khóc dở cười, tôi nghĩ không ra cô nương xinh đẹp như thế, tại sao lại muốn làm cảnh sát, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm ư?
Sau khi trở về, tôi cơ hồ mỗi ngày đều nghiên cứu Tát Mãn thần cổ, có một lần tôi trong lúc tìm kiếm cổ tịch (điển tịch cổ xưa) ông nội lưu lại, lại phát hiện một bản “Ngũ tiên lục”, trong đó ghi lại chuyện liên quan tới Đông Bắc ngũ tiên. Chẳng những có thỉnh tiên chú ngữ ghi chép kỹ càng, thậm chí còn nhắc tới Tát Mãn thần cổ.
Tôi rất kinh ngạc, không ngờ ông nội kiến thức rộng khắp như vậy, thậm chí còn biết đến Xuất mã tiên. Tôi bị cuốn sách hấp dẫn, quên ăn quên ngủ, mỗi ngày ôm Ngũ tiên lục mà đọc. Cũng không biết qua bao lâu, khi bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tôi mới giật mình buông sách xuống. Vừa tỉnh táo lại, liền cảm giác toàn thân hư thoát, mệt đến không đi nổi. Tôi lập tức cầm lấy một bình nước khoáng uống hết.
Tôi thất hồn lạc phách đi mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là Tiểu Nguyệt. Vừa trông thấy tôi, nàng lập tức la hoảng “Trương ca, ca sao lại biến thành thế này!” Tôi cau mày không hiểu nhìn Tiểu Nguyệt “Thế nào cơ?” – “Trong nhà không có tấm gương ư.” Tiểu Nguyệt dắt tôi đi vào trong tiệm “Ca cẩn thận nhìn đi.” Tôi lập tức bị hình ảnh trong gương làm cho giật mình, dùng từ bẩn thỉu cũng không đủ để hình dung, lúc này tôi nhìn như một người nguyên thủy, mặt mũi tóc tai bẩn thỉu, mặc áo chẽn quần đùi, làn da ngăm đen, trên người đầy mồ hôi.
Tôi lập tức mắng một câu “Móa nó, sao lại biến thành thế này rồi? Nàng chờ ta một chút, ta đi tắm.” Nhưng vừa nhúc nhích, liền cảm giác trước mắt tối sầm lại, sau đó bất tỉnh nhân sự. Cũng không biết qua bao lâu, tôi bị Tiểu Nguyệt đánh thức, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Tiểu Nguyệt đang lo lắng, bèn miễn cưỡng cười cười “Nhanh, ta chết đói rồi…” – “Ca còn biết đói à.” Tiểu Nguyệt đau lòng nói “Để ta nấu bát mì, ca chờ một chút.” Nói xong, Tiểu Nguyệt liền vào bếp nấu cơm cho tôi.
Trong lòng tôi còn đang buồn bực, hơn một ngày rồi sao? Tôi sao lại thành bộ dáng này rồi? Tôi chật vật từ trên giường đứng lên, hỏi Tiểu Nguyệt tôi hôn mê bao lâu rồi. Tiểu Nguyệt nói “Đã sắp ba tiếng, làm người ta sợ hãi.” – “Hơ!” Tôi nhìn qua cửa sổ phát hiện sắc trời đã tối đen. Tôi lại lấy điện thoại ra nhìn, vừa nhìn lập tức làm cho tôi kinh ngạc. “Tiểu Nguyệt, khoan nấu cơm đã, tới đây ta hỏi nàng cái này.” Tôi gọi Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt thuận miệng nói “Muốn hỏi thì hỏi đi.” – “Hôm nay là ngày mấy?” Tôi hỏi. “Ngày 15 tháng 4.” Tiểu Nguyệt đáp. “Mẹ kiếp.” Lòng tôi lập tức lạnh toát “Ta vậy mà ba ngày ba đêm không đi ra ngoài, không ăn gì? Trách không được yếu như vậy.”
“Cái gì?” Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn tôi “Ta thấy ca ca đói quá nên sinh ra ảo giác đi, ba ngày ba đêm không đi ra ngoài, cũng không ăn gì? Ca bị trầm cảm rồi, cần phải trị.” – “Ta nói thật.” Tôi rõ ràng nhớ kỹ, xử lý xong chuyện của Phong Thân Na Na là ngày 10 tháng 4, vào ngày kia, cũng chính là ngày 12 tháng 4, tôi phát hiện ông nội lưu lại Ngũ tiên lục, sau đó một mực say sưa đọc, từ đó tới giờ cũng không hề rời khỏi bàn…
Quá kinh khủng, tôi không khỏi hoảng sợ, tôi bị Ngũ tiên lục mê hoặc? Ngũ tiên lục rốt cuộc có ma lực gì? Quyển sách kia nhất định có vấn đề. Tôi lập tức chạy đến trước cái bàn, nhưng trên mặt bàn lại trống trơn, không có có gì cả. Tiểu Nguyệt lúc này đem một bát hà bao (một loại bánh) cho tôi “Nhanh ăn đi, đừng để lạnh.” Tôi đói đến phát điên rồi, cũng không quản cái gì Ngũ tiên lục, bắt đầu ăn như rồng như hổ. Ăn xong mới đốt một điếu thuốc, hỏi Tiểu Nguyệt có nhìn thấy Ngũ tiên lục không.
Tiểu Nguyệt không hiểu nói “Ca điên thật rồi, cái gì Ngũ tiên lục, vừa rồi ta giúp ca dọn dẹp thấy trên bàn có một cuốn Tân Hoa từ điển, ca còn vẽ rất nhiều ký hiệu không hiểu ở bên trên, thật là một người kỳ quái.” – “Ở đâu?” Tôi lập tức bảo Tiểu Nguyệt lấy Tân Hoa từ điển ra, tôi thật sự không thể tin là tôi ba ngày ba đêm xem từ điển. Tiểu Nguyệt từ tủ sách bên trên lấy ra Tân Hoa từ điển. Tôi nhìn thoáng qua, lập tức kinh ngạc. Không sai, tôi ba ngày nay hẳn là vẫn luôn đọc cuốn Tân Hoa từ điển này, bởi vì trên đó có ghi rất nhiều ký hiệu kỳ quái, chính là tôi mấy ngày nay viết ra.
Tôi cố gắng nhớ lại nội dung mà mấy ngày nay tôi đã đọc, lại phát hiện đầu óc trống rỗng, căn bản cái gì cũng không nhớ. Nói cách khác, những ký ức kia là hư ảo, không tồn tại. Mẹ nó, sao có thể như vậy? Hẳn cuốn Tân Hoa từ điển này có vấn đề? Tôi cầm Tân Hoa từ điển trong tay, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cũng không phát hiện được chỗ nào khả nghi. Tôi lại cắn ngón giữa, nhỏ lên trên một giọt máu, máu thấm vào Tân Hoa từ điển, hết thảy đều bình thường, cuốn từ điển này cũng không phải là âm vật.
Nếu Tân Hoa từ điển không phải là âm vật, vậy mấy ngày nay hẳn là tôi bị người khác hạ chú, vẫn luôn sống trong ảo giác? Ý nghĩ này làm tôi toàn thân run rẩy, nếu không phải Tiểu Nguyệt tới, chỉ sợ tôi đã được ăn gà luộc ngậm cánh hoa. “Sao rồi?” Tiểu Nguyệt nhìn tôi sắc mặt tái nhợt, thay tôi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Tôi nói “Không đúng, tình huống có chút là lạ. Tiểu Nguyệt, vừa rồi lúc nàng tới, có phát hiện ai khả nghi gần đây không?”
Tiểu Nguyệt nghĩ “Khả nghi? A, ca không nói ta còn quên mất, lúc ta mới tới, phát hiện một nữ tử rất xinh đẹp đứng ở cửa tiệm nhìn đông nhìn tây, còn nhìn qua khe cửa vào bên trong. Ta hỏi cô ta làm gì, cô ta lại không nói.” – “Móa nó, chặn nữ nhân kia lại!” Tôi phẫn nộ quát. Tiểu Nguyệt ngăn cản tôi “Được rồi, người ta sớm đã bỏ chạy không còn hình bóng, ca còn đòi chặn cái gì.” Tôi không cam tâm, vẫn chạy tới cửa nhìn thoáng qua, quả nhiên là không có bất kỳ ai.
Tôi bất đắc dĩ trở về “Nàng vừa rồi sao không ngăn cô ta lại.” Tiểu Nguyệt nói “Ta nào dám, người đó có chút đáng sợ.” – “Đáng sợ thế nào?” Tôi lập tức tò mò hỏi. “Ca ca nói, ban ngày ban mặt lại cầm ô, mà trên cổ còn buộc một sợi dây đỏ, có kỳ quái không? Mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng rất dọa người…” – “Ban ngày che ô?” Tôi cau mày một cái. Tiểu Nguyệt tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội vã cuống cuồng nhìn tôi “Ca đừng nói nữ nhân đó là quỷ nhé.” Nhìn Tiểu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, tôi vội vàng nói không chắc, không cần phải sợ.