Phần 224
“Lý mặt rỗ…” Tôi ngồi xổm xuống, lay người Lý mặt rỗ. Nhưng hắn toàn thân vô lực, ánh mắt ảm đạm nhìn tôi một chút, sau đó mí mắt trợn ngược, hoàn toàn không có động tĩnh. Bạch Mi thiền sư đi tới, đặt Lý mặt rỗ nằm dưới đất, lật mi mắt hắn ra nhìn một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài “Trước hết đưa hắn lên giường đi! Dùng dây gai ngâm máu chó mực trói hắn lại.” Tôi khẩn trương hỏi Bạch Mi thiền sư “Lý mặt rỗ sao vậy?” Bạch Mi thiền sư nói “E rằng hồn phách bị chấn động, tạm thời dùng máu chó mực áp chế một chút, tránh cho hồn phi phách tán.”
Tôi thở dài, lập tức đặt Lý mặt rỗ nằm trên giường, sau đó đi chuẩn bị máu chó mực và dây gai, trói hắn lại, sau đó hỏi Bạch Mi thiền sư tiếp theo nên làm thế nào? Bạch Mi thiền sư nói “Dạ Long Đạm quả thật là hoàng thất trân bảo, sợ là tà linh trong đó không dễ dàng đối phó.” Tôi lòng dạ rối bời, lập tức hỏi Bạch Mi thiền sư vạn nhất không đối phó được, hậu quả sẽ thế nào? “Nhẹ thì mất trí, nặng thì mất mạng.” Bạch Mi thiền sư nói. Trong lòng tôi phiền muộn, mệnh của Lý mặt rỗ thật không tốt.
“Tỷ phu, tỷ phu nhanh mở cửa.” Ngay khi tôi đang vô cùng nhức đầu thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của Như Tuyết. Tôi chợt lo lắng, nếu để cho Như Tuyết nhìn thấy Lý mặt rỗ như vậy, tôi biết ăn nói thế nào đây. Nhưng chuyện này giấu diếm cũng không được, tôi chỉ có thể mất hồn mất vía chạy đi mở cửa. Như Tuyết trông thấy tôi, liền ném cho tôi một cái túi nhỏ “Tỷ phu, tặng ngươi lễ vật. Lý mặt rỗ đâu? Ta nghe tỷ tỷ nói hắn ở đây.” – “Như Tuyết, ngươi nghe ta nói.” Tôi vội vàng trấn an “Lý mặt rỗ gặp chút chuyện, nhưng ta bảo đảm hắn không gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ cứu hắn.” – “A?” Như Tuyết sợ hãi toàn thân run run “Lý mặt rỗ rốt cuộc làm sao? Nhanh đưa ta đi gặp hắn.”
Nói xong, Như Tuyết liền xông thẳng vào. Khi nàng thấy Lý mặt rỗ, nhất thời luống cuống, vỗ lên mặt hắn hai lần “Lý mặt rỗ, ngươi sao rồi? Mau tỉnh lại.” Lý mặt rỗ hồn phách bất ổn, đâu thể nghe thấy Như Tuyết nói, hắn chỉ đờ đẫn nằm trên giường, không hề đáp lại. Bạch Mi thiền sư khuyên giải”A di đà phật! Không nên quấy rầy Lý thí chủ nghỉ ngơi, nếu không sẽ kinh động hồn phách, ảnh hưởng tới sinh cơ thật không tốt.”
Như Tuyết khóc nói “Tỷ phu, lão hòa thượng này là ai, hắn nói có thật không?” Tôi lo lắng Như Tuyết khóc lớn tiếng sẽ kinh động hồn phách của Lý mặt rỗ, liền bảo Như Tuyết ra ngoài, Bạch Mi thiền sư cũng đi theo. Tôi nói “Như Tuyết, Lý mặt rỗ bây giờ tuy không phải rất nghiêm trọng, nhưng nếu không chăm sóc cẩn thận, rất có thể sẽ hồn phi phách tán! Cho nên, ngươi bây giờ tốt nhất đừng làm rối hắn, để hắn nghỉ ngơi thật tốt.” Như Tuyết lập tức gật đầu “Tỷ phu, ngươi có cách cứu hắn đúng không?”
Tôi nhẹ gật đầu, mặc dù trong lòng tôi cũng không chắc “Bạch Mi thiền sư, ngươi thấy chúng ta nên dùng cách gì cứu Lý mặt rỗ?” Bạch Mi thiền sư hít sâu một hơi, nói “Đi với ta một chuyến, tìm chút đồ vật.” Tôi lập tức gật đầu “Như Tuyết, trong khoảng thời gian này e rằng phải phiền ngươi chăm sóc Lý mặt rỗ.” Như Tuyết vội vàng nói “Nói đi đâu vậy, đây là việc ta phải làm. Các ngươi cứ việc đi, để ta trông coi Lý mặt rỗ.”
Tôi gật đầu, Bạch Mi thiền sư trước khi đi đưa chuỗi phật châu cho Như Tuyết, dặn dò vạn nhất Lý mặt rỗ manh động, muốn thoát khỏi dây gai, nàng hãy dùng phật châu ghìm chặt cổ của hắn, tránh cho hồn phách thoát ra ngoài. Nếu chuỗi phật châu bị đứt cũng phải đặt phật châu lên miệng hắn, kể cả hậu môn cũng phải nhét tiểu phật châu, nếu không một khi hồn phách hắn ngoài ý muốn hiện ra, ngay cả Bạch Mi thiền sư cũng không thể nắm chắc cứu được Lý mặt rỗ.
Như Tuyết lập tức gật đầu như giã tỏi, bảo chúng tôi cứ việc yên tâm, nhưng cũng không đưa tay đón phật châu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lý mặt rỗ, bảo Bạch Mi thiền sư đặt phật châu trên bàn. Bạch Mi thiền sư gật đầu, than một tiếng “Đáng thương thay những người nặng tình trong thiên hạ!”, Sau đó liền cùng tôi rời đi.
(Câu gốc “Đáng thương thiên hạ hữu tình nhân”. Câu này để nguyên cũng rất hay, làm tôi nhớ đến bài Thiên hạ hữu tình nhân của Châu Hoa Kiện – dịch giả)
Nhưng càng đi tôi càng thấy không đúng, mặc dù Như Tuyết đối với Lý mặt rỗ là một khối tình si, nhưng hai người cũng sẽ không thân thiết như vậy được. Như Tuyết hẳn là sẽ không ‘trắng trợn’ đối xử tốt với Lý mặt rỗ như vậy chứ? Cảm giác cứ như vợ đối với chồng vậy. Mà khi gặp Như Tuyết, quần áo trên người nàng cũng có chút kỳ quái, tôi trước kia chưa từng thấy nàng mặc quần áo kiểu như vậy, hình như có chút quê mùa, có lẽ là quần áo của thế kỷ trước?
Hoài nghi khiến tôi lo lắng bất an, cuối cùng tôi ngăn Bạch Mi thiền sư lại, hỏi thiền sư có cảm thấy Như Tuyết có gì quái lạ không? Bạch Mi thiền sư lắc đầu “Không có.” Tôi nói tôi luôn cảm thấy Như Tuyết này có gì đó là lạ, tôi quyết định gọi điện thoại thử một chút. Tôi bèn lấy điện thoại gọi cho Như Tuyết. Đầu dây bên kia Như Tuyết có chút gấp gáp “Tỷ phu, ta đang chuẩn bị gọi cho ngươi. Lý mặt rỗ thế nào rồi? Ngươi có đi thăm hắn không?”
Đầu óc của tôi như nổ vang một tiếng, quả nhiên là vậy. Tôi không chút do dự hỏi “Như Tuyết, ngươi đang ở đâu?” – “Đang trên xe, sắp về đến nhà.” Tôi hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, tận lực tâm bình khí hòa (bình tĩnh) nói “Ừm, được, vậy ngươi về rồi thì đến chỗ Tiểu Nguyệt, ta đưa lão Lý đến đó gặp ngươi.” Nói xong, tôi liền cúp điện thoại, vô cùng lo lắng nói với Bạch Mi thiền sư “Bạch Mi thiền sư, người trong nhà lúc trước căn bản không phải Như Tuyết, có phải là man nữ biến thành không?”
Nghe tôi nói vậy, lông mày thiền sư nhướn lên “Hỏng bét, man nữ am hiểu huyễn thuật, chúng ta hẳn là trúng huyễn thuật rồi?” Mẹ nó, chắc chắn là thế rồi, mấy ngày trước tôi và Lý mặt rỗ còn bị thôi miên, ở nhà không ăn không uống ba ngày, xém chút mất mạng. Nghĩ tới đây tôi đã thấy đau đầu, vội vội vàng vàng trở về. Man nữ ở một mình với lão Lý, có trời mới biết cô ta sẽ làm chuyện độc ác gì. Vạn nhất Lý mặt rỗ thật sự xảy ra chuyện bất trắc, tôi biết ăn nói thế nào với Như Tuyết?
Chúng tôi một mạch chạy về tiệm đồ cổ, vừa về đến tôi trực tiếp đá tung cửa tiến vào. Nhưng sau khi đi vào lại phát hiện gian phòng trống rỗng, nào thấy cái bóng của ‘Như Tuyết’, chỉ có Lý mặt rỗ đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường. “Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ.” Tôi lập tức đi kiểm tra thân thể lão Lý, tôi muốn xem man nữ rốt cuộc đã làm gì hắn. Nhưng tôi nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện thấy gì lạ thường, Lý mặt rỗ so với lúc trước khi chúng tôi rời đi cũng không khác gì.
Nhưng Bạch Mi thiền sư lại mặt sắc mặt ngưng trọng đi tới, dùng tay mở miệng Lý mặt rỗ, bảo tôi dùng đèn pin soi. Vừa nhìn thấy bên trong, sắc mặt thiền sư lập tức run sợ. Tôi vội hỏi có chuyện gì. Bạch Mi thiền sư nói “Là Phệ Hồn Trùng, man nữ đút Phệ Hồn Trùng vào miệng Lý mặt rỗ!” – “Phệ Hồn Trùng là cái gì?” Trong lòng tôi lo sợ bất an, mặc dù cũng không rõ Phệ Hồn Trùng là gì, nhưng tôi biết nhất định là vô cùng bất lợi với lão Lý.
Bạch Mi thiền sư nói “Phệ Hồn Trùng ý nghĩa như tên, chính là côn trùng có thể thôn phệ hồn phách. Một khi hồn phách hắn bị thôn phệ, âm linh trong Dạ Long Đạm sẽ thay thế hắn, đến lúc đó Lý mặt rỗ không sống nổi nữa.” Đầu của tôi như to ra “Vậy phải làm sao bây giờ? Dùng thuốc diệt côn trùng có thể giết nó không?” Bạch Mi thiền sư lắc đầu “Đương nhiên không thể, đi, tranh thủ thời gian đi với ta tìm Câu Hồn Trùng.” – “Lại còn Câu Hồn Trùng, là cái gì thế?” Tôi vừa nâng Lý mặt rỗ lên vừa hỏi.
Lão Lý bị như vậy, đương nhiên không thể lại đưa hắn một mình vào trong khách sạn, tôi chỉ có thể đưa hắn cùng đi. Bạch Mi thiền sư nói “Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, đã có Phệ Hồn Trùng thôn phệ hồn phách, tự nhiên cũng có Câu Hồn Trùng dẫn xuất hồn phách.” Bạch Mi thiền sư cầm Dạ Long Đạm trong tay, cẩn thận vuốt ve “Dạ Long Đạm này, thật đúng là hại người không ít.”
Chúng tôi không nói nữa, vội vội vàng vàng rời đi. Bạch Mi thiền sư đi mua một tảng thịt mỡ lớn, nấu hơi chín một chút, mặt ngoài lớp mỡ heo chảy ra rồi Bạch Mi thiền sư mới bảo tôi cầm lấy. Cuối cùng thiền sư dẫn tôi tới một nơi âm trầm cổ quái trong rừng rậm. Chỗ này cách nơi chúng tôi ở không xa, ở phía sau một bệnh viện lớn, nhưng bởi vì đường xá vắng vẻ nên rất ít người tới đây. Trước kia chính phủ cũng định giải tỏa nơi này, nhưng có lời đồn rằng mỗi lần triển khai giải tỏa đều có chuyện kỳ dị xảy ra. Cuối cùng hết cách, chỉ có thể dừng lại.
Tôi nghe nói nơi bệnh viện xử lý mấy trẻ sơ sinh chết non, còn có một số tiêu bản người chết, đều ở trong vùng rừng rậm kia. Rừng rậm âm trầm, hắc ám vô cùng, đèn pin sáng chói cũng không giải quyết được vấn đề gì. Mặt đất toàn là lá cây hư thối đến nhão nát, còn có rác thải y tế vứt ở đây, không chú ý là sẽ giẫm lên kim tiêm. Làm cho người ta khó hiểu nhất là, trên cây đại thụ có vô số xác chó mèo, có một số thi thể tiểu động vật là bị lột da sống, máu me đầm đìa, rất dọa người. Thật nghĩ không ra vì sao có những người trẻ tuổi lại thích ngược đãi động vật, chẳng lẽ không sợ báo ứng sao?