Phần 225
Chúng tôi cứ đi một mạch vào sâu trong rừng, tôi cảm giác sắp đi đến trung tâm khu rừng rồi, hai chân như nhũn ra, mệt thở không ra hơi. Bạch Mi thiền sư lúc này mới ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, lấy tay chấm nước bọt rồi dựng thẳng ngón tay lên đến, đứng đó yên lặng như đang cảm nhận điều gì. Tôi hiếu kỳ hỏi thiền sư rốt cuộc đang cảm nhận cái gì vậy? Bạch Mi thiền sư nói cảm nhận xem gần đó có Câu Hồn Trùng không? Nơi có Câu Hồn Trùng tồn tại âm khí ắt sẽ nặng nề hơn các nơi khác.
“Chính là chỗ này.” Một lát sau Bạch Mi thiền sư chỉ về một chỗ “Đặt thịt mỡ ở đó.” Tôi lập tức ném khối thịt mỡ xuống, Bạch Mi thiền sư dùng bộ pháp đặc biệt tiến lên, lấy chân vẽ trên mặt đất những đường vân chi chít, tựa như đang bố trí trận pháp. Xong xuôi, thiền sư tiện tay kéo một mảnh áo cà sa ném lên trên thịt heo, rồi cùng tôi trốn sau một gốc đại thụ. Rất nhanh, thịt heo đã thu hút một đống nhặng bay tới. Nhặng bay đầy trời, phát ra những tiếng vo ve rối bời, làm tôi đau cả đầu. Trong chốc lát, chi chít những nhặng bu kín khối thịt heo, căn bản là nhìn không thấy thịt heo, chỉ thấy đen nghịt một đám nhặng xanh.
Bạch Mi thiền sư nói có lẽ gần đó có tử thi, nếu không làm sao có nhiều nhặng như vậy. Mà Câu Hồn Trùng lấy tử thi làm thức ăn, cho nên gần đây nhất định có Câu Hồn Trùng. Tôi gật đầu, lòng đầy hy vọng nhìn khối thịt mỡ. Câu Hồn Trùng là hy vọng duy nhất của Lý mặt rỗ, nếu không tìm thấy Câu Hồn Trùng, Lý mặt rỗ coi như xong rồi. Còn đang nghĩ ngợi, đám nhặng xanh đang bu lấy khối thịt mỡ chợt như bị kinh hãi, lập tức giải tán, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống, tôi cảm giác toàn thân trên dưới nổi da gà.
Bạch Mi thiền sư cảnh cáo tôi “Câu Hồn Trùng sắp tới, lát nữa tuyệt đối không được lỗ mãng, nếu làm kinh động đối phương, muốn bắt lại là vô cùng khó khăn.” Tôi lập tức gật đầu. Xa xa có thanh âm huyên náo truyền đến xen lẫn ở trong tiếng gió, mặc dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tôi nhìn về phía thanh âm, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có một đôi mắt nhỏ sáng rực, giống như tên trộm nhìn xung quanh, rất cẩn thận, mặc dù xung quanh rất an tĩnh, cũng không có gì kỳ lạ nhưng đối phương vẫn không dám tiến tới.
Tôi có chút lo lắng, vạn nhất Câu Hồn Trùng không tới thì phải làm sao bây giờ? Bạch Mi thiền sư cười cười, bảo tôi cứ việc yên tâm, thiền sư đã bố trí trận pháp, nhất định sẽ thu hút được đối phương đi lên. Quả nhiên, cặp mắt nhỏ do dự một lát, cuối cùng vẫn không chịu được sự dụ hoặc của khối thịt mỡ, đang chầm chậm đi tới. Chờ đối phương tới gần, tôi mới phát hiện đó đâu phải là côn trùng, rõ ràng là một con chuột có bộ dáng quái dị. Con chuột này to lớn gấp đôi chuột bình thường, bụng tròn trịa, hai con mắt nhỏ phóng ra ánh sáng kỳ dị, nhìn cổ quái vô cùng. Nó đi đến trước khối thịt mỡ không thấy gì kỳ lạ mới cúi đầu xuống bắt đầu ăn như rồng cuốn. Cho dù đồ ăn ở trước mắt, nhưng nó vẫn cẩn thận mười phần, luôn len lén quan sát bốn phía.
Tôi khẩn trương lòng bàn tay đẫm mồ hôi, hỏi Bạch Mi thiền sư “Bây giờ có cần lao ra bắt lấy nó không? Sớm biết như vậy vừa rồi đã bỏ thuốc vào thịt.” Bạch Mi thiền sư gật đầu mà cười “Nó đã rơi vào pháp võng.” Nói xong, Bạch Mi thiền sư miệng lẩm nhẩm, hai tay đánh ra kết ấn cổ quái, lúc tôi đang buồn bực không biết Bạch Mi thiền sư đang làm gì, tôi chợt kinh hãi phát hiện khối áo cà sa lúc trước đột nhiên mở ra bao trùm con chuột.
Con chuột lập tức kinh hãi, nhảy dựng lên chuẩn bị bỏ trốn. Nhưng áo cà sa giống như bẫy thú vậy, ép cho con chuột không nhảy lên được, nó tứ chi giãy giụa, đào ra một cái hố to trên mặt đất. Mà đầu của nó bị áo cà sa bó chặt lấy, căn bản là giãy giụa không ra. Bạch Mi thiền sư không nhanh không chậm đi tới, tôi thì đã không đợi được, như mãnh hổ vồ mồi, lao tới đè lên con chuột. Con chuột định quay đầu cắn tôi, tôi giận dữ, một chưởng đánh tới, đánh cho nó đầu óc choáng váng, nhưng nó vẫn điên cuồng há to mồm, cắn loạn bốn phía.
Bạch Mi thiền sư một cước dẫm lên đầu nó, lấy ra một thanh chủy thủ sáng loáng đặt lên bụng chuột. Tôi lập tức đè lên bốn chân nó, nhưng Bạch Mi thiền sư lại chậm chạp mãi không xuống tay được. Tôi thúc giục thiền sư mau động thủ đi, Lý mặt rỗ đã không kiên trì được bao lâu nữa rồi. Cuối cùng Bạch Mi thiền sư bất đắc dĩ buông tay xuống “A di đà phật! Thế gian chúng sinh bình đẳng, lão nạp không xuống tay được.” – “Để ta!” Tôi nói “Ác nghiệp này để ta gánh!” – “Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, bần tăng hổ thẹn trong lòng!”
(Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết: Thành ngữ cổ ý chỉ việc không trực tiếp xuống tay nhưng đã làm hại người khác. Tích gốc là về Vương Đạo đời Đông Tấn – dịch giả)
“Không liên quan đến ngươi!” Tôi lập tức đoạt lấy chủy thủ, đâm xuống bụng con chuột, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng thật kỳ quái, máu chuột có màu đỏ sậm, nếu không có đèn pin thì tôi đã tưởng nó có máu màu đen. “Chết rồi sao?” Bạch Mi thiền sư hỏi. “Chết rồi.” Tôi đáp. Bạch Mi thiền sư lúc này mới không hề cố kỵ vươn tay chọc vào trong bụng con chuột “Ngã phật từ bi! Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, tin rằng con chuột này dưới suối vàng có biết, cũng sẽ được an ủi.”
Rất nhanh, Bạch Mi thiền sư lôi ra dạ dày. Không ngờ cái dạ dày vẫn nhúc nhích, tựa hồ có vật gì đó nhỏ bé đang ở trong đó không ngừng động đậy, sẵn sàng trốn đi. Bạch Mi thiền sư nhìn cái dạ dày, thản nhiên nói “Trong này chính là Câu Hồn Trùng trong truyền thuyết, đem cái này cho Lý mặt rỗ ăn vào đi.” Tôi lập tức gật đầu, thận trọng đỡ lấy dạ dày, lui về phía lão Lý.
Nhưng khi tôi quay người, nhìn về hướng lão Lý lập tức toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt. Trước mặt trống không, nơi tôi đặt hắn nằm xuống giờ đây chỉ còn mớ lá cây, Lý mặt rỗ đã không thấy bóng dáng. Tôi lập tức đau cả đầu, chạy tới hô to gọi Lý mặt rỗ. Bạch Mi thiền sư đang tụng kinh siêu độ cho con chuột nghe thấy tiếng tôi gọi lớn, cũng ý thức được có chuyện không ổn, liền vội vàng chạy tới. “Mau tìm!” Bạch Mi thiền sư gấp đến đầu đầy mồ hôi “Đừng để hắn chạy mất. Âm linh bên trong Dạ Long Đạm không ngờ đã thích ứng với thân thể của Lý mặt rỗ nhanh như vậy, là nàng thao túng hắn bỏ chạy!”
Tôi vô cùng lo lắng tìm kiếm xung quanh, nhưng khu rừng này rất lớn, lại đang buổi tối, nếu như hắn thật muốn ẩn nấp, chúng tôi muốn tìm được đúng là rất khó khăn. Tôi tìm tới tìm lui, nhưng căn bản tốn công vô ích. Bạch Mi thiền sư thần sắc bất đắc dĩ, xem ra thiền sư cũng không có cách gì. Tôi phiền muộn tuyệt vọng, con mẹ nó thật muốn ôm đầu mà khóc lớn. Tôi đã nhiều năm như vậy, duy nhất chỉ có lão Lý là bạn bè thân thiết có thể thổ lộ tâm tình, mặc dù thằng khốn này toàn thân trên dưới đều là khuyết điểm, nhưng lại giúp tôi khó khăn chẳng từ nan, trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, nếu hắn chết, tôi biết làm sao?
Lúc tôi đang tuyệt vọng, chuông điện thoại bỗng vang lên, tôi lập tức mở điện thoại, thì ra là Như Tuyết gọi tới. Như Tuyết hỏi tôi đang ở đâu, sao trong tiệm đồ cổ lại không có người. Tôi lập tức khẩn trương lên, nói “Như Tuyết, ngươi mau trở về, tiệm của ta không an toàn. Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên nói chuyện với bất kỳ ai, nhất là nữ nhân, biết chưa?” Tôi đang lo lắng man nữ vẫn còn quanh quẩn gần tiệm đồ cổ. Như Tuyết kỳ quái hỏi “Rốt cuộc là sao? Vì sao không thể nói chuyện với nữ nhân? Hiện giờ đang có một nữ nhân bên cạnh ta đây, cô ta cũng đang tìm ngươi.” – “Cái gì?” Đầu tôi to ra “Ngươi nhìn xem cổ cô ta có phải có một sợi dây đỏ không? Có phải đang che ô không?” Như Tuyết nói đúng rồi.
Tôi hai chân mềm nhũn, xém chút sợ đến ngã quỵ trên mặt đất “Như Tuyết, ngươi nghe ta nói, mau chóng rời khỏi tiệm đồ cổ, tốt nhất hãy chạy đến đồn cảnh sát, báo cảnh sát bắt nữ nhân kia lại.” Bên kia đầu dây là một hồi im lặng. “Như Tuyết, Như Tuyết?” Tôi khẩn trương hô lên. Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười lạnh lùng âm trầm “Nếu không muốn nàng chết thì đừng có quấy rầy chủ nhân của ta, nếu không các ngươi sẽ hối hận.” Nói xong, đối phương liền cúp máy. Mà trước khi cúp máy, tôi rõ ràng nghe thấy Như Tuyết đang kêu cứu.
Đối phương đã làm tôi nổi giận, tôi nói lớn “Bạch Mi thiền sư, man nữ lại bắt bằng hữu của ta!” Bạch Mi thiền sư nhíu mày “Bắt bằng hữu của ngươi? Đưa ra yêu cầu gì?” – “Bảo chúng ta đừng quấy rầy chủ nhân cô ta.” Tôi nói. Bạch Mi thiền sư biến sắc “Lần này phiền phức lớn rồi.” Bạch Mi thiền sư thần sắc ngưng trọng, đảo mắt nhìn quanh, xem ra thiền sư thật sự không nghĩ ra cách gì.
Tôi như sắp tuyệt vọng “Bạch Mi thiền sư, chúng ta chia binh hai đường, ngươi đi tìm Lý mặt rỗ, ta đi đối phó man nữ, bất luận như thế nào, tuyệt không thể để man nữ đạt được ý định.” Bạch Mi thiền sư lại lắc đầu “Chỉ sợ không còn kịp nữa, thứ nhất, ngươi nhất định không tìm được man nữ, thứ hai, cho dù ta tìm được Lý mặt rỗ cũng vô dụng. Chúng ta mà giúp Lý mặt rỗ, man nữ nhất định sẽ phát giác, đến lúc đó chỉ sợ bằng hữu kia của ngươi khó mà giữ được tính mạng.”
Tôi gấp đến đầu đầy mồ hôi, man nữ đáng chết, dám bức tôi vào tuyệt cảnh, đây chính là bắt tôi phải chọn hoặc là Lý mặt rỗ hoặc là Như Tuyết… Mặc dù tôi với lão Lý quan hệ tương đối thân thiết, còn với Như Tuyết chỉ là bèo nước gặp nhau. Nhưng Bạch Mi thiền sư nói đúng, chúng sinh bình đẳng, tôi không có quyền quyết định sinh tử của người khác…
Đúng lúc chúng tôi đang lâm vào tuyệt cảnh, tôi lại chợt nghe thấy tiếng ai đó đang nổi trận lôi đình “Là tên vương bát đản nào hại chết Câu Hồn Thử của lão phu, ta X cả nhà ngươi, lăn ra đây cho ta!”