Phần 240
Tôi nghe xong vẫn ngẫm nghĩ, những gì hai người họ nói đều là vớ vẩn, không có nội dung tôi quan tâm. Thứ tôi quan tâm là kim uyển rốt cuộc do ai tạo ra? Lưu truyền từ bao giờ, chủ nhân đầu tiên là ai? Bọn họ lắc đầu, nói họ cũng không rõ. Nhưng trong nhà có một quyển sách, là truyền lại cùng với kim uyển, không biết có thể giúp được chúng tôi không. Vì họ không biết chữ nên cũng không biết trong đó ghi chép cái gì. Tôi lập tức hứng thú, bảo hai người họ đem quyển sách kia cho tôi xem một chút.
Hai người họ nói lúc đi tìm kim uyển, cảm thấy quyển sách có thể hữu ích nên luôn mang theo. Đó là một cuốn sách rất cổ xưa cũ kỹ, rách nát không đầy đủ, thậm chí còn có vết tích bị cháy, bị nước rỏ lên trên, chữ viết đều bị dính nước mơ hồ nhìn không rõ, nhưng ngoài bìa bốn chữ ‘Đại Minh dã sử’ mạnh mẽ hữu lực, vẫn có thể thấy rõ ràng. Quyển sách này sờ lên có cảm giác lồi lõm rõ ràng, mở trang bìa ra, phía sau còn có tóm tắt.
Tôi đọc qua một lần, phát hiện cuốn Đại Minh dã sử này chủ yếu ghi lại những mẩu chuyện linh dị xảy ra ở thời kỳ Nguyên mạt Minh sơ, trong đó đa số đều có tên người, tên địa danh, có độ tin cậy rất cao. Rất nhanh, tôi đã tìm được phần liên quan tới kim uyển!
Cuối thời nhà Nguyên, có một nàng công chúa tên gọi là A Cái rất được hoàng đế yêu mến. Sau khi Chu Nguyên Chương đánh hạ được kinh đô nhà Nguyên, nàng bị bắt làm tù binh. Chu Nguyên Chương gặp mặt thấy nàng bộ dáng thướt tha, dung mạo như thiên tiên liền quyết định nạp làm thiếp. Nàng trong lòng căm hận Chu Nguyên Chương đã tiêu diệt quốc gia của mình, thà chết cũng không chịu.
Chu Nguyên Chương giận dữ, nhưng lại không đành lòng giết nàng, nên đuổi nàng về dân gian, gả cho một gã du côn nơi thâm sơn cùng cốc. Công chúa A Cái không muốn sống với tên du côn đó, hắn tức giận liền không cho nàng ăn uống, nhốt nàng dưới hầm ngầm âm u ẩm ướt.
A Cái trong lòng không quên triều Nguyên, nguyện một lòng muốn lấy cái chết đền nợ nước, đối phương không cho ăn uống, nàng cũng dứt khoát không ăn không uống, cứ như vậy ở trong hầm ngầm. Bởi vì dưới hầm âm u ẩm ướt, nàng thân thể càng thêm suy yếu, cuối cùng thậm chí bị quái bệnh toàn thân mọc nấm mốc.
Tên du côn đó thấy nàng dung nhan dần tiều tụy, lại chờ không nổi, thừa dịp nàng còn chút nhan sắc, liền cưỡng hiếp nàng. A Cái nhục nhã không chịu nổi, muốn tìm đến cái chết nhưng tên du côn lại cả ngày giày vò nàng, không để cho nàng chết. Thời gian lâu dần nàng đã mang thai, thái độ của tên du côn lúc này đã tốt hơn nhưng vẫn chỉ cho nàng ăn đồ ăn của heo. Đường đường là công chúa A Cái, cuối cùng lại bị giày vò không ra hình người…
Mười tháng trôi qua, A Cái sinh hạ một hài nhi trắng trắng mập mập, rất đáng yêu. Tên du côn cũng vui mừng, mỗi ngày đến thăm đứa trẻ, nhưng lại hờ hững với A Cái, chẳng buồn cho nàng ăn uống. A Cái sau khi sinh con không tiện nấu cơm, đói đến xanh xao vàng vọt, ngày càng suy yếu, thoi thóp. Nàng nhìn đứa con, càng nghĩ càng ủy khuất nhục nhã. Nàng đường đường là huyết thống hoàng thất, há có thể ở cùng với hạ dân bực này? Cuối cùng nàng tức giận, âm thầm tính kế.
Ngày hôm đó nàng lê thân thể mỏi mệt ra ngoài mua cho tên du con một vò rượu gạo, làm mấy món nhắm, nói với tên kia muốn cùng hắn chúc mừng đứa con. Hắn trông thấy rượu không khống chế được bản thân liền uống rượu cùng A Cái. Nàng là người Mông Cổ, tửu lượng hơn người, cuối cùng đã chuốc say tên du côn. Sau đó A Cái liền xuống tay với đứa bé vừa sinh được ít lâu, đem băm vụn, nấu chín rồi ăn sạch.
Tên du côn hôm sau mới tỉnh lại, hắn liền đi thăm đứa trẻ. Nhưng trên giường chỉ có A Cái mặt mày sáng rỡ, đâu có đứa bé nào, hắn tựa hồ nhìn thấy trên giường có vết máu. Hắn biến sắc giận dữ hỏi nàng đứa trẻ đâu? A Cái hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ cái bụng “Ta ăn rồi.” Hắn lập tức sợ đến ngất xỉu, nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh lại. Đến khi hắn tỉnh lại, công chúa A Cái cầm rìu trong tay, nâng lên chặt xuống, cứng rắn chặt cái đầu tên du côn thành hai nửa, óc văng đầy đất.
A Cái giết chồng, ở thời ấy là tội đại nghịch bất đạo, quan phủ liền phái người bắt nàng chuẩn bị lăng trì xử tử. Nàng cảm thấy sỉ nhục, nhân lúc đao phủ chưa cởi áo đeo đao đã cắn lưỡi tự sát, làm chấn kinh mọi người. Chuyện công chúa A Cái không quên mối hận vong quốc, xem trinh tiết như tính mạng đã ảnh hưởng tới rất nhiều người, chuyện này cuối cùng truyền đến tai hoàng đế. Chu Nguyên Chương cảm khái sai người dựng một ngôi miếu trinh liệt thờ nàng.
Tôi xem xong bỗng rùng mình. Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, A Cái thật có thể ra tay độc ác với con của mình? Tôi cảm thấy điều này không thể tin được. Nhưng nàng dùng tính mệnh bảo toàn trinh tiết lại là điều đáng quý.
Xã hội hiện nay, thứ không đáng giá nhất chính là trinh tiết. Có lúc suy nghĩ kỹ một chút, chúng ta cuộc sống càng ngày càng tốt, nhưng quan niệm về trinh tiết lại càng ngày càng xuống cấp… Rất nhiều nữ nhân không biết liêm sỉ, bạn trai mỗi ngày đổi một người, thậm chí chỉ cần có bao cao su là sẽ lên giường. Còn có cô gái trẻ, vì một chút tiền đi làm gái, trở thành đồ chơi cho những kẻ giàu có…
Đến cuối cùng sau khi những đóa tàn hoa bại liễu này bị kẻ khác chơi chán rồi vứt bỏ, lại kẻ cả lấn lướt với những gã trai tốt thật thà, đòi hỏi phải có nhà có xe mới chịu cưới, thậm chí còn tham dự chương trình Phi Thành Vật Nhiễu giả làm xử nữ (gái trinh), thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
(Phi Thành Vật Nhiễu là một chương trình hẹn hò của đài Giang Tô, tên tiếng Anh là If you are the one – dịch giả)
Sau khi chúng tôi đưa kim uyển cho hai vợ chồng già, họ cứ một mực cảm ơn chúng tôi, chuyện này cũng coi như đã kết thúc. Đáng tiếc là mấy ngày sau, tôi nghe nói Lôi Long đã nhảy lầu tự sát, còn nguyên nhân tự sát tôi không được biết. Trong đầu tôi lại hiện ra lời của công chúa A Cái, nói kết minh hôn với hắn là để thay hắn vượt qua đại kiếp mà thôi.
HẾT QUYỂN 1