Phần 69
Trải qua sự kiện vàng ngậm máu, Lý mặt rỗ quả thật đi tìm tiểu Nguyệt, nhờ nàng thay đổi phong cách một phen.
Thật đúng là người đẹp vì lụa. Khoác âu phục lên người, thêm một chút râu cằm lún phún, trông hắn thật giống một đại thúc Hàn Quốc.
Cộng thêm việc bán dây chuyền vàng được mười mấy vạn, mua ngay một chiếc audi, Lý mặt rỗ liền điên cuồng theo đuổi Thanh Thanh.
Trước mặt Thanh Thanh thì hắn ôn tồn lễ độ, còn trước mặt tôi, hắn liền lộ nguyên hình một gã bỉ ổi, suốt ngày mặc đồ vest dạo khắp nơi đắc chí.
Mấy ngày này, tôi với Lý mặt rỗ đang bàn nhau, có nên xuống vùng nông thôn mua ít đồ không. Bởi dạo gần đây, tôi thực sự quá nhàm chán, cả ngày chỉ ngồi trong tiệm, cảm giác hai mông đều mọc mốc trắng.
Nói là làm, tôi bảo Lý mặt rỗ chuẩn bị một chút, chúng tôi lên đường xuất phát.
Nói là đi nông thôn đào bảo, thực chất là chơi trò may rủi, nhặt nhạnh đồ tốt. Kiếm chút tiền có khi chẳng đủ nhét kẽ răng, chủ yếu là đi chơi. Có khi lại nhìn thấy một đồ cổ, đủ để thay đổi cả một đại gia đình nông thôn, bị coi là vật dụng rác rưởi, hoặc là dùng để đựng đồ ăn cho gà, sự ngược đời này thật khó mà diễn tả.
Có điều, còn chưa kịp xuất phát, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dãy số trên màn hình có cảm giác rất quen, cuối cùng đột nhiên nhớ ra, chẳng phải là số của nam nhân áo thun sao.
Sao hắn lại gọi điện cho tôi, đã lâu không gặp, chẳng biết giờ hắn sao rồi. Tôi liền nhận điện thoại, bên kia quả nhiên là giọng nam nhân vang lên: “Trương Cửu Lân, giúp ta một chút.” Hắn mở lời.
Tôi cười cười: “Ngươi tỏ ra khách khi như vậy từ khi nào thế? Hỗ trợ cái gì, cứ nói ra đi.”
Hắn đã từng cứu mạng tôi mấy lần, đừng nói giúp một chuyện, cho dù là mười chuyện tôi cũng phải gác công việc lại mà giúp hắn.
Nam nhân áo thun nói: “Hiện giờ ta đang có việc rất bận, không thể rời đi, mà lại có một khách hàng cần giải quyết vật tà âm trong tay, cho nên ta bảo hắn tới tìm ngươi, ngươi bây giờ có rảnh không?”
Nam nhân có vẻ gấp rút, nói hết một hơi, đây là câu dài nhất mà hắn nói với tôi từ trước tới giờ.
Tôi biết hắn chắc chắn đang gặp phiền toái, liền bảo, tôi đang rất rảnh, kêu hắn đưa số điện thoại của vị khách kia để tôi liên lạc.
Nam nhân chỉ nói: “Hắn sẽ tìm ngươi.” Rồi cúp máy. Tôi thất vọng quay sang Lý mặt rỗ cười cười: “Xem ra chúng ta không thể đi nông thôn đào bảo rồi, nam nhân áo thun có một vị khách hàng bị vật tà âm quấy phá.”
Lý mặt rỗ dữ dằn nói: “Nhưng ta nói trước một câu, bằng hữu thì bằng hữu, làm ăn là làm ăn. Cứ coi như hỗ trợ bằng hữu, nhưng ta vẫn phải thu tiền, không thể làm không công được.”
Tôi mắng một câu, ngươi trong mắt chỉ có tiền thôi à? Lý mặt rỗ không biết liêm sỉ, nói: “Sai, không những trong mắt, mà trong cả cơ thể ta chỉ có tiền thôi.”
Gặp phải thể loại cực phẩm như vậy, tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Vừa rạng sáng hôm sau, tôi đã bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tôi tức giận ra mở cửa, trông thấy một người trung niên đeo kính, khoảng ba bốn mươi tuổi, rất nhã nhặn hỏi tôi có phải Trương lão bản hay không?
Tôi nói, hẳn ông là do nam nhân áo thun giới thiệu tới? Hắn sửng sốt một chút, tự như không hiểu nam nhân áo thun nghĩa là gì, có điều kịp phản ứng rất nhanh, cười nói chính là hắn.
Tôi liền mời hắn vào trong tiệm. Hắn nhìn rất lễ phép, mặc dù tôi thấy hắn có tướng của một phú hào, biết người này không làm quan thì cũng là doanh nhân giàu có, nhưng trước mặt tôi lại vô cùng khiêm tốn, nhìn tôi hỏi han lai lịch đồ cổ trong phòng.
Tôi giải thích cho hắn một hồi, đột nhiên cảm giác được, là hắn đang thăm dò tôi, có lẽ hắn đã bị lừa nhiều lần rồi.
Tôi bèn mở lời: “Xin hỏi, có phải ông tới để mua đồ cổ không? Để tôi đề cử cho ông mấy cái.”
Vị khách lập tức ngượng ngùng, nở nụ cười: “Xin lỗi ông chủ Trương, tôi cũng là một kẻ yêu thích đồ cổ. Trông thấy nhiều bảo bối như vậy, thực sự có chút không kìm lòng được.”
Nói xong, hắn lôi trong ngực ra một khối ngọc bội xanh biếc. Hắn thận trọng đặt ngọc bội trước mặt tôi, sau đó e ngại nhìn: “Trương lão bản, ngài có thể xem giúp, khối ngọc bội này có vấn đề gì không?”
Tôi cầm ngọc bội lên nhìn qua, chất liệu không tệ, hẳn là hòa điền ngọc. Chế tác cũng tinh xảo, nhưng có nhiều vết tích, xem ra đã nhiều năm rồi.
Phía trên khắc chín đầu thanh long sống động, có thể nói khối ngọc bội này hẳn là hoàng thất quý tộc thời xưa mới có tư cách đeo, giá trị cũng phải lên tới một hai trăm vạn. Bởi vì Trung Quốc thời cổ đại, rồng đại diện cho hoàng gia, dân thường căn bản không thể mặc quần áo thêu rồng, dùng dụng cụ khắc đầu rồng, sẽ bị quy là tạo phản, chu di cửu tộc.
Duy nhất một điểm kỳ quái, là mặt ngoài ngọc bội hơi ố vàng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, ngọc bội kia không phải là ngâm qua thi dầu chứ? Nếu đúng vậy thì thứ này châc hẳn là vật tà âm, mà phàm là ngọc khí, đều có linh tính rất mạnh, nếu như đúng là ngâm quả thi dầu, chắc chắn là nhốt một luồng oán khí cường đại bên trong.
Thế nhưng tôi lại không mảy may cảm giác được oán khí, vậy thì có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, đây không phải vật tà âm, chỉ là một ngọc bội cực kỳ bình thường mà thôi. Còn cái gọi là thi dầu cũng không phải, chỉ là dầu ăn ngâm qua.
Khả năng thứ hai, là oán khí bị phong ấn trong ngọc bội. Nói cách khác, đã từng có người phong ấn ngọc bội này, nên tôi mới không cảm thấy oán khí.
Tôi giải thích hai khả năng này cho gã trung niên, đồng thời hỏi hắn, ngọc bội này có từng xảy ra vấn đề gì không?
Gã lập tức gật đầu: “Ừm, có vấn đề. Từ khi có được nó, hầu như mỗi ngày tôi đều bị ma quỷ ám ảnh. Có đôi khi nửa đêm mở mắt ra, sẽ thấy một nữ quỷ không có mặt, mặc áo đỏ cưỡi lên người tôi. Bất luận tôi cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể động đậy, cứ vậy kéo dài cả một đêm.”
Tôi hít sâu một hơi, nữ quỷ mặc đồ đỏ? Đây cũng không phải trò đùa. Ai cũng biết nữ quỷ mặc áo đỏ chính là lệ quỷ hung nhất, hẳn là chủ nhân ngọc bội này, khi chết đi, mang theo tâm lý trả thù.
Tôi có chút khó tin, nhìn xem xét ngọc bội này.
Gã trung niên liền hỏi: “Trương lão bản, ngài chuẩn bị đối phó ngọc bội này thế nào?”
Tôi hít sâu nói: “Ngươi có thể liên lạc được với chủ nhân trước của nó hay không?”
Gã lắc đầu: “Không thể, ta mua nó ở một sạp hàng. Giờ chủ sạp đi nơi nào ta cũng không rõ.”
Tôi nói: “Thế này đi! Đêm nay, để ngọc bội trong tiệm của ta, ta phải tận mắt nhìn nó tà môn như thế nào, mới có thể nghĩ biện pháp đối phó.”
Gã trung niên lập tức gật đầu, nói không có vấn đề gì, mai hắn sẽ quay lại. Sau đó vội vàng rời đi.
Tôi thì cầm ngọc bội trên tay, cẩn thận quan sát. Nhưng lật qua lật lại một thời gian dài, cũng không thể nhìn ra điều gì mờ ám của nó. Đành tiện tay ném trên mặt bàn, chuẩn bị tinh thần buổi tối, chờ xem nữ quỷ áo đỏ có ra hay không.
Lý mặt rỗ cơm nước xong cũng chạy tới đây. Trong thấy ngọc bội trên bàn, hắn tỏ ra hứng thú, bắt đầu nghiên cứu. Nghiên cứu một lúc lại quay sang tôi cười ha hả.
Tôi buồn bực hỏi ngươi cười cái gì?
Hắn nói: “Ngươi đi chết đi, ngâm một ngọc bội tốt như vậy trong dầu oliu, ngươi muốn phá giá nó à?”
Tôi giật nảy mình vội hỏi Lý mặt rỗ, tại sao hắn biết ngọc bội này ngâm qua dầu oliu?
Hắn nói: “Ngươi quên là trước kia ta từng làm đầu bếp à. Mùi vị dầu oliu này, ta ngửi qua cũng đoán ra.”
Tôi vẫn không tin, hỏi Lý mặt rỗ có cách nào xác minh chính xác không. Hắn nói, cái này quá đơn giản. Dầu không tan trong nước, đun sôi nước lên, bỏ ngọc bội vào, tự nhiên sẽ biết.
Tôi vội đi đun nước, chờ nước sôi rồi thận trọng thả ngọc bội vào. Không nghĩ tới ngọc bội sau khi thả vào, xung quanh lại rung động một vòng. Đồng thời có bọt nước không ngừng tách rời từ bên trong ngọc bội. Rất nhanh, lớp ố vàng bên ngoài ngọc bội đã bị nước sôi rửa sạch.
Tôi lập tức lấy ngọc bội ra quan sát kỹ. Ngọc bội lúc này đã khôi phục màu xanh biếc.
Mẹ nó, quả nhiên là dầu oliu, bởi vì thi dầu không thể bị nước sôi tách ra được. Chờ nước sôi cạn hết, lưu lại một tầng dầu, Lý mặt rỗ lấy bật lửa đốt một cái, dầu mạt liền bốc cháy, ngọn lửa màu vàng, tỏa ra mùi dầu oliu khắp phòng.
Tôi càng thêm vững tin đây là dầu oliu. Khỏi cần nói, cuộc mua bán này cô như thất bại, gã trung niên kia gặp ác mộng mỗi ngày không phải do ngọc bội, mà do tâm lý.
Đã hiểu rõ sự tình, tôi liền gọi điện cho gã trung niên kia, bảo hắn tranh thủ thời gian đến. Hắn hỏi tôi thế nào? Tôi nói, ngọc bội của ngươi, không cẩn thận để rơi vào dầu oliu. Bản thân ngọc bội không có vấn đề, cái mà ngươi gọi là bị quỷ đè, căn bản do tâm lý tác động.
Gã trung niên ngữ khí bình tĩnh nói vậy thì tốt, ta tới liền đây.
Nghe ngữ khí của hắn, áng chừng vẫn không tin tưởng. Được rồi, muốn tin hay không cũng được, dù sao ngọc bội không có vấn đề, tôi cũng không cần phiền não.
Chẳng bao lâu, gã trung niên đã lái xe tới. Thái độ vẫn cung kính như trước, cũng không nhìn ra hắn có điểm nào đáng nghi. Chỉ là trước khi rời đi, hắn nói một câu: “Ta sẽ giới thiệu cho các ngươi một mối làm ăn khác.”
Nhìn hắn rời đi, tôi cảm giác rất khó hiểu hắn có vẻ rất cổ quái. Thậm chí so với vật tà âm còn cổ quái hơn.